Phong Lưu Pháp Sư

Chương 314: Gặp lại Hồng nương tử




 

Ánh mặt trời tự do chiếu sáng, những đóa mây trắng lơ lửng càng làm nổi bật lên màu xanh da trời của bầu trời rộng ngàn dặm trên cao

- "Tất cả mọi người đến dòng suối nhỏ phía trước nghỉ ngơi một chút, sau khi ăn cơm trưa chúng ta tiếp tục đi" – Long Nhất vén chiếc rèm trên xe ngựa nói với tên đội trưởng kỵ binh.

-"Rõ" tên đội trưởng kỵ binh lau mổ hôi đáp, sau đó liền truyền lệnh cho mọi người đến bên con suối nghỉ ngơi.

Lúc này trời đã vào hè, khí trời hết sức oi bức. Tuy đối với Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt không chút ảnh hưởng, nhưng đối với đội quân kỵ binh hộ tống mà nói thì thực sự đây là một khảo nghiệm gian nan. Bọn họ toàn thân nón giáp bằng kim loại, sau khi đi dưới ánh nắng mặt trời càng giống như trong phòng tắm hơi bị bịt kín vậy.

Thị nữ Tiểu Thúy đang ở trên một chiếc xe ngựa khác cũng đầy mồ hôi, nàng hoàn toàn là một người bình thường, tự nhiên không thể so với Nạp Lan Như Nguyệt được.

-"Không được, không được, phải nhanh đi về Thương Nguyệt thành mới được" Tiểu Thúy tay cầm cái quạt đang vừa dùng sức quạt mạnh vừa than vãn.

-"Đến Thương Nguyệt Thành bộ không nóng nữa à?" Long Nhất cười hỏi, Thương Nguyệt Thành đó chính là thủ phủ của Nạp Lan Đế quốc.

- "Đương nhiên, Thương Nguyệt Thành của chúng ta gần biển, chỉ cần có gió thổi đến là mát mẻ ngay, a, thật là nhớ đến mùi vị của biển a" Tiểu Thúy nhắm mắt lại mà tưởng tượng, vẻ mặt ngây thơ cộng với bộ dáng khờ khạo trông rất đáng yêu.

Biển rộng? Long Nhất thầm than trong lòng, từ lúc đến thế giới này cũng chưa thấy được biển rộng, bây giờ nghe Tiểu Thúy nhắc đến cũng làm cho hắn này sinh hoài niệm, biển của thế giới này có giống biển của kiếp trước hay không nhỉ?

Long Nhất nhảy xuống xe ngựa hào hoa liền quay người lại đưa tay về phía Nạp Lan Như Nguyệt, đây chính là một loại lễ tiết của quý tộc Thương lan đại lục. Nạp Lan Như Nguyệt cũng không từ chối, để Long Nhất dìu nàng xuống xe ngựa, như vậy cũng khiến cho bọn quan viên Nạp Lan Đế quốc cho rằng tình cảm vợ chồng bọn họ đang hòa thuận.

-"Còn bao lâu nữa mới đến Thương Nguyệt Thành vậy?" Long Nhất ngồi dựa vào một cây đại thụ bên dòng suối hỏi Nạp Lan Như Nguyệt.

-"Qua cánh rừng rậm phía trước là đến địa phận của Nạp Lan Đế quốc, dựa theo tốc độ hiện tại, có thể mười ngày nữa chúng ta sẽ đến Thương Nguyệt Thành" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên đáp, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình nước trong vắt nhẹ nờang uống một ngụm. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, ngay cả việc uống một ngụm nước cũng là cảnh đẹp hấp dẫn người.

- "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, bộ trên mặt ta có hoa sao?" Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất vừa cười vừa ngắm nàng, khuôn mặt bất giác đỏ lên cúi mặt thẹn thùng hỏi.

- "Hoa thì không có, nhưng lại có lực hấp dẫn, ánh mắt của ta chính là bị nàng hấp dẫn đến chứ không phải ta tự nguyện" Long Nhất hắc hắc cười nói.

-"Ngươi lại bắt đầu nói nhảm, ta không quản nữa" Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu lại, khóe miệng nổi lên một nụ cười ngọt ngào, những lời của Long Nhất tuy nói có vẻ khinh bạc nhưng luôn khiến nàng hưng phấn.

Long Nhất nhún vai cười, hắn ngó quanh một hồì liền thấy Tiểu Thúy còn đang ra sức quạt, xem ra không chịu được không khí nóng bức này rồi. Nghĩ đến nàng ta cũng là một cô bé bình thường, toàn thân lại mặc quần áo kín như bưng, đương nhiên nóng chịu không nổi rồi.

-"Nha đầu, có muốn ta giúp muội không?" Long Nhất cười hỏi.

-"Phò mã gia giúp ta như thế nào đây?" Tiểu Thúy hiếu kỳ hỏi.

Long Nhất cười cười đùa giỡn nói:

- "Ta nếu giúp muội xong rồi muội hôn ta một cái có được hay không?"

