Phong Lưu Pháp Sư

Chương 183: Pho tượng sống? : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập




 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Năm người tiến vào hương khuê, đến lúc nhìn thấy bức tượng tuyệt mĩ bên trong, Tây Môn Vô Hận tam nữ không khỏi kinh thán một hồi.

"Sau khi bị hồng thủy cuốn đi, các muội gặp phải chuyện gì? Sao lại xuất hiện ở đây?" Long Nhất hỏi.

Tam nữ nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Thủy Nhược Nhan đang nắm chặt tay Long Nhất bắt đầu chầm chậm kể lại.

Hóa ra lúc trận hồng thủy phá tường ào ra, tam nữ không kịp phản ứng đã bị cuốn vào vòng xoáy, chỉ cảm thấy đầu óc tối tăm. Bọn họ liều mạng giãy giụa tìm cách thoát ra nhưng đều không có tác dụng, không lâu sau thì hôn mê. Không biết qua bao lâu, bọn họ tỉnh lại đã thấy bản thân ở trong một thông đạo dưới lòng đất. Bên cạnh thông đạo là dòng nước ngầm chảy xiết. Bọn họ vừa mới bị hồng thủy nhấn chìm nên theo bản năng tránh xa dòng nước. Vì thế họ bỏ qua đường thủy mà bắt đầu tìm hiểu thông đạo. Ai ngờ đường hầm này lại như một mê cung ngầm dưới lòng đất, một lúc sau tam nữ liền mất phương hướng, chỉ biết đi loạn trong thông đạo. Nhưng mất phương hướng không phải cái đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là trong thông đạo bố trí vô số các loại ma pháp cơ quan xảo diệu, uy lực cường đại, chút nữa khiến tam nữ có đi không về.

Bọn họ cứ thế đi trong tình trạng căng thẳng thần kinh cao độ, thoáng chốc đã vài tuần trôi qua. Cũng may là trong không gian giới chỉ của tam nữ chứa không ít thức ăn cùng đồ uống, bằng không dù bọn họ có thể tránh khỏi các cơ quan, cũng nhất định biến thành những con quỷ chết đói trong thông đạo. Sau này Tây Môn Vô Hận không biết đạp vào cơ quan nào, tam nữ liền rơi xuống, sau đó theo vách đá tới đây, không ngờ lại gặp hai người Long Nhất.

Long Nhất trong lòng vô cùng khoan khoái, xem ra trời cao đối với bọn họ không bạc, không ngờ trong thế giới dưới lòng đất này có thể tình cờ tương phùng, không thể không nói là bọn họ có vận may cực lớn.

Lúc này, Tây Môn Vô Hận cũng hỏi chuyện của hai người Long Nhất đã gặp phải.

Long Nhất tự nhiên không giấu chuyện bọn họ gặp địa tinh tộc trong truyền thuyết, rồi vì chuyện hiến tế mà gặp Hỏa kì lân. Đương nhiên hắn giấu biệt không nói những chuyện về Lăng Phong là Phong Linh, cũng bởi thấy dáng vẻ Phong Linh không muốn cho bọn họ biết thân phận chân chính của nàng. Hắn đâu biết ngoài hắn ra thì tiểu muội Tây Môn Vô Hận đã sớm biết Lăng Phong là nữ nhân.

Long Nhất mồm miệng càng lúc càng ba hoa, những chuyện kể lại được hắn thêm mắm dặm ớt đến mức kinh hiểm vô bì. Tam nữ nghe đến nỗi không ngừng kinh hô, phảng phất như bản thân mình lâm vào kì cảnh. Bất quá nói đi nói lại, nếu không phải Long Nhất phúc lớn mạng lớn, chỉ sợ bây giờ hắn đã làm mồi cho Hỏa kì lân.

Đợi Long Nhất thuật xong tao ngộ những ngày qua, căn phòng liền chìm vào yên tĩnh, phảng phất như mọi người còn đang chìm đắm vào trong tình cảnh của Long Nhất vừa kể chưa định thần lại được.

