Phong Lưu Chân Tiên

Chương 87: Huyết trận




Mộc mẫu vui vẻ nhìn Dương Thiên:

- wVER7qR Ta đang hỏi ngươi về công ty do ngươi thành lập?

- Là chuyện này a. Đúng vậy, ta có thành lập một công ty thời trang gọi là Lạc Nhật Phi Thiên. Sắp tới sẽ mời đại minh tinh Lăng Nhã Kỳ đến làm người đại diện.

Mộc Vũ Hàm nghe vậy vô cùng ngạc nhiên:

- Là Lăng Nhã Kỳ sao. Nàng rất nổi tiếng nhưng nghe nói là không đồng ý làm người đại diện cho bất kì công ty nào để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Ngươi làm sao lại mời được nàng.

Dương Thiên tỏ vẻ khiêm tốn:

- May mắn mà thôi. Một người bạn của ta là người quen của nàng.

Mộc mẫu vẻ mặt tự hào nhìn lão giả. Mộc Vũ Hàm có thể không hiểu nhưng nàng sao có thể không hiểu mục đích phụ thân dẫn Lý Tưởng đến đây. Trong lòng nàng Dương Thiên mới là nhân tuyển số một.

Lão giả thấy tình huống không ổn, quay sang nhìn Lý Tưởng. Ý bảo hắn thể hiện một chút. Lý Tưởng hiểu ý, nói:

- Công ty đó ta đã từng nghe nói qua, vừa mới thành lập chưa lâu nhưng danh tiếng cũng khá tốt. Không biết ngươi có ý định hợp tác với ta hay không?

- Hợp tác với ngươi.

- Đúng vậy. Lý gia của ta kinh doanh trong rất nhiều lĩnh vực. Những năm gần đây cũng đã bước chân vào lĩnh vực thời trang. Nếu có Lý gia hỗ trợ, tin tưởng công ty của ngươi sẽ đạt được thành công lớn.

Nếu là người bình thường nghe được những lời như vậy chắc chắn sẽ vui mừng như điên. Nhưng Dương Thiên vốn chẳng quan tâm công ty làm ăn như thế nào. Thành công cũng được mà thất bại cũng được. Tiền đối với hắn là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dương Thiên dứt khoát trả lời:

- Việc này không cần thiết. Ta thấy hiện tại công ty của ta đang trong giai đoạn mới thành lập. Chưa có ý định hợp tác với người khác.

Mộc Vũ Hàm đá nhẹ vào chân Dương Thiên khiến hắn quay sang:

- Dương Thiên, ngươi suy nghĩ kĩ một chút. Ta nghe nói Lý gia thế lực rất lớn. Nếu ngươi hợp tác với bọn họ, công ty của ngươi sẽ có điều kiện phát triển tốt hơn.

- Vũ Hàm, ta hiểu ý tốt của ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã có kế hoạch phát triển cụ thể cho công ty. Tạm thời chưa cần mở rộng hợp tác.

Lý Tưởng giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối:

- Thật đáng tiếc a.

Hắn mục đích chính cũng chỉ là để Mộc Vũ Hàm biết về gia thế của hắn chứ không phải thực sự muốn hợp tác với Dương Thiên. Trong mắt hắn, Dương Thiên tuy lợi hại nhưng chỉ là về mặt vũ lực mà thôi, về những mặt khác vốn không bằng hắn.

Đáng tiếc, Lý Tưởng vốn không biết, Mộc Vũ Hàm rất ghét những tên công tử nhà giàu. Sau khi nghe nói hắn là người Lý gia, trong tâm lý đã sinh ra một chút chán ghét. Dương Thiên biết điều này, trong lòng thầm khinh bỉ, thiếu hiểu biết mà còn muốn đấu với ta, ngu ngốc.

Sau đó, mặc kệ Lý Tưởng cố gắng bắt chuyện, Mộc Vũ Hàm chỉ giả vờ làm ngơ hoặc trả lời ngắn gọn. Kết thúc bữa cơm, Lý Tưởng chán nản cáo từ trước. Lão giả thấy vậy cũng nhìn Dương Thiên:

- Ngươi về trước đi. Ta cùng các nàng còn có chuyện cần nói.

Có hai người Mộc Vũ Hàm ở đây, Dương Thiên cũng không tiện phát tác. Cúi đầu chào một tiếng rồi ra về. Mộc mẫu liền nói:

- Vũ Hàm, ngươi mau tiễn Dương Thiên một đoạn.

Mộc Vũ Hàm nghe vậy cũng theo Dương Thiên đi ra ngoài. Mộc mẫu nhìn lão giả:

- Cha, ta biết ngươi muốn tác hợp cho Lý Tưởng cùng Vũ Hàm. Nhưng trong lòng nàng đã có Dương Thiên. Hơn nữa ta thấy Dương Thiên rất tốt, không hề thua kém tên Lý Tưởng kia.

Lão giả trừng mắt:

- Hắn sao có thể so với Lý Tưởng, hắn là người của Lý gia, tiền đồ vô lượng. Nếu lấy hắn Vũ Hàm có thể sống cả cuộc đời sung sướng.

Mộc mẫu thở dài:

- Ta trước đây cũng đã từng nghĩ như ngươi bây giờ. Không phải đến cuối cùng hắn cũng rời bỏ ta để đến với nữ nhân khác sao?