-"Đáng ghét, đáng ghét, Phò mã gia lại đi khi dễ ta" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thúy đỏ hồng đến tận mang tai, mà Nạp Lan Như Nguyệt cũng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

-"Chỉ cùng Tiểu Thúy đùa một chút thôi, nàng như thế nào lại muốn ăn cả ta luôn vậy?" Long Nhất tỏ vẻ mặt vô tội nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà hỏi.

Nạp Lan Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý đế hắn nữa.

Long Nhất xoa xoa bàn tay, đột nhiên phẩy tay nhoáng một cái, hàn khí nhàn nhạt bắt đầu tụ tập lại.Trong chớp mắt, một khối băng cao nửa người đã xuất hiện.

- "Oa, một khối băng" Tiểu Thúy vừa mừng vừa sợ kêu lên một tiếng, trong người tự nhiên thấy tươi tỉnh hẳn, nàng vui vẻ chạy tới, áp mặt lên cột băng rồi kêu to một tiếng thoải mái.

-"Thoải mái chưa, để chút nữa ta làm thêm mấy cái" Long Nhất cười cười nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Thúy. Đột nhiên hắn nghiêm mặt nói lớn:

-"Phía tay phải có một số đông nhân mã đang kéo tới hướng này, mọi người mau chuẩn bị"

Hai trăm kỵ binh hộ tống nghe vậy ngay lập tức nhảy lên ngựa, tạo thành một vòng bảo vệ đưa Long Nhất, Nạp Lan Như Nguyệt và các quan viên vào bên trong. Man Ngưu cũng cầm Lục ngọc tài quyết đứng bên cạnh Long Nhất. Mấy ngày qua uy tín của Long Nhất đối với hai trăm kỵ binh này càng lúc càng cao, trên đường mấy lần gặp phiền toái đều do hắn dễ dàng giải quyết. Dù sao với thực lực của hắn cùng với việc hắn thành hôn với công chúa, rất nhanh những kỵ binh này coi hắn như người nhà sống chết có nhau rồi.

-"Có bao nhiêu người?" Nạp Lan Như Nguyệt bước đến bên cạnh Long Nhất mà nhẹ giọng hỏi, nàng biết lực lực của hắn hơn xa nàng, cảm giác cũng nhạy cảm hơn nhiều.

-"Đại khái hơn một ngàn người, sát khí rất nặng, thực lực tất nhiên rất mạnh" Long Nhất đáp, dù cách xa như vậy hắn cũng cảm thấy nhuệ khí của họ như bảo kiếm rời vỏ, thực lực tuyệt đối không đơn giản.

Không lâu sau, bình địa bụi bay mù mịt, mặt đất cũng rung lên từng cơn, rõ ràng đối phương cỡi độc giác mã đang xông tới, hơn nữa nhân số nhiều như vậy không thể không làm cho hai trăm kỵ binh cảm thấy khẩn trương.

-"A, là nàng" Long Nhất lầm bầm nói, bằng thị lực của hắn đã nhìn thấy hình dáng của người phía trước rồi.

- "Là ai?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

Long Nhất cười nói:

- "Một nữ nhân từng có duyên gặp mặt."

Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng run lên, hung hăn nhìn Long Nhất, nhưng nàng phát hiện hắn đang suy nghĩ đến xuất thần.

-"Sắc lang" Nạp Lan Như Nguyệt khó chịu mắng thầm. Nàng dùng hết sức nhìn về phía trước, lúc này đội nhân mã di chuyển nhanh như điện chạy đến, khoảng cách có thể làm cho nàng nhỉn được người phía trước.

Người dẫn đầu chính là một nữ nhân thoạt nhìn rất phong tao, nàng ta một thân áo bó sát người đỏ như lửa, trên lưng mang theo một cây cung lớn cũng màu đỏ. Bộ ngực dụ người theo từng nhịp chạy của độc giác mã mà phập phồng lên xuống như sóng biển, khiến Nạp Lan Như Nguyệt trong một giây nhịn không được mà lo lắng nó sẽ phá áo mà phơi ra ngoài.

-"Dư Hồng Nương, Thiểm điện dong binh đoàn" Nạp Lan Như Nguyệt thấp giọng nói, nàng đối với đại danh của Dư Hồng Nương như sấm nổ bên tai, đây chính là đại biểu cho giới nữ trong hệ thống dong binh. Chưa kể đến việc một nữ lưu mà tại giới dong binh đầy rẫy kẻ mạnh mà tạo được danh tiếng không nhỏ, huống hồ dong binh đoàn của nàng ta cũng đã đạt ngưỡng SE cấp.

Trong chớp mắt Hồng Nương Tử đã dẫn Thiểm điện dong binh đoàn đến gần sát bên họ, liền khống chế độc giác mã dừng lại.

