Phong Lưu Pháp Sư

Chương 297: Mỹ nhân túy




 

"Sao lại thế, không bị ta nói trúng rồi đấy chứ" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Mộ Dung Thục Ngọc nhìn chằm chằm Long Nhất, cắn răng không nói gì thêm, mặc dù nàng thật sự rất muốn biết tin tức của Mộ Dung Bác

hoàng hôn đã tắt, vài cơn gió nhẹ khe khẽ thổi tới mang lại cảm giác vô cùng thoải mái, Long Nhất dẫn phái đoàn Ngạo Nguyệt vào trong dịch quán, qua trung tâm dịch quán mỹ lôn mỹ hoán hoa viên, Long Nhất chợt thấy Long Ưngcùng với Nạp Lan Như Nguyệt đang ngồi ờ hoa viên tròn truyện, tiểu thúy đứng ở một bên hầu hạ, xem ra rất vui vẻ

Long Nhất khóe miệng mỉm cười, tốt lắm, Nạp Lan Như Nguyệt tựa hồ không có bị cuốn hút bởi những lời đường mật của Long Ưng, nàng chỉ ra vẻ cười vui, vẻ mặt thể hiện nét đoan trang, ánh mắt cơ trí mà bình tĩnh. Long Nhất đương nhiên biết, Nạp Lan Như Nguyệt càng là như thế này, lại càng đại biểu trứ khoảng cách cảm.

Vừa thấy Long Nhất đến, Nạp Lan Như Nguyệt đứng lên, đôi mắt đẹp quét về phía phái đoàn Ngạo Nguyệt phía sau Long Nhất, ngưng lại khi nhìn Mộ Dung Thục Ngọc trong chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn Long Nhất, loại phong tình này trên thế gian cũng chỉ có mình Long Nhất có thể hưởng thụ được.

Long Nhất trong lòng đê mê, sắc đẹp mê hồn, mỹ nhân như rượu tinh khiết, thật không sai

Long Nhất hắc hắc cười nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, vẫn như cũ chuyển sang Thái tử Long Ưngchâm rãi đi tới, lễ phép nói: " Thái tử điện hạ, hôm nay sao lại có nhã hứng lại đây giúp đệ chiêu đãi khách nhân vậy?"

Long Ưng chưa phát giác ra trong giọng nói Long Nhất có có chút trào phúng, ngẩng đầu mỉm cười, nói: "ta thân là thái tử, tự phải có trách nhiệm. Lần này đàm phán về quốc kế dân sanh, ta tự nhiên không dám chậm trễ, mới vừa mới vừa cùng Như Nguyệt công chúa trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thật sự là hận vì gặp muộn quá. ta nghĩ lần này đàm phán nhất định có thể thành công tốt đẹp ."

Long Nhất hướng Nạp Lan Như Nguyệt, thấy nàng mỉm cười không nói, cố ý không để ý đến Long Nhất.

Nha đầu kia, tuyệt đối là có chủ tâm để cho lão tử ta trong lòng không thoải mái đây, Long Nhất trong lòng nghĩ, khóe miệng tươi cười

"Thái tử điện hạ, phái đoàn Ngạo Nguyệt Đế quốc vừa mới tới, huynh hẳn sẽ đứng ra đảm trách chứ?" Long cười nói.

Long Ưng lắc đầu gạt đi, cười nói: "Vốn tính như thế nhưng bây giờ không còn sớm. Phụ hoàng giao cho nhiều việc phải xử lý, ta phải hồi cung thôi, việc tiếp phái đoàn Ngạo Nguyệt Đế quốc địa người chiêu đãi là được. Tiện giải thích với họ giúp ta một lời, là không phải là bên trọng bên khinh"

Long Ưngnói xong liền đứng dậy, xoay người hướng Nạp Lan Như Nguyệt đáp lễ, nói: "Như Nguyệt công chúa, thứ cho không bồi tiếp, hẹn mai gặp lại."

"Thái tử có việc xin mời đi trước, không cần bận tâm tới chúng ta, ta nghĩ Tây Môn thiếu gia chăc chắn sẽ an bài tốt" Nạp Lan Như Nguyệt nhợt nhạt cười nói.

Long Ưng gật đầu. Ngạo nghễ đi xuyên qua phái đoàn của Ngạo Nguyệt đế quốc, đúng là trong thấy cảnh đó mấy vị quan viên của Ngạo Nguyệt đế quốc bên Mộ Dung Thục Ngọc tức giận đến đến sôi máu .

