Phong Lưu Pháp Sư

Chương 171: Ân oán ngàn năm : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập




 

Đáy suối rung chuyển sụt xuống để lộ ra một thạch thất rộng lớn, nhưng khiến nhóm người Long Nhất kinh hãi nhất là xương người trong thạch thất chất cao như núi, tầng tầng lớp lớp. Hôi cốt của họ được bảo tồn rất hoàn hảo, trên thân vẫn còn lưu lại một vài mảnh y phục rách nát, trong tay đều cầm vũ khí lúc còn sống. Nhìn hình dáng rõ ràng tất cả cùng chết trong một trận xung đột cực lớn.

Long Nhất định thần lại, không nói thêm một lời nhảy luôn xuống. Một thứ mùi hăng hắc cay nồng tràn đến mặt, hắn vội vàng nín thở. Bấy giờ mới phát hiện miệng hang dưới đáy khe chỉ là một góc thạch thất, không gian phía sau còn rộng lớn hơn nữa, cũng đầy những đống hôi cốt như vậy, đại khái có hơn mấy ngàn người. Vài bộ xương đã vỡ. Nguyên do bên trong xương cốt có chứa lân tinh, trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh mờ ảo nhìn rất khủng bố.

Mấy nữ nhân theo sau nhảy xuống nhìn thấy hiện tượng quỷ dị như thế không khỏi đồng thời thét lên một tiếng, các nàng mới đến ma ảo sâm lâm này có hai ngày ngắn ngủi, mà đã bị kinh hãi hết lần này đến lần khác. Trước đây đã có vài vị sư tỷ trong trường đến ma ảo sâm lâm, ai cũng đều vui vui vẻ vẻ thắng lợi trở về, mà các nàng sao lại toàn gặp phải những sự việc hoặc sự vật thử thách năng lực chịu đựng của trái tim như vậy.

"Ồ, Quang Minh thần trên cao, xin hãy cho con biết thật sự đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ở đây lại có nhiều người chết như vậy?" Tây Môn Vô Hận áp tay lên ngực, trong tiềm thức lại gắn chặt lên mình Long Nhất.

Hai mắt Long Nhất quét tới quét lui lên đống xương khô khắp phòng, đột nhiên, sắc mặt hắn ngưng đọng lại, vội vàng vọt lên, giật một mảnh y phục rách nát từ trên một bộ xương khô. Đó là một mảnh vải bố đã bị phong hóa bạc màu, toàn bộ đều đã vụn nát, nhưng vẫn có thể dựa theo một đồ án trên đó mà biện giải được.

"Ồ, trông như là một con phượng hoàng, nhưng sao đồ án này lại giống với tộc huy của Phượng Hoàng gia tộc vậy?" Lăng Phong tiến lại nhìn xem, kinh ngạc nói.

"Không phải là giống như. Căn bản đúng là giống nhau như đúc." Long Nhất trầm giọng nói, mấy ngàn năm trước Phượng Hoàng gia tộc sao lại chết quá nhiều ở đây như thế? Hắn đột nhiên nhớ tới oán thù giữa Phượng Hoàng gia tộc và Băng cung, chẳng nhẽ…

Long Nhất cũng không thể chú ý nhiều đến thế, hắn gạt từng bộ xương khô sang bên, ánh mắt chợt đông cứng. Trước mặt hắn là một bộ khô cốt với y phục có thể coi là vẫn còn rất tốt, trên y phục thêu tiêu chí cảnh hoa tuyết làm cho mi mắt của hắn muốn nhảy lên. Đây đích thị là tiêu chí của Băng cung, lúc trước hắn cũng đã nhìn thấy tiêu chí này trên y phục của nữ nhân bịt mặt ở Băng cung.

Cuộc tranh đấu của hai môn phái không ngờ lại khiến nhiều người chết như vậy, quả thực là khiến người khác nghe thấy phải hãi hùng. Từ vũ khí của đống xương khô này có thể nhìn ra mỗi người đều là cao thủ, không ai dưới cảnh giới cao cấp ma pháp sư, vì thế cũng có thể nhìn ra năm đó hai môn phái này hưng thịnh đến nhường nào. Nhưng giờ đây Băng cung đã ẩn cư nơi băng nguyên, trong cung chỉ còn lại một nữ nhân cô độc, một thì gây dựng lại ở đại lục nhưng công pháp giờ đây so với ngày trước tựa hồ chênh nhau một trời một vực. Ví như mẫu thân của Ngu Phượng là Phượng Hoàng gia chủ nhưng khả năng là một trăm phần trăm bà không phải là đối thủ của nữ nhân bịt mặt nọ ở Băng cung. Rốt cuộc thì vì cái gì mà hai đại môn phái lại đấu đá cắn xé lẫn nhau đến mức lưỡng bại câu thương, ngàn năm qua cũng không thể khôi phục lại nguyên khí.

"Long Nhất, sao ngươi phát ngốc vậy? Bây giờ phải làm sao đây?" Thủy Nhược Nhan bất mãn đẩy Long Nhất đang thất thần.

Long Nhất lấy lại tinh thần, khẽ thở dài một hơi, hắn bỗng cảm thấy trong lòng có chút bi thương. Hắn có lẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Đối với cả hai môn phái hắn đều có quan hệ không ít, Ngu Phượng của Phượng Hoàng gia tộc là nữ nhân của hắn, mà Vô Song giờ đây đã trở thành truyền nhân của Băng cung cũng chẳng khác gì. Nếu như hai nàng vì mối cừu hận năm xưa giữa hai môn phái mà phải tranh đấu với nhau thì đúng là rất đau đầu.