Long Nhất chỉ liếc mắt nhìn đã biết tại sao Thiểm điện dong binh đoàn tại giới Dong binh nổi danh đến thế, mặc dù nhân số chỉ khoảng 1000 người, nhưng thực lực mỗi người đều rất mạnh, trong đó không thiếu Ma đạo sư và Đại kiếm sư, mỗi người lại đều là tinh anh. Hơn nữa họ cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử, bởi vậy mười phần ăn ý, có thể nói nếu không có Long Nhất ở đây, việc tiêu diệt đại đội nhân mã của Nạp Lan Như Nguyệt tuyệt không khó khăn gì. Bất quá cũng không khỏi nói lại Hồng Nương Tử ăn no không có việc gì làm mà lại đây trêu chọc mấy vị quan gia này chứ?

Hồng Nương Tử đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng trên người Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt. Nàng xoay người xuống ngựa, lưng vẫn đeo cây cung lớn mà tiến lên chắp tay nói:

- "Tại hạ Thiểm điện dong binh đoàn Hồng Nương Tử, ra mắt Như Nguyệt công chúa cùng Tây Môn thiếu gia, nếu có chỗ sai sót mong được thứ lỗi."

Long Nhất khóe miệng nổi lên một nụ cười hài lòng, nữ nhân có thể lãnh đạo một dong binh đoàn S cấp, bằng vào thái độ này, đối với rất nhiều nam nhân khí độ hào sảng khác còn hơn mấy bậc.

Long Nhất ra hiệu bảo 200 kỵ binh lui về sau, su đó đi tới trước mặt Hồng Nương Tử cười nói:

-"Hồng Nương Tử, chúng ta lại gặp mặt, xem ra duyên phận cũng không cạn sao?"

Hồng Nương Tử cười duyên hai tiếng đáp lại:

-"Tây Môn thiếu gia, người nói như vậy không sợ Như Nguyệt công chúa tức giận sao?"

-"Nàng ta tuyệt không phải loại người như vậy đâu" Long Nhất mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt liếc Long Nhất một cái rồi yểu điệu đi tới, nàng nhẹ nhàng hưóng tới Hồng Nương Tử gật đầu một cái rồi nói:

-"Đại danh của Hồng Nương Tử ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền"

-"Hì hì, Như Nguyệt công chúa xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ, Hồng Nương Tử ta mới là ngưỡng mộ đại danh đã lâu chứ? Tây Môn thiếu gia thật sự có phúc khí nha" Hồng Nương Tử khách khách cười, một đôi ngọc nhũ di chuỷên lên xuống thu hút ánh mắt mọi người,

-"Các người dừng lại, bỏ qua câu "Ngưỡng mộ đã lâu đi", nói hoài có mệt không hả" Long Nhất đảo cặp mắt một vòng rồi hỏi tiếp: "Hồng Nương Tử, lần xuất phát này cũng là vì nhiệm vụ cấp SS Lôi thần cấm khu kia sao?"

Hồng Nương Tử gật đầu đáp:

-"Không sai, rất nhiều Dong binh đoàn cũng đã chết ở nơi này, trước mắt chưa có đội ngũ nào hoàn thảnh được. Lần này chúng ta đang chuẩn bị cùng liên thủ với Thiết Huyết dong binh đoàn cùa Nạp Lan Đế quốc, xem có bắt được lôi thần như người ta tả hay không."

-"Thiết Huyết dong binh đoàn? Vậy bây giờ các người chuẩn bị đi đến Kỷ diệp Công quốc?" Long Nhất hỏi, Thiết Huyết dong binh đoàn cũng là tại Thương Lan đại lục xếp trong 10 hạng đầu, nay hai Dong binh đoàn này liên thủ thì thực lực quả là cường đại phi thường.

-"Không phải, chúng ta còn chuẩn bị đi Nạp Lan Đế quốc Thương Nguyệt Thành để hội họp với Thiết Huyết dong binh đoàn, còn phải chuẩn bị vật phẩm cần thiết nữa" Hồng Nương Tử cười đáp, trong giọng nói mang theo sự tự tin mãnh liệt, loại khí chất đó làm nàng đặc biệt so với kẻ khác.

-"Nói vậy chúng ta đi cùng đường rồi, không bằng kết bạn cùng đi, đông người thì náo nhiệt thêm mà" Long Nhất cười nói, hắn không cần giả vờ mà thàn nhiên thưởng thức nàng.

-" Nếu Như Nguyệt Công chúa không phản đối, thì sao lại không được chứ?" Hồng Nương Tử nhìn về phía Nạp Lan Như Nguyệt, tự nhiên nàng đối với tiếng đồn về sắc đẹp của thánh nữ đã từng nghe qua, thêm việc nàng ta giờ là nữ nhân của Long Nhất càng khiến nàng tò mò.

-"Ta tự nhiên vui vẻ rồi, đúng là trên đường cũng phải có bạn" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên cười, đối với người không thân cũng không lạ thì nàng phải giữ một khoảng cách nhất định.

Hồng Nương Tử cũng không chú ý đến nữa, nàng xoay người ra lệnh cho mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ cùng đại đội quân mã của Nạp Lan Đế Quốc đi cùng