Lão giả có chút lúng túng:

- Ngươi không nên so sánh Lý Tưởng với tên khốn kiếp kia. Ta từ lần đầu nhìn thấy tên đó đã thấy hắn không vừa mắt nhưng ngươi vẫn cứ khăng khăng chọn hắn.

- Việc này chúng ta có nói tiếp cũng vô ích. Cứ để Vũ Hàm tự do lựa chọn đi.

Lão giả cũng thở dài, chuyện của Mộc mẫu cũng khiến hắn đau khổ trong một thời gian dài. Nàng muốn thế nào thì cứ làm như vậy đi. Hiện tại hắn chỉ mong hai mẹ con nàng được sống vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.

Mộc Vũ Hàm tiễn Dương Thiên đi ra đến cửa hắn mới quay lại hỏi nàng:

- Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe thấy ngươi nhắc đến gia gia của ngươi. Tại sao hắn lại đột nhiên muốn gặp ta?

- Ta cũng vừa mới biết gần đây. Thì ra gia gia tuy giận mẫu thân nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ nàng. Cửa tiệm mẫu thân mở cũng là do gia gia cho tiền. Còn lí do vì sao gia gia muốn gặp ngươi, ta cũng không rõ.

Xem ra vị gia gia kia cũng rất quan tâm đến con gái cùng cháu gái. Dương Thiên thay đổi cái nhìn với vị lão giả kia, hắn cũng không phải loại người đáng ghét. Dương Thiên nhìn Mộc Vũ Hàm, cười nói:

- Ngươi không biết nhưng ta biết. Hắn là cố ý dẫn tên Lý Tưởng đến đây giới thiệu cho ngươi. Mời ta đến chẳng qua là để ta biết tự lượng sức mà rút lui.

- Ngươi nói lung tung gì vậy. Gia gia không có ý đó, ngươi đừng hiểu lầm người.

- Được rồi. Có thể là ta hiểu lầm hắn. Ngươi không cần tiễn nữa, mau đi vào đi. Còn có, không nên có quan hệ với tên Lý Tưởng kia, hắn không phải là người tốt.

- Hừ, ta kết bạn với ai cần ngươi quan tâm sao.

Mộc Vũ Hàm nói xong quay mặt đi vào. Dương Thiên không thấy nụ cười của nàng còn tưởng nàng đang tức giận. Mặt méo xệch, lẩm bẩm:

- Ta lại nói sai điều gì sao?

Dương Thiên vốn đang định về nhà bỗng phát hiện ma khí cùng huyết khí phát ra ở trung tâm thành phố. Ma khí cùng huyết khí rất yếu, đoán chừng là trong lúc vô tình phát ra mà thôi. Bây giờ vẫn còn khá sớm, Dương Thiên quyết định đến xem một chút. Đến nơi, Dương Thiên phát hiện hai bóng đen đang dựng lên một huyễn trận khá lớn tại đỉnh của một tòa cao ốc.

Hắn vốn không định tham gia vào chuyện này nên chỉ đứng bên ngoài quan sát. Hai người này tu vị không cao nên tốn khá nhiều thời gian. Sau khi dựng xong, hai người sắp đặt những viên đá mà đỏ theo hình dạng một đồ án kì lạ. Kết thúc, một người mới nói:

- Huyết trận đã thiết lập xong. Hiện tại chỉ cần kích hoạt là có thể bắt đầu hấp thu huyết khí.

Người còn lại gật đầu, lấy dao cắt mạnh ở cổ tay. Một luồn máu tươi bắn mạnh vào phía trong trận pháp. Trận pháp lóe lên một vòng sáng màu đỏ rồi biến mất bên trong huyễn trận. Khung cảnh xung quanh trở lại bình thường. Hai người cũng không nán lại lâu, lập tức rời đi.

Dương Thiên tiến lại quan sát trận pháp một lúc, cũng đã nhận ra mục đích của trận pháp này. Huyết trận, chuyên dùng để thu thập khí huyết của mọi người xung quanh. Tốc độ thu thập rất chậm, ban đầu mọi người đều sẽ không cảm thấy gì. Một thời gian dài sẽ cảm thấy hơi chóng mặt, hoa mắt, ngoài ra không có ảnh hưởng gì lớn. Vì tốc độ khá chậm nên rất khó bị phát hiện.

Trận pháp này thường được các môn phái tu chân chuyên tu luyện công pháp về khí huyết sử dụng. Thường đặt tại những nơi đông người, mục đích để cung cấp khí huyết cho người luyện công. Dương Thiên vung nhẹ tay, một ngọn lửa từ trong tay hắn bay ra. Một màng sáng màu đỏ lóe lên rồi vỡ vụn.

Trận pháp này tuy không ảnh hưởng gì đến nơi này, nhưng nó khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Dương Thiên cảm thấy việc này có liên quan đến tên Huyết ma kia. Xem ra việc Huyết ma hồi sinh, Ma môn cũng có phần, rất có thể đã trở thành thuộc hạ của hắn.

Có điều việc này cũng không liên quan gì đến Dương Thiên. Nếu tên kia không đụng đến hắn, hắn cũng sẽ không rỗi hơi đi tìm phiền phức.