Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 8: Ngũ công chúa cầu thân




Trong lúc biểu muội “cọng trà xanh” còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, cười nhăn nhở như một kẻ tâm thần. Thì vị công chúa kia hoa hoa lệ lệ xông tới ngỏ lời cầu hôn làm toàn trường oanh động: “Phụ hoàng, nữ nhi khẩn cầu người ban hôn cho nữ nhi và vị thiếu công tử kia. Nữ nhi đối với chàng vừa gặp đã thương, nhất kiến chung tình. Thỉnh phụ hoàng tác hợp”.

Ngũ công chúa Mộ Niệm Tuyết, 14 tuổi, là công chúa được sủng ái nhất Thanh Phong hoàng triều. Do được sủng mà sinh hư, tính tình kiêu căng, phách lối. Tuy nhiên nàng cũng không phải là một hài tử xấu, chung quy cũng là do được nuông chiều quá mức mà thôi. Hơn nữa là con cháu hoàng gia, ai mà không phải là tuấn nam, mỹ nữ kia chứ. Một thân băng cơ, ngọc cốt, tử y phiêu dật giữa rừng hồng đào, càng làm tôn lên vẻ mỹ mạo tuyệt sắc.

Nhưng dù đẹp đến mấy thì cũng chẳng thể lọt nổi vào mắt xanh của ai kia, vì người ta vốn cũng là nữ tử. Chưa kể cả nhà toàn nhân vật có dung mạo không phải dạng vừa đâu, ở hiện đại nàng lại còn tiếp xúc với vô số người mẫu, nữ diễn viên đủ muôn hình vạn trạng nữa chứ. Công chúa hạnh mâu chớp chớp, quăng cho Linh Băng nàng một cái mị nhãn, nếu là nam nhân bình thường thì đã thần hồn điên đảo, tim đập tay run rồi. Nhưng đáng tiếc với nàng không xi nhê gì cả, còn tưởng vừa rồi mắt công chúa bị rút gân đâu ╮(╯▽╰)╭.

Ngũ công chúa nghĩ tốt lắm, thân là con nhà đế vương, cho dù có là công chúa được sủng ái. Thì sau này kiểu gì cũng phải gả, trước khi bị bắt đi gả hòa thân sang nước khác, hoặc gả cho một cái tên háo sắc nào đấy để phụ hoàng củng cố quyền lực. Chi bằng nhân cơ hội ngàn năm có một này, tiên hạ thủ vi cường, xin ban hôn với vị công tử tuấn mỹ phi phàm kia.

Trang chủ Bách Nguyệt sơn trang có ba người con, một trưởng nữ và hai vị lệnh công tử. Vị này ước chừng 14, 15 tuổi chắc là nhị công tử Ngọc Thần Hàn đi, ôn nhu, thiên tư lệ chất, trù nghệ siêu quần. Gả cho chàng thật là có lộc ăn ngon mà. Còn Tam công tử Ngọc Linh Phong mới 10 tuổi, nhỏ hơn nàng những 4 tuổi. Ai mà không biết trang chủ Ngọc Thiên Khải chỉ thú và sủng duy nhất một mình Ngọc phu nhân. Cho dù có là hoàng hậu, mẫu nghi quyền uy thiên hạ thì sao chứ, cũng không hạnh phúc bằng một góc vị của phu nhân kia. Thần Hàn, chắc chàng cũng sẽ giống gia phụ của mình, chỉ thú độc thê đi.

Nàng vẫn biết phụ hoàng luôn muốn kết thông gia với Bách Nguyệt sơn trang, vì thế lực và tài sản của họ. Nên khi biết phụ hoàng muốn giả du ngoạn để tiếp cận trang chủ Bách Nguyệt sơn trang, nàng liền xin theo cho bằng được. Nếu để mấy vị tỷ muội trông thấy Thần Hàn, còn không phải sẽ tranh cướp chàng sao. Cũng may lần này họ ngại đường đi gian khổ, và cũng không biết mục đích thật sự của phụ hoàng nên cả đám không ai muốn đi hết.