"Nhị ca, chúng ta mau lên mặt đất thôi, muội không muốn ở trong lòng đất nữa." Tây Môn Vô Hận níu áo Long Nhất, nàng vốn là pháp sư quang minh hệ, đương nhiên không thích chốn lòng đất âm u ẩm thấp.

"Đúng a, bọn ta mau đi thôi, đây không phải chỗ cho người ở." Thủy Nhược Nhan tán thành nói. Những người khác cũng đồng thanh lên tiếng phụ họa.

"Thủy Nhược Nhan giáo sư… ai da, nàng đánh lén ta a." Long Nhất đau khổ hét lớn, nắm lấy bàn tay Thủy Nhược Nhan đang cấu eo hắn.

Nhìn ánh mắt ám muội của mấy thiếu nữ, Thủy Nhược Nhan không khỏi ửng hồng hai má. Thực ra nàng sớm đã có cảm tình đặc biệt với Long Nhất, chỉ là không thể bỏ được sự kiêu hãnh của nữ nhân, đến lúc đụng chuyện lại muốn trốn tránh, nhưng những ngày bị vây khốn trong địa đạo, nàng đã minh bạch tâm ý mình. Lại nói bên cạnh Long Nhất mĩ nữ càng lúc càng nhiều, chỉ sợ cuối cùng trong lòng hắn không còn một khoảng nhỏ dành cho nàng. Vừa rồi nghe Long Nhất gọi nàng là Thủy Nhược Nhan giáo sư, trong lòng liền có cảm giác khó chịu. Tuy nói bọn họ hiện tại không phải như cặp tình lữ, nhưng cách xưng hô đó tỏ ra quá xa cách, mà nàng rất muốn Long Nhất gọi thẳng tên mình, nhưng trước mặt đám nữ nhân nàng lại không biết làm sao nói ra miệng những lời ấy.

"Cậu, cậu đáng đời." Thủy Nhược Nhan cúi đầu giận dỗi nói, câu nói khiến Long Nhất có cảm giác kì diệu khó tả. Mặc dù hắn cũng có thể coi là cao thủ hái hoa, nhưng đối với tâm tư thiên biến vạn hóa của các thiếu nữ cũng không thể hiểu hết.

"Được rồi, nếu mọi người đã muốn ra, vậy chúng ta đi." Long Nhất tán thành. Nhìn lại bức tượng trong phòng một lần nữa, hắn lúc lắc đầu rồi dẫn mọi người rời khỏi, kì thực hắn vẫn không minh bạch, Hỏa kì lân dẫn bọn họ tới đây chỉ để xem bức tượng kia thôi sao? Hay là muốn thuyết minh rõ nó phải bảo vệ chốn này nên không thể đi cùng bọn họ.

Sau khi mọi người đều đã ra khỏi thạch môn, Hỏa kì lân đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên dừng lại, trầm giọng rống lên một tiếng rồi lộn trở vào trong. Ngay sau đó thạch môn lịch kịch đóng lại làm cho mấy người Long Nhất chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau.

"Không phải nó muốn nhốt chúng ta đến chết đói tại đây chứ, làm sao bây giờ?" Nhân Nhân sợ hãi nói.

"Không thể, nhất định nó có việc gì đó, rồi cũng sẽ ra thôi." Long Nhất đáp. Hắn nhìn sang chú hổ nhỏ Tiểu Tam như dò hỏi nhưng Tiểu Tam cũng chỉ lắc đầu.

Đợi chẳng bao lâu, thạch môn lại mở ra, Hỏa kì lân từ bên trong phóng ra, thạch môn lại lịch kịch đóng lại. Lúc thạch môn mở ra Long Nhất liếc nhanh vào trong, chú ý đến bức tượng ở góc tường, cảm giác bức tượng có gì đó không đúng.

