"A!!!" Lúc này đến phiên Cung Bằng Phong giật mình. Người trước mắt là Âu Dương Quốc Vĩ, y đã biết sớm, còn với tu vi của hắn cũng biết rõ tường tận, nhưng lại không nghĩ ra hắn mang theo Đồ Long kiếm, còn là truyền nhân của "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân đã ẩn cư từ lâu. Cung Bằng Phong thậm mắng chính mình, Âu Dương Quốc Vĩ luyện chính là "Xích dương thần công", mình cũng nên sớm đoán được hắn là truyền nhân của "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân. Còn có ai biết được tuyệt thế võ học kinh thế hãi tục "Xich dương thần công" này nữa.
Đồ Long kiếm là một trong thần binh thượng cổ trong truyền thiết. Có cổ văng nói rằng, thanh kiếm này là do lúc Nữ Oa vá trời dùng cửu thiên huyền thiết mà đả tạo. Toàn thân kiếm đều màu đen, tất nhiên là chém sắt như chém bùn, không cố kỵ cái gì, là đệ nhất thần binh ở trên thế gian. Lời kể của cổ nhân có thể thêm bớt vài chỗ, nhưng độ sắc bén của Đồ Long kiếm thì rõ ràng mồm một. Nghe nói năm đó, khi Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng thì dùng chính thanh kiếm này. Khi Kinh Kha hình thích thất bại, Đồ Long kiếm bị giữ lại trong cung. Lúc triều Tần sụp, Đồ Long kiếm cũng không rõ tung tích. Không tưởng được rằng, bây giờ nó lại cùng Âu Dương Quốc Vĩ xuất thế hành tẩu giang hồ. Càng quan trọng hơn, người mang thượng cổ thần binh như vậy, tất nhiên sẽ khiến một số người ti tiện nhìn chằm chằm vào. Nếu Âu Dương Quốc Vĩ không có mỗi ngày khổ luyện đạt tới đỉnh, sư phụ hắn "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân sao lại giao Đồ Long kiếm cho hắn để hành tẩu giang hồ chứ. Cung Bằng Phong đã từng nghe tổ sư giao nhắn đến: "Công lực của"Ba thánh chí tôn" Lão Nhân đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Năm đó, trước khi quy ẩn, chỉ dựa bằng tay không, xong vào hắc đạo tổng đàn, trong nửa canh giờ đã đánh gục toàn bộ ba mươi sáu hắc đại lão đại, những người mà lúc ấy gây phong ba trong chốn võ lâm. Nam hoa thiện tông Năng Huệ phương trượng được xem là tông sư võ học một đợi, vừa gặp "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân cả đại khí cũng không dám xuất, chỉ có thể đứng bên cạnh nhận chân châm trà rót nước mà thôi. Còn lời đồn khác trong võ lâm, "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân đã tu thành thân thể bán tiên, có thể không ăn thịt, chỉ cần một quả dại, hay nữa giạo nước suối là giống thường nhân ăn cơm một năm. Bởi vậy có thể thấy được tu vi võ công lẫn địa vị trong võ lâm của Lão Nhân.
Bây giờ xem ra, Âu Dương Quốc Vĩ là đệ tử nhập môn đắc ý của thế ngoại cao nhân "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân, tất nhiên sẽ được chân truyền của "Ba thánh chí tôn" Lão Nhân, vì thế chính nên kính trọng và cẩn thận hắn thêm vài phần. Nếu không, chỉ một tích tắc sai lầm một ít, thầy thật là từ mình chuốc hoạ. Đúng là cây có bóng, người có tên. Nghĩ đến đây, Cung Bằng Phong ngay cả đế khố cũng đề ướt dẫm mồ hôi, âm thầm may mắn chính mình vẫn chưa có vọng động. Cung Bằng Phong lập tức mỉm cười: "Tiểu đệ có thể để ngu huyên kiến thức một ít được không?"
"À, cái này…. Tiểu đệ không dám làm xấu, miễn cho khỏi bị chê cười." Âu Dương Quốc Vĩ muốn từ chối.
"Lão đệ, ngu huynh luôn không thích khách sáo. Ngươi sao lại còn khách sáo với ngu huynh như vậy?" Cung Bằng Phong biến sắc nói.