"thực quá lắm , đúng là phân biệt quá mức." Mộ Dung Thục Ngọc nhìn bóng lưng Long Ưng đi khỏi, trong miệng lẩm bẩm nói, nàng không nghĩ được là Cuồng Long Đế quốc đối xử như thế này, xem ra nhiệm vụ mà hoàng đế giao cho lần này vô cùng khó khăn

Nạp Lan Như Nguyệt nhìn Long Nhất một chút lại nhìn Mộ Dung Thục Ngọc một chút, sau khi thi lễ liền cùng thị nữ dời đi

Phái đoàn Ngạo Nguyệt Đế quốc được an bài cách Nạp Lan Như Nguyệt một cái vách sân, tuy chỉ nói là có một bức tường chia cách, nhưng chỉ là hơn người một tý

Sắp đặt xong của đám người Mộ Dung Thục Ngọc, Long Nhất suy nghĩ một chút, rồi tới chỗ Nạp Lan Như Nguyệt. Lúc bắt đầu mùa hạ, đúng là lúc trăm hoa đua nở, Nạp Lan Như Nguyệt ngồi ở ghế đá dưới bóng cây to, lẳng lặng ngắn các loại hoa, trong lòng có chút mê hoặc, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, mà thị nữ Tiêể Thúy của nàngkhông biết là đã đi đâu

"Ngươi đã đến rồi." Nạp Lan Như Nguyệt chẳng cần quay đầu lại thản tnhiên hỏi tựa hồ sớm đã biết Long Nhất sẽ tìm đến nàng.

Long Nhất cười cười, đi thẳng tới bên Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng, khé hái một đóa hoa hồng, đặt ở mũi say ngửi nói: "Hoa này mỹ nhân túy, làmột loài hoa của Cuồng Long Đế quốc, hương khí đạm nhã, ba ngày không tiêu tan, được xưng là hoàng hậu của hoa."

"Vậy sao? tại sao lại kểu là mỹ nhân túy?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

"đúng là có là có lai lịch , truyền thuyết ngàn năm trước nói là người thống nhất cả Thương Lan đại lục là Thiên lôi đại đế, người lập ra Thiên Lôi đế quốc, may mắn gặp được một đại mỹ nhân của thiên hạ, đem hết mọi cách để dâng hiến tình yêu cho nàngm nhưng vị mỹ nữ này trời sinh quá mẫn, vì thế yêu câầuThiên Lôi đại đế phải tìm cho được một loài hòa mà nàng thích thì sẽ đồng ý gả cho người. Sau đó Thiên lôi đại đế qua muôn vàn khổ cực, mất mười năm ở trong một sơn cốc tìm ra được loại hoa này, mới thấy thôi đã khiến cho người ta phải say mê vạn phần, trực giác cho thấy loại hoa này chắc chắn mỹ nhân sẽ vừa lòng. Quả không ngoài dự đóan, Thiên Lôi đại đế mang loại hoa này đến trước mỹ nhân. Nàng dĩ nhiên chỉ mới nhìn thôi cũng say mê trong hạnh phúc. Sau khi mỹ nhân tỉnh lại, nàng liền cùng với Thiên Lôi đại đế thành thân, cái tên mỹ nhân túy bởi vậy mà có." Long Nhất chậm rãi kể

Nạp Lan Như Nguyệt run người một hồi lâu mới nói vẻ cô độc: "truyền thuyết rất đẹp, nhưng dù sao chỉ là truyền thuyết, huống hồ hoa tỏa hương, rồi cũng nhạt phai theo gió thu"

Long Nhất vừa nhìn dung nhan yêu kiều của Nạp Lan Như Nguyệt, trong lòng đoán được nữ hài này thật ta trên người lắm cân đai mũ áo, thân phận thánh nứ cùng công chưa cũng chẳng khiến cho nàng thấy vinh diệu mà ngược lại chỉ khiến cho nàng thêm những âu lo

"Cuộc đời con người cũng rất ngắn ngủi, không có vậy gì là vĩnh hằng, cần gì thương hại xuân thu? Hoa nở rồi tàn, nhưng dù sao nó cũng đã từng rất đẹp" Long Nhất cười khẽ, thuận tay cầm mỹ nhân túy trong tay cài lên mái tóc Nạp Lan Như Nguyệt, trông dung nhan quả nhiên thập phần diễm lệ

Nạp Lan Như Nguyệt ngẩng đầu, cố gượng chống lại Long Nhất, trong lòng giây lát bắt đầu xao động

Long Nhất loạn động vài cái, mũi ngửi thoảng có mùi hương đạm nhã, mơ hồ chẳng biết là mùi hương này rốt cuộc là do hoa hay do chính từ trên người Nạp Lan Như Nguyệt.

Một chút lơ đãng, Nạp Lan Như Nguyệt vo tình liếm đôi môi đỏ mọng, loại hành đồng này đích thực là khiến cho nam nhân phải điên đảo , Long Nhất trong đầu ùng ùng, chỉ còn lại có cảm giác kia, tự hồ như ngọn lửa từ đôi môi đỏ mọng kia mang tới. hai người tim đập càng lúc càng nhanh, Long Nhất không tự chủ được nghiêng mình về phía trước, còn Nạp Lan Như Nguyệt nửa khép đôi mắt, tim đập nhưn chuông, vang lên trong tai từng hồi từng hồi, khiến cho nàng cảm thấy mê muội.

khoảng cách càng ngày càng gần, hơi thở nồng ấm phả lên mặt hai người, khiến cả hai trận trân run rẩy, Nạp Lan Như Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được đôi môi ấm của Long Nhất