Hỏa kì lân tiếp tục tiến lên trước dẫn đường, còn Long Nhất chìm vào suy tư. Vừa bước được mấy bước, hắn vỗ mạnh lên đùi cái đét, a lên một tiếng. Cuối cùng hắn cũng đã nhận ra điều không đúng. Tư thế, là tư thế không đúng. Lúc mới vào chân phải bức tượng ở phía trước, chân trái ở phía sau, vừa rồi nhìn lại bức tượng thì hai chân lại song song với nhau.

Tiếng kêu của Long Nhất khiến mọi người giật nẩy mình hoảng hốt, người người đều rút binh khí khẩn trương nhìn quanh.

"Không có gì, không có gì, chỉ là nhớ lại một chuyện thôi, mọi người cứ tiếp tục lên đường." Long Nhất hắc hắc cười, nhưng trong nét cười lại lộ ra chút miễn cưỡng.

Bức tượng sao có thể là người sống chứ, Long Nhất trong lòng hoảng sợ nghĩ. Lại nhớ tới bóng đen sống nhờ trong thiên ma thạch cố tình lừa hắn sờ soạng toàn thân bức tượng, trong lòng không khỏi rét run. Dù thế nào đấy cũng có thể là hỏa thần trong truyền thuyết a, sờ soạng toàn thân hỏa thần, hậu quả đó. nhất định vừa rồi nàng ta đã gọi Hỏa kì lân trở lại, chẳng lẽ là bất chấp sự có mặt của Tiểu Tam vẫn lấy cái mạng nhỏ của mình sao?

Trong lúc Long Nhất đang nghĩ ngợi lung tung, Hỏa kì lân đã dẫn bọn họ tới thạch môn dưới dòng dung nham.

Trông thấy dòng dung nham cuồn cuộn phả làn hơi nóng bỏng trước mắt, Tây Môn Vô Hận tam nữ vừa nhìn thấy không khỏi ồ lên kinh thán.

Mọi người lăng không bay qua dòng dung nham đỏ rực tới miệng thông đạo phía đối diện. Hỏa kì lân lưu luyến nhìn lại địa phương đã sống không biết bao nhiêu năm, rồi không ngờ lại cùng nhóm Long Nhất ra đi.

Long Nhất thấy Hỏa kì lân đi cùng, trong lòng chấn động. Chẳng lẽ đúng như suy đoán, Hỏa kì lân thực sự nhận mệnh lệnh ra đi sao? Nếu không lúc mới đầu nó không nguyện ý rời bỏ chỗ này, sao giờ đây lại đi cùng bọn họ?

Bất quá Long Nhất lại nghĩ, có lẽ tịnh không phải như mình tưởng tượng, nói không chừng Hỏa kì lân đi cùng giúp đỡ hắn thì sao. Nếu như muốn cái mạng hắn sao còn phải chờ đến bây giờ? Tiểu Tam tuy có thể uy hiếp nó nhưng năng lực công kích thực tế của Tiểu Tam không đáng kể, chỉ cần vài khẩu thần hỏa của Hỏa kì lân cũng đủ kết liễu nhóm Long Nhất.

Nghĩ đến đây, Long Nhất cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Bọn họ nhanh chóng đi tới đầu kia thông đạo, nơi đây Long Nhất đã bố trí một đạo tinh thần cấm chế. Khi Long Nhất thu hồi đạo tinh thần cấm chế liền phát hiện một đội địa tinh hộ vệ đang canh phòng ở đó. Bọn chúng nhìn thấy mấy người Long Nhất hiện ra tức thì ngây người.

Lúc này Hỏa kì lân theo sau Long Nhất đi ra, hướng về đội địa tinh rống lên một tiếng. Đội địa tinh vừa nhìn thấy Hỏa kì lân tức thì nhũn như chi chi quỵ xuống, không ngừng run lên bần bật, trong miệng liên tục tuôn ra hàng tràng điểu ngữ.