"Này… Được rồi. Tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Xin lão huynh chỉ bảo thêm!" Nói đến đây, Âu Dương Quốc Vĩ biết không hiện lộ là không được. Huống chi hắn muốn mượn dịp này để chấn nhiếp đối phương, khiến cho đối phương muốn xuống tay với mình và Mỹ Mỹ cũng phải đắn đo. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Lúc này mới sảng khoái, tiểu đệ mời!" Cung Bằng Phong nói xong, hai người đứng dậy rời khỏi đình, đi sân trong hoa viên.
Âu Dương Quốc Vĩ suy nghĩ trong đầu. Hắn biết, đối phương chính là muốn dò xét sâu cạn võ công của mình. Nhìn bộ dáng đã có chuẩn bị như thế, vậy mình để lộ mấy thành võ công đây? Ánh mắt chuyển động, nhìn thấy trong bụi hoa có vài con ong đang bay, trong lòng liền có chủ ý. Lập tức rút bảo kiểm ra, hướng bụi rậm đâm vài nhát. Một đạo ô quang xuất hiện, rồi biến mất, như vừa không ra chiêu, cũng không ra thức, rồi quay lại nói với Cung Bằng Phong: "Xấu hổ rồi."
Cung Bằng Phong nhất thời đứng yên một chỗ, hồi lâu mới đưa tay lên: "Hảo nhãn lực, hảo công phu, thật làm ngu huynh mở rộng tầm mắt." Tiếp theo, rồi nói với khẩu như vừa biết được cái gì: "Nhìn lão đệ xuất kiếm như điện, lão đệ chẳng lẽ là "Thiểm điệm truy hồn kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ mới nổi danh ư?"
Nguyên lai Âu Dương Quốc Vĩ điểm kiếm, mũi kiếm phong năm co ong đang bay trên đoá hoa, trong nháy mắt chúng nó đã bị xuyên qua. Trừ nhãn lực phải đủ, tốc độ phải nhanh, lực xuất kiếm cũng rất quan trọng. Cảnh giới sử dụng kiến này nói thì dễ, nhưng muốn làm cũng rất khó. Tin tưởng rằng, rất nhiều cao thủ dùng kiếm khổ luyển cả đời cũng không có khả năng đạt được.
"Cáp, lão hồ ly, thật biết giả hộ. Ngươi bây giờ mới biết ta là ai ư?" Âu Dương Quốc Vĩ dâu diếm sắc mặt, tay run một cái, năm con ong đã biết thành phấn, tiếp theo thì cho kiếm vào võ, rồi cười ha hả: "Ha ha… đó chỉ là người giang hồ tán thưởng, tiểu đệ thật ngượng."
Âu Dương Quốc Vĩ trong nháy mắt lộ ra hai tuyệt học như thế. Kiếm xuyên năm con ong thì cần có chính là nhãn lực, tốt độ, và lực xuất kiếm. Còn dùng nội lực của mình mà truyền vào thân kiếm để chấn năm con ong bị xuyên thành phá, thì phải nói là nội lực thật tinh thuần. Nhưng Cung Bằng Phong vẫn không rõ võ công của Âu Dương Quốc Vĩ cao thâm đến đâu, chỉ mơ hồ tu vi võ công của hắn gần đến phong phạm của một vị tông sư võ học một đời rồi. Làm không xong, y sẽ có thêm một đối thủ đáng sợ nữa.
Nghĩ đến đây, Cung Bằng Phong thần thái phức tạp, khoát tay lên vai của Âu Dương Quốc Vĩ, nói: "Lão đệ, chúng ta tại sao không gặp sớm hơn hai mươi năm vậy?"
Kỳ thật những lời này của Cung Bằng Phong thật có sai lầm lớn. hai mươi năm trước, Âu Dương Quốc Vĩ còn đang bú vú. Còn y chủ yếu chỉ nghĩ tới việc mình tu luyện "âm dương kỳ công" tâm pháp. Nếu sớm có Âu Dương Quốc Vĩ cao thủ như thế cùng mình luyện tập, nói không chừng y đã đột phát tần thứ tám rồi. Cho nên không nhịn được nên mới nói như thế.
Âu Dương Quốc vĩ tựa hồ không để ý lời của y nói, chỉ cười: "Bây giờ cũng đâu có muộn, ha ha.."
"Đúng, đúng, bây giờ cũng chưa muộn. Đi, chúng ta lại cạn thêm vài chén. Ta… ta thật rất vui." Cung Băng Phong mắt hiện một tia kỳ dị, kéo tay của Âu Dương Quốc Vĩ, hai người lại ngồi xuống bàn dưới tử đình mà uống tiếp…
Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