Ở phía bên dưới, một tiếng hét lớn vang lên, khói bụi cùng ngọn lửa do Tích Lịch Đạn tạo ra bị thổi bay. Cả người Thương Lang xiêu vẹo, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà một chân khuỵu xuống, ôm ngực ho khan. Vài mảnh nội tạng vỡ hòa lẫn với máu tươi từ miệng hắn phun ra. Cho dù là Luyện Thể Giả, bị Tích Lịch Đạn nổ ở cự ly gần cũng khó tránh khỏi trọng thương. Bất quá, do có cường độ thân thể mạnh mẽ, hắn vẫn cầm cự qua được, còn chưa ảnh hưởng đến gân cốt, qua một thời gian sẽ khôi phục lại như cũ.
Ánh mắt Thương Lang gắt gao nhìn về phía đằng xa. Hiện tại hắn đã không còn sức lực để tái chiến. Nếu Dương Thiên đã chết liền xem như xong, nếu hắn vẫn còn sức đánh tiếp, Thương Lang cũng chỉ còn cách chấp nhận thất bại.
Trên không trung giằng co một hồi cuối cùng cũng chấm dứt. Linh lực cùng khói lửa hoàn toàn tán đi, Dương Thiên một lần nữa hiện ra. Tay trái của hắn cầm một tấm khiên đã nứt vỡ ở rất nhiều chỗ, đoán chừng không còn sử dụng được bao nhiêu lần. Tay còn lại của Dương Thiên chính là trường thương của Thương Lang. Lúc này trên trường thương không còn ánh sáng bao phủ, không khác gì một ngọn thương bình thường.
Giọng nói của Dương Thiên có chút khó chịu:
- Gần như phá hủy hai pháp bảo duy nhất của ta, nếu không phải còn cần ngươi đi dò đường, ta cũng không ngại lấy mạng của ngươi. Bất quá, mạng có thể tha, nhưng trường thương này cũng là một món pháp bảo không tệ, xem như là lợi tức đi.
Thương Lang cắn răng, trong lòng khó chịu nhưng lại không thể nói ra. Trường thương này là pháp bảo ưa thích nhất của hắn, do chính sư phụ đích thân luyện chế. Mất đi nó, Thương Lang không cách nào tiếp tục sử dụng Lang Ảnh Phá cũng như một vài pháp thuật khác, chiến lực của hắn sẽ bị giảm mạnh. Nhưng điều khiến Thương Lang khó chịu nhất chính là hắn không phải bị bại bởi thực lực của Dương Thiên mà là do tên này dùng thủ đoạn. Tích Lịch Đạn, Phá Đan Châu đều là ngoại vật, không phải thực lực thật sự của tu sĩ. Bị thua bởi những thứ này, Thương Lang thực sự không cam tâm.
Nhìn vẻ mặt của Thương Lang, Dương Thiên liền đoán được tên này không nghĩ gì. Những tiểu tu sĩ mới bước chân vào Tu Chân Giới chưa được bao lâu, cho dù có là tuyệt thế thiên tài thì vẫn cần có nhiều thứ phải học cách chấp nhận.
- Ngươi cho rằng mình thua rất oan ức?
Thương Lang hừ lạnh:
- Nếu không phải ngươi sử dụng thủ đoạn bị ổi, ta sẽ không thua.
Dương Thiên cười khẩy:
- Vẫn còn lối suy nghĩ ngu ngốc này. Ngươi cho rằng trận đấu này không công bằng? Vậy ngươi nghĩ thế nào là công bằng? Công bằng chính là do kẻ mạnh quyết định. Sẽ không ai quan tâm đến việc ta dùng cách nào để thắng ngươi, cái bọn hắn ghi nhớ chỉ có ta là người chiến thắng mà thôi. Kẻ thắng chính là kẻ mạnh, kẻ mạnh là kẻ quyết định thế nào là công bằng.
Thương Lang không phục:
- Ngươi muốn nói để chiến thắng liền có thể bất chấp mọi thủ đoạn hay sao? Thứ lỗi ta không làm được.
Dương Thiên lắc đầu:
- Thật sự quá ngu ngốc. Vậy ta hỏi ngươi, hôm nay ta chiến thắng, sau đó đem ngươi giết chết, vạn năm sau ta trở thành một đại tu sĩ, ngươi chỉ còn là một bộ hài cốt. Đến khi đó, ta được mọi người ngưỡng vọng, ngươi chỉ như một hạt cát trôi trên dòng chảy lịch sử, không ai nhớ đến. Đó là kết quả của cái công bằng mà ngươi muốn giữ, đáng giá sao?
Thương Lang ngây ra, những lời của Dương Thiên khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không tìm ra được lý lẽ để phản bác. Lịch sử là do kẻ mạnh viết lên, công lý là do bọn hắn định đoạt. Dù muốn dù không, thế giới này chính là như vậy. Nó chỉ quan tâm đến kẻ thắng, cho dù là bất chấp mọi thủ đoạn để giành chiến thắng.
Có thể tu luyện đến mức này, Thương Lang đương nhiên không phải kẻ ngốc. Chỉ là nhất thời thế giới quan bị đảo lộn, hắn có chút khó tiếp thu mà thôi. Dương Thiên phất tay, một giọt chất lỏng màu lục bay đến trước mặt Thương Lang. Hắn ngẩn đầu nhìn Dương Thiên, khẽ nhíu mày:
- Đây là?