"Đấy là địa tinh tộc sao, bọn họ trông thật xấu xí." Thủy Nhược Nhan tò mò nhìn đám địa tinh vừa lùn vừa xấu bình phẩm.

"Ha ha, quan niệm về thẩm mĩ không giống nhau. Trong mắt bọn họ thì đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương như Thủy Nhược Nhan giáo sư chính là không hợp nhãn nhất." Long Nhất cười nói.

Thủy Nhược Nhan trừng mắt lườm Long Nhất, nhưng nghe hắn tán dương bản thân là quốc sắc thiên hương trong lòng lại thầm thấy vui vẻ.

Long Nhất đỡ một tên địa tinh hộ vệ ở gần nhất lên, dùng địa tinh ngữ nói hai chữ trưởng lão, đấy cũng là hai từ duy nhất hắn biết, ý muốn hộ vệ gọi địa tinh trưởng lão là người duy nhất biết ngôn ngữ nhân loại tới.

Gã địa tinh hộ vệ không phải đồ ngu, lập tức chạy biến nhanh như gió, đám còn lại vẫn nằm run cầm cập trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Kì thực Long Nhất không hiểu rõ, vì sao Hỏa kì lân phải nuốt đồng nam đồng nữ của địa tinh tộc? Nó là thần thú, có thể hấp thụ năng lượng chí thuần trong dòng dung nham là được, sao còn phải cần cúng tế? Long Nhất đem nghi vấn này truyền đạt tới Tiểu Tam, bảo nó đi hỏi Hỏa kì lân. Tiểu Tam có thể hiểu lời Long Nhất nói, nhưng hắn lại không biết Tiểu Tam nói gì.

Tiểu Tam nhìn Hỏa kì lân rống vài tiếng, xem ra đang hỏi chuyện.

Hỏa kì lân bộ dạng ủy khuất nhìn Long Nhất hống vài tiếng, cái đầu to lớn lúc lắc không ngừng, phảng phất như Long Nhất đã đổ tội oan cho nó.

Không phải sao? Long Nhất nghi hoặc, không lẽ là địa tinh tộc hiểu nhầm? Nghĩ lại đường đường là một thần thú sao phải nuốt vài tiểu hài địa tinh tộc, ngay cả xỉa răng cũng còn không đáng.

Chính lúc Long Nhất đang nghĩ ngợi, từ xa vọng tới một loạt tiếng bước chân, địa tinh tộc trưởng cùng địa tinh trưởng lão dẫn theo một đội ngũ dài dằng dặc đang vội vã chạy tới.

Khi địa tinh tộc trưởng cùng địa tinh trưởng lão nhìn thấy Hỏa kì lân nhỏ bằng nắm tay đang đứng dưới chân Long Nhất, tức thì kinh hô. Hai người dẫn theo đám địa tinh tộc nhất loạt quỳ xuống, một hàng dài như vô tận nhất loạt quỳ xuống, cảnh tượng này cũng thật hoành tráng a.

Toàn bộ địa tinh mồm miệng đều lẩm nhẩm cầu khẩn, tham bái hỏa hệ thần thú chí cao vô thượng trong mắt bọn họ.

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Đến khi địa tinh tộc hoàn thành nghi thức tham bái cũng mất cả nửa canh giờ, còn địa tinh trưởng lão nhìn thấy Hỏa kì lân ngoan ngoãn đứng cạnh Long Nhất, ánh mắt không khỏi lộ vẻ cuồng nhiệt nhìn hắn.

Địa tinh tộc long trọng nghênh tiếp đoàn người Long Nhất trở về vương quốc trong lòng đất. Hỏa kì lân cùng Tiểu Tam, Cuồng lôi thú đều được đãi ngộ cực cao.

Tới địa tinh hoàng cung, Long Nhất nói đã tìm được ba bạn đồng hành của mình, đồng thời biểu lộ ý nguyện ly khai.