"Kiến tạo nơi này có lẽ không phải chỉ có một thạch thất, hãy xem xét khắp nơi coi có thấy cơ quan hay gì đó, nói không chừng bên trong còn có động thiên khác." Long Nhất nhận định.

Năm người lập tức tìm kiếm cả bốn phía thạch thất, nhưng do khô cốt quá nhiều, che khuất cả vách tường, việc tìm kiếm xem ra thật sự là phiền phức.

Bấy giờ Lăng Phong hướng qua Long Nhất nói nhỏ: "Long Nhất, đệ thấy trong đống xương này có không ít đồ tốt, chi bằng chúng ta nhặt nhạnh một ít, những thứ này có giá không ít đâu."

Long Nhất cười hắc hắc, dùng nắm đấm thụi nhẹ vào ngực hắn, nói: "Tên tiểu tử ngươi nếu muốn nhặt cứ nhặt, có ai ngăn cản ngươi đâu. Người chết như đèn tắt, những đồ lưu lại tự nhiên là để tạo phúc cho hậu nhân rồi."

Ngực Lăng Phong bị tập kích, khuôn mặt tức thì đỏ đến tận mang tai, dù nàng vẫn luôn bó ngực nhưng rốt cuộc là vẫn có cảm giác.

"Ồ, mặt đệ sao đỏ rực vậy, lẽ nào lại thấy xấu hổ vì nhặt đồ của người chết? Tên tiểu tử ngươi đâu có giống loại người đó." Long Nhất kì quái hỏi.

Lăng Phong xấu hổ tức tối trừng mắt lườm Long Nhất, định quay ra đào bới lấy một số tài vật của người chết.

Đúng lúc đó, Nhân Nhân đột nhiên hô lớn: "Mọi người mau lại đây, muội đã tìm thấy cơ quan rồi." Nói xong liền dịch chuyển một khối đá nổi gồ lên ở trên tường.

Long Nhất nhìn sang, trong lòng đột nhiên lướt qua một tia cảm giác không ổn, vội la lên: "Đừng khởi động nó." Bởi vì hắn cảm thấy cao thủ thiết kế cơ quan thông thường không bố trí sinh môn lộ liễu như vậy, sinh môn thật ra lại là tử môn, rất có khả năng là cơ quan được bố trí để đưa người vào tử địa.

Nhưng lời cảnh báo đã không còn kịp nữa. Nhân Nhân đã dịch chuyển khối đá, nghe vậy đang tỏ ra kì quái nhìn Long Nhất.

Sau cả nửa ngày, trong thạch thất cũng không có một chút biến hoá nào, giúp cho Long Nhất thần kinh luôn bị kéo căng như dây đàn lúc này mới thở ra một hơi thư giãn, thì ra là cơ quan giả. Xét qua thực lực của Băng cung và Liệt diễm sơn trang (tiền thân của Phượng Hoàng gia tộc) ngàn năm trước, việc xây dựng một mật thất dưới đất như vậy nhất định không phải là do kẻ tầm thường.

Đang lúc Long Nhất định nhắc nhở các nàng một chút, đột nhiên toàn bộ thạch thất bắt đầu chấn động. Còn không đợi bọn họ phản ứng, bức tường Nhân Nhân vừa tác động trong chớp mắt đã tan rã, một trận hồng thủy cuồng nộ ập tới. Long Nhất chỉ kịp chộp lấy Lăng Phong ở bên cạnh thì đã bị trận hồng thủy nhấn chìm.

Long Nhất vận chuyển nội lực toàn thân vận bảo vệ Lăng Phong trong lòng, vận hết mục lực muốn tìm kiếm mấy nữ hài kia nhưng áp lực và dòng chảy xiết của trận hồng thủy khiến hắn chỉ có thể thấy được một vùng trắng mênh mông.

Bỗng nhiên, một vòng xoáy nước cực lớn bắt đầu hình thành, trong chớp mắt lực hút cường đại đã cuốn Long Nhất và Lăng Phong vào trong. Long Nhất chỉ cảm thấy thân thể quay cuồng cực nhanh theo dòng nước xoáy, không cách nào có thể điều khiển được, quay cuồng như vậy một lúc đầu óc đã bắt đầu mê man.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể Lăng Phong đột nhiên cứng đờ, hai tay đột nhiên dụng lực ôm lấy tấm lưng hùng vĩ của Long Nhất, móng tay gần như bấu chặt vào trong thịt của hắn.

Long Nhất trong lòng thầm kêu bất diệu, trong nước không có không khí, cũng đã trải qua một thời gian lâu như vậy, Lăng Phong xem ra không thể chống chọi hơn được nữa, Nhưng hai người vẫn không ngừng quay cuồng ở giữa xoáy nước, xem ra một giờ nửa khắc nữa cũng chưa chắc đã dừng lại.

Hai tay của Lăng Phong càng siết chặt hơn, thân thể cũng bắt đầu giật nhẹ. Long Nhất bất lực, xem ra nhất định phải hy sinh một lần rồi. Một hơi chân khí tụ về đôi môi, đưa về phía Lăng Phong đang nằm trong lòng.