- Huyết dịch Bích Thủy Ngư, có thể chữa thương trong cấp tốc. Ngươi bị thương khá nghiêm trọng. Nếu không chữa trị, nói không chừng còn chưa đi được mấy bước đã mất mạng. Không cần cảm ơn, hiện tại ngươi là đá dò đường của ta, yếu quá sẽ không bay được xa. Nhìn trong số những kẻ có mặt ở đây, ngươi hẳn là lợi hại nhất, không thể lãng phí một viên đá tốt a.
Thương Lang dùng linh lực khống chế giọt chất lỏng kia, nhanh chóng nuốt vào. Tình hình hiện tại của hắn quả thực rất tệ, Dương Thiên có muốn giết chết hay khống chế đều rất đơn giản, không cần phí sức dài dòng như vậy. Nếu tên này muốn hắn làm đá dò đường, Thương Lang cũng không mấy bận tâm. Dù sao hắn dừng chân tại Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong lâu như vậy cũng là vì Thái Âm Động Phủ, nghĩa địa kia có nguy hiểm hơn nữa hắn cũng nhất định phải vượt qua.
Huyết dịch Bích Thủy Ngư vừa đi vào cơ thể liền được điều khiển đến những chỗ có vết thương để chữa trị. Thương thế của Thương Lang trong chớp mắt liền khôi phục lại, chỉ có linh lực còn suy yếu lập tức được hắn bổ sung bằng vài viên đan dược mang theo. Thương Lang liếc mắt qua Dương Thiên một cái rồi từng bước đi về phía cửa vào nghĩa địa. Những người quan chiến từ đầu đến giờ không ai nói với ai tiếng nào, lặng lẽ tách thành hai hàng để hắn đi vào.
Tuy nói Dương Thiên là kẻ chiến thắng, nhưng bọn hắn không có bất kỳ ai dám xem nhẹ Thương Lang. Một chiêu Lang Ảnh Phá cuối cùng kia, đổi lại là bọn hắn chắc chắn chỉ có đường chết. Kẻ mạnh cho dù ở đâu cũng sẽ nhận được sự tôn trọng.
Thương Lang vừa đặt chân vào nghĩa địa, mặt đất bất ngờ rung chuyển nhẹ một đợt nhưng rất nhanh yên tĩnh trở lại. Sau lưng Thương Lang xuất hiện một lớp màn chắn màu trắng nhạt ngăn cách, vừa ngăn cản hắn đi ra, đồng thời ngăn cản người ngoài tiến vào.
Thương Lang không hề tỏ ra lo lắng, từng bước từng bước tiến lên. Tất cả đều chăm chú quan sát mọi động tĩnh, thu lấy kinh nghiệm vượt ải cho bản thân mình. Đoạn đường tiếp theo của Thương Lang không có gì nguy hiểm, hắn dễ dàng đi ngang qua từng cái bia mộ mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào. Mãi cho đến khi một vòng sáng dịch chuyển màu xanh như cửa vào Thái Âm Động Phủ hiện ra ở cuối nghĩa địa, Thương Lang nhanh chóng nhảy vào đó rồi biến mất. Sau khi Thương Lang hoàn thành thử thách, màn chắc trước cửa nghĩa trang cũng biến mất theo.
Tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả Dương Thiên đều nghệch mặt ra. Cái này gọi là thử thách? Dương Thiên có chút nghi hoặc, tên Thái âm đ*o Nhân kia có phải bị đánh đến nỗi đầu óc lú lẫn, thiết kế ra một cửa nhưng lại quên bố trí thử thách? Cái này cũng không phải không có khả năng a.
Trong khi Dương Thiên còn đang cố gắng suy nghĩ ra một lời giải thích hợp lý nhất, một người khác đã không nhịn được bước lên. Nhìn thấy Thương Lang dễ dàng vượt qua như vậy, bọn hắn đương nhiên cũng muốn nhanh chóng tiến vào vòng tiếp theo. Tạm gác lại suy luận trong đầu qua một bên, Dương Thiên tiếp tục khoanh tay đứng nhìn người thứ 2 này.
Lần này quả nhiên không đơn giản như trước, khi người kia tiến vào, vừa đi qua ngôi mộ thứ nhất, ngôi mộ thứ hai bất ngờ di chuyển, chặn ngay trước mặt hắn. Nấm mộ sau lưng rung mạnh, hai cánh tay từ bên trong ngôi mộ đưa lên, đem bụi đất hất văng tung tóe khắp nơi. Từ bên trong ngôi một, một bộ xương mặc giáp từ bên trong bước ra, tay cầm đại đao, không nói hai lời liền lao đến tấn công người kia.
Dương Thiên im lặng quan sát, trong lòng thầm suy nghĩ:
- Cốt Thi? Tuy tu vị chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ nhưng lại được trang bị chiến giáp cùng chiến đao đều là pháp bảo khá lợi hại, chiến lực ước chừng vào khoảng Trúc Cơ hậu kỳ. Tên kia lại chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, linh lực không có gì đặc biệt, đoán chừng chỉ là tu sĩ bình thường của một môn phái nào đó, hẳn là không chịu được bao lâu.
Dương Thiên đưa ra phán đoán vô cùng chuẩn xác. Trận chiến diễn ra trong một thời gian rất ngắn, Cốt Thi liền dùng một đao chém người kia thành hai nửa. Sau đó hai tay của nó dang rộng, ôm chặt lấy hai nửa của người kia rồi nhảy lại vào bên trong ngôi mộ. Bia mộ trắng phía trước hiện ra một cái tên lạ lẫm, sau đó cả ngôi mộ di chuyển về một góc của nghĩa trang, để lại con đường trống trải.