Địa tinh trưởng lão gật đầu, cung kính hỏi: "Còn thánh thú?"

Long Nhất vỗ vỗ lên đầu Hỏa kì lân, khiến địa tinh trưởng lão cùng tộc trưởng giật mình suýt nhẩy dựng lên. Long Nhất cười đáp: "Nó à, chắc cũng đi theo chúng ta."

Địa tinh trưởng lão cùng tộc trưởng bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng quỳ xuống trước Long Nhất. Lúc trước bọn họ quỳ xuống trước Hỏa kì lân, hiện tại đối tượng lại chính là Long Nhất.

"Nô tài không biết hỏa thần sử giả tới, lúc trước đã thất lễ, mong hỏa thần sứ giả thứ tội." Địa tinh trưởng lão phủ phục dưới đất bái lạy. Theo lão nhận định, Hỏa kì lân cam tâm tình nguyện để hắn sai khiến như vậy, không nghi ngờ gì nữa người này nhất định là hỏa thần sử giả.

"Hỏa thần sử giả?" Long Nhất nhíu mày, nhãn châu xoay chuyển, ý định phủ nhận ban đầu liền bị dập xuống, lập tức cải biến chủ ý. Nếu như bọn họ coi hắn là hỏa thần sứ giả, sau này có thể sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn chứ.

"Ừm, nếu như từ nay về sau ta có yêu cầu, địa tinh tộc các ngài có thể giúp chứ?" Long Nhất hắng giọng, tỏ ra nghiêm túc hỏi.

"Dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan." Địa tinh trưởng lão khẳng định như đinh đóng cột.

"Không phải chỉ hạn định trong ma ảo sâm lâm chứ?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi tiếp.

"Lúc trước bọn nô tài không biết là hỏa thần sử giả đã đắc tội tới người, chỉ cần hỏa thần sử giả có lệnh, bất luận là địa phương nào, địa tinh tộc nhất định toàn lực tương trợ cho người." Địa tinh trưởng lão cung kính đáp.

Long Nhất tức thì sáng bừng cặp mắt đầy vẻ mừng rỡ. Loại sinh ý không cần vốn này còn phải nghĩ sao, từ nay về sau địa tinh tộc sẽ do hắn tùy ý sử dụng.

Lúc này, Long Nhất đột nhiên nhớ tới lời hứa nói về cục diện trên Thương Lan đại lục cho bọn họ nghe, vì thế liền đỡ địa tinh trưởng lão cùng tộc trưởng dậy, vắn tắt nói về cục thế hiện tại trên Thương Lan đại lục.

"Ôi, chiến tranh, mỗi thời đại đều không thể thiếu chiến tranh a." Địa tinh trưởng lão cảm thán thở dài, tựa hồ pha chút cảm xúc.

Long Nhất không quản địa tinh trưởng lão cảm thán cái gì, bởi đám nữ nhân sau lưng lộ rõ vẻ sốt ruột muốn mau chóng rời khỏi, vì thế hắn liền nói: "Thời gian không còn sớm, ta thấy cũng đã đến lúc chúng ta lên đường, mong trưởng lão chỉ đường."

Địa tinh trưởng lão gật đầu hỏi: "Sau khi các ngài rời khỏi đây rồi sẽ trở về sao?"

"Giờ vẫn còn quá sớm để quay về, chúng ta muốn đi vào chỗ sâu nhất xem thử." Long Nhất cười đáp.

Địa tinh trưởng lão biến sắc, khuyên can: "Chỗ đó các ngài không nên đến. Khu vực đó mấy vạn năm trước đã bị vài con rồng chiếm cứ. Long tộc cường hãn thế nào không cần nói nhiều, đặc biệt thần long nhất tộc đến ngay cả hỏa thần gặp phải cũng phải nhường vài phần."