Chứ bằng không, luận về nhan sắc, tuy nàng cũng là mỹ nhân, nhưng các tỷ muội của nàng còn xuất sắc, xinh đẹp hơn nhiều. Hừ, phi tử trong chốn hậu cung, mỗi người so với người lại càng xinh đẹp, động lòng người, sinh con ra cũng không ngoại lệ. Chẳng qua mẫu phi nàng ôn nhu, hiểu lòng người nên được phụ hoàng vô cùng sủng ái. Yêu ai, yêu cả đường đi, nhờ thế mà công chúa như nàng cũng được thơm lây.

Hoàng đế khẽ quát: “Lớn mật, Mộ Niệm Tuyết, con có biết mình vừa làm gì không, thể diện hoàng gia cũng bị con quăng hết đi rồi. Làm gì có nữ tử nào tự mình cầu thân như con chứ”.

Tiểu công chúa trước giờ được nuông chiều, yêu thương như trân bảo. Bỗng dưng lại bị phụ hoàng mắng mỏ, nhanh chóng ủy khuất vô bờ bến, định khóc như mưa rào tháng ba. Nhưng sợ làm hỏng hình ảnh của mình trước thiếu công tử, bèn kiên cường đổi kiểu khóc, hốc mắt đầy nước, lệ châu lã chã rơi. Hình ảnh một mỹ nhân điềm đạm, đáng yêu rơi lệ, cực kỳ chọc người thương tiếc.

Mặc dù ngoài mặt vờ như quát mắng công chúa, nhưng trong bụng mừng muốn chết. Lão nghĩ thầm: “Ai, ái nữ cục cưng của phụ hoàng, ta tạm thời ủy khuất con, vì hạnh phúc tương lai của con, …và cả của ta, ặc, con ráng nhẫn nhịn nha”. Thật may là ái nữ của lão ưng thuận vị công tử của Bách Nguyệt sơn trang, chứ với tính cách ương bướng của con bé, dầu mỡ đều không tiêu. Nếu ép gả còn không biết sẽ nháo ra đại sự gì nữa, mà mối hôn sự tốt này dĩ nhiên lão phải để dành cho bảo bối lão thương yêu nhất rồi.

Nếu không phải do thế lực của Bách Nguyệt sơn trang quá lớn và có thương nghiệp ảnh hưởng rộng tới Thanh Phong quốc. Và nước Kê Hỏa tham lam chết bầm luôn dòm ngó khoáng sản, đất đai của Thanh Phong quốc. Thì chỉ riêng tội toàn gia này không hành lễ trước lão, đã đủ để chu di cửu tộc rồi. Nhưng có việc cầu người thôi ta nhịn, ta nhịn. Liền hướng tới phụ mẫu của Linh Băng cười nói: “Ngọc trang chủ, không biết lệnh lang nhà ta đã có mối hôn sự nào hay chưa?”

Ngọc Thiên Khải hừ lạnh nghĩ: “Quả nhiên là lão hồ ly gian xảo, xem ra lão nhất quyết phải kết thông gia với Bách Nguyệt sơn trang ta. Tuy nhiên để lão thất vọng rồi, vị công chúa kia nhìn trúng ai không nhìn, lại trúng ngay trưởng nữ Ngọc Linh Băng của bọn họ. Cho dù có nhìn trúng Ngọc Thần Hàn thì cũng không được. Thần hàn vốn là của Linh Băng nhà ta. Con rể ngoan hiền, nhị thập tứ hiếu, một tay ta đào tạo để tách con nha đầu này khỏi quấn lấy mẫu thân nó. Ai cũng đừng mơ tưởng. Linh Phong vẫn còn nhỏ, cho dù trưởng thành thì cũng đã có hôn sự với thập tam tiểu công chúa Phượng Nguyệt Dung được sủng ái nhất của Phượng Minh Quốc rồi. Mộ hoàng gia nhà các người không có cửa đâu”.

Nghĩ một lúc liền nhàn nhạt đáp: “Bẩm hoàng thượng, thú thật với ngài, các nhi tử nhà tại hạ đều đã có hôn sự cả rồi”.

Hoàng đế nheo mắt đầy nguy hiểm, nghĩ trong lòng: “To gan, đây là trực tiếp từ chối hoàng đế ta sao. Công chúa tôn quý con ta sao có thể gả cho người làm thiếp. Các người không để hoàng gia ta vào mắt có phải không”.