"Long tộc?!" Long Nhất cùng đám nữ nhân tức thì kinh hô, người người ánh mắt đều lộ vẻ hưng phấn. Long tộc a, đó chính là sinh vật tối cường hãn trong truyền thuyết trên Thương Lan đại lục.

"Chính xác là long tộc? Trưởng lão, ngài có chắc không?" Long Nhất hỏi lại.

"Long tộc từ xưa tới nay vẫn tồn tại. Bọn họ có địa bàn riêng của mình, thông thường rất ít khi xuất thế. Năm xưa nhân loại cũng có loại đồ long dũng sĩ, chỉ là hiện tại… ai, chẳng hiểu vì sao mấy con rồng lại từ địa bàn của chúng chạy tới ma ảo sâm lâm này. Các ngài tốt nhất không nên làm phiền bọn chúng." Địa tinh trưởng lão khuyến cáo.

Long Nhất mồm miệng ứng tiếng cho có lệ. Từ lúc biết phía trước có long tộc, sao có thể không đi mở rộng kiến thức, không đi đúng là điều tiếc nuối lớn nhất cả đời người a.

Địa tinh trưởng lão nhìn thần sắc Long Nhất cùng chư nữ biết có khuyên cũng vô dụng, lại nghĩ tới Long Nhất là hỏa thần sứ giả, bên cạnh là hỏa hệ thần thú Hỏa kì lân, một khi muốn đến gặp mặt thì long tộc cũng phải nể mặt hỏa thần mà lưu lại vài phần thể diện chứ.

Địa tinh trưởng lão đích thân dẫn nhóm người Long Nhất tới thông đạo thông tới mặt đất. Những cơ quan gặp được dọc đường đi ra khiến đám người Long Nhất vô cùng thán phục. Địa tinh tộc không hổ là tổ tông của nghề đào địa đạo cơ quan, cho dù có thể tìm ra thông đạo dẫn xuống vương quốc dưới lòng đất nhưng muốn công hạ cũng chẳng khác gì tìm đường lên trời. Đây chính là vô vàn tâm huyết của địa tinh tộc tích lũy được trong mấy vạn năm qua a.

Cơ quan cuối cùng mở ra, mặt đất trên đầu Long Nhất dần bắt đầu rung động, cả một mảng đất từ từ mở về hai bên, giúp ánh dương quang lóa mắt theo đó tràn xuống, khiến những người trải qua nhiều ngày sống trong lòng đất như Long Nhất gần như không thể mở nổi mắt.

Qua một lúc sau, Long Nhất cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng bên ngoài. Lúc này hắn mới phát hiện lối ra vào thông đạo tới vương quốc dưới lòng đất cao hàng trăm mét, hay nói cách khác cửa vào thông đạo dày hàng trăm mét này, ở giữa sử dụng các loại kim loại đệm lót, dù có dùng thuốc nổ sợ cũng không phá nổi, thật sự không biết địa tinh tộc làm bằng cách nào.

Địa tinh trưởng lão cùng đi đưa tiễn vẫy tay tạm biệt. Nhóm Long Nhất lăng không bay lên, lướt lên mặt đất phía trên, nhìn xuống thấy ánh mắt đám địa địa tinh hộ vệ đều ngây ngốc đầy ngưỡng mộ.

Trên mặt đất cây cỏ mọc um tùm, không có chút khoảng trống.

"A, chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời." Mấy người vui sướng phát cuồng chạy nhảy trên thảm cỏ rậm rạp, chỉ đến khi mất đi rồi mới có thể nhận ra những gì có được thật đáng quý.

"Nhị ca, chúng ta nhất định phải đi xem rồng sao?" Tây Môn Vô Hận hỏi.

"Đương nhiên, không biết thì không nói, đã biết nhất định phải đi xem, bằng không ta chết cũng không nhắm mắt a." Long Nhất ngẩng đầu lớn hô to.

"Không sao, huynh có chết muội sẽ dùng thánh quang giúp huynh siêu độ." Tây Môn Vô Hận khúc khích cười đùa.

"Nha đầu giỏi thật, muội cầu cho nhị ca muội chết phải không?" Long Nhất la to oa oa nhào về phía Tây Môn Vô Hận, ý định muốn vỗ vào cái mông nảy nở của nàng mấy cái. Vỗ mông người khác dường như đã thành thói quen của hắn. Đến lúc đánh xong hắn mới sực tỉnh. Tây Môn Vô Hận dù gì cũng là một đại cô nương, vỗ mông nàng ta dường như cũng có chút không thích hợp a.

Tây Môn Vô Hận hét lên chói tai, gương mặt thanh tú hồng rực. Nàng tránh khỏi ma chưởng của Long Nhất, làm mặt quỷ nói: "Nhị ca xấu, huynh thật đáng ghét."

Mấy người nằm dài trên thảm cỏ hưởng thụ ánh dương quang trên cao thật lâu. Tâm tình mỗi người dường như đều được ánh dương quang tắm gội đến bừng sáng.

Thủy Nhược Nhan cùng Tây Môn Vô Hận một trái một phải dựa vào Long Nhất. Thân hình mềm mại khiến Long Nhất thầm hô sảng khoái. Thời đại này làm nam nhân thật là sướng a, tam thê tứ thiếp cũng còn hiềm là quá ít.

Tây Môn Vô Hận nhìn Lăng Phong đang cật lực tránh né Nhân Nhân bám sát, đột nhiên bật cười khanh khách.

"Tiểu muội, muội cười gì vậy?" Long Nhất hỏi.

Tây Môn Vô Hận không biết Long Nhất đã sớm biết giới tính thực sự của Lăng Phong, dẩu miệng nói: "Không nói cho huynh biết, ai bảo huynh cứ luôn khi phụ muội."

Long Nhất nở nụ cười mờ nhạt, âu yếm xoa xoa đầu nàng. Tây Môn Vô Hận khép hờ hàng mi, thoải mái hưởng thụ cảm giác âu yếm Long Nhất mang lại.

Lăng Phong nhìn sang phía Long Nhất, lại thấy hắn cười mỉm tinh quái nhìn lại mình, trong lòng không khỏi đau khổ, tức tối trừng mắt lườm hắn. Lúc trước vì không muốn kích động Nhân Nhân, nàng đành biến trở lại thân phận Lăng Phong, hiện tại nàng lại có chút hối hận. Đáng ra nàng đã có thể thoải thoải mái mái dựa vào lòng Long Nhất, bây giờ lại bị người khác chiếm mất.

"Oa, oa, oa." Mấy tiếng khóc như tiếng trẻ con khiến Long Nhất đột nhiên bật dậy, đám nữ nhân cũng đứng quây lại với nhau, khuôn mặt lộ vẻ lo sợ cùng hoảng hốt.

"Quái vật đó sao lại ở đây?" Thủy Nhược Nhan kinh hãi hỏi.

"Không phải sợ, nó đâu thể gây thương tích cho chúng ta." Long Nhất an ủi đáp.

Lúc này, Đại đầu quái toàn thân đầy xúc tu Long Nhất gặp phải lúc trước xuất hiện ở gần đó. Nó vừa nhìn thấy mấy người Long Nhất hai mắt sáng lên, thân hình tròn xoe nhanh chóng lăn đến chỗ bọn họ.

Đám nữ nhân la oái oái dùng phiêu phù thuật bay lên, ngay cả Nhân Nhân một cao cấp ma pháp sư cũng được Lăng Phong ôm lấy bay lên không trung, trên mặt đất chỉ còn lại Long Nhất, Tiểu Tam, Hỏa kì lân và Cuồng lôi thú.

Có Hỏa kì lân bên cạnh, Long Nhất nào còn sợ Đại đầu quái cái loại hành động chậm chạp bất tiện ấy. Nhưng trước cái mồm to lớn ăn uống biến thái của Đại đầu quái hắn không khỏi có chút sờ sợ, không biết giờ nó đã trưởng thành đến mức nào, nếu quả trưởng thành đến vô hạn, chẳng lẽ cả trời đất cũng bị nó nuốt mất?

Đại đầu quái cảm nhận được khí thế của ba con thần thú Hỏa kì lân, có chút úy kị không dám tới gần, chỉ dùng đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn Long Nhất.

Long Nhất nhìn Đại đầu quái xấu xí đó, cảm thấy nó không hề có ác ý, liền vẫy tay ra hiệu cho đám nữ nhân trên không gọi: "Xuống đi, xem các người sợ quá thành bộ dạng nào kìa."

Chư nữ hạ xuống đất, đứng nép sau lưng Long Nhất. Dù cho Đại đầu quái không có ác ý, nhưng bộ dạng xấu xí của nó không thể khiến người khác yêu thích được.

"Long Nhất, chúng ta đuổi nó đi nhé?" Thủy Nhược Nhan đề nghị.

"Đâu cần, cứ để mặc nó đi theo." Long Nhất nhìn ánh mắt đáng thương của Đại đầu quái cười đáp. Hắn cũng chẳng biết vì sao Đại đầu quái ấy lại thích đi theo bọn họ tới vậy, không lẽ nguyên do là bởi đám mĩ nữ sao?

Từ đó, đám người Long Nhất hối hả đi trước, Đại đầu quái chẳng nhanh chẳng chậm đi theo sau. Nhiều lần nhóm Long Nhất đi nhanh quá tưởng đã bỏ rơi nó nhưng một lúc sau nó lại xuất thần nhập quỷ xuất hiện phía sau bọn họ.

Đi cả nửa ngày, bầu trời dần dần tối lại, dạ dầy chúng nhân bắt đầu kháng nghị la lên óc ách. Long Nhất chọn một nơi cắm trại, đốt lên một đống lửa.

Tiểu Tam tham ăn đã lâu chưa được nếm món thịt nướng của Long Nhất, cái miệng há ra, không đợi Long Nhất phân phó đã cùng Cuồng lôi thú, Hỏa kì lân bay đi.

Chẳng bao lâu sau bọn chúng đã trở về trong bộ dạng thân hình to lớn lúc công kích, trong miệng cùng móng vuốt mang về đầy các loại dã thú vừa săn được. To lớn thì có ma hùng nhỏ thì là gà rừng, xem ra muốn biến Long Nhất thành ngự dụng trù sư.

Đại đầu quái ở gần đó trông thấy đống dã thú săn được, nước miếng lập tức tuôn ra, không nhịn được tiến lên vài bước, nhưng lại bị khí thế lăng lệ của Tiểu Tam bức lùi, trong chớp mắt biến nhỏ lại lắc đầu vẫy đuôi làm nũng với Long Nhất.

"Được rồi, hôm nay lão tử cao hứng, tiện cho ngươi nhé." Long Nhất vô vỗ đầu Tiểu Tam cười nói.

"Long Nhất, ta muốn ăn gà ăn mày." Thủy Nhược Nhan kéo tay Long Nhất, bắt đầu dùng siêu cấp vũ khí của nữ nhân - làm nũng. Từ lúc được xơi món gà ăn mày của Long Nhất, nàng có thể nói là không thể quên nổi a.

"Nhị ca, muội cũng muốn ăn." Tây Môn Vô Hận lập tức giơ tay tán đồng.

Long Nhất ha hả cười đáp ứng, bắt đầu phát huy năng lực siêu cấp trù sư, tay trái nổi lửa nướng tay gấu, tay phải dùng hỏa diễm quay gà ăn mày, đống lửa cạnh đó bày một hàng hơn hai mươi con hỏa thỏ, thực sự là Mãn Hán toàn tịch* a.