Phong Lưu Chân Tiên

Chương 489: Người quen cũ




Vực Ngoại Thiên Ma trừ khi đạt đến Đại Thừa kỳ, bằng không sẽ bị Linh Giới bài xích, khiến cho tu vị suy yếu đi rất nhiều, thậm chí mất mạng. Vì vậy, mỗi lần dự định tấn công Linh Giới, bọn hắn đều cho một cánh quân đi tiên phong âm thầm xâm nhập, bắt giữ tu sĩ để cướp đoạt thể xác.

Ngàn năm trước, Dương Thiên đã từng đứng ra ngăn chặn Vực Ngoại Thiên Ma, cứu vớt Linh Giới. Không ngờ ngàn năm sau khi hắn trở lại, đám ma đầu này vẫn chưa từ bỏ ý đồ. Phải biết, Cực Lạc Cảnh tồn tại đã hơn ngàn năm, có nghĩa là trước khi Dương Thiên ra tay đồ ma, nó đã được dựng lên. Nơi này giống như căn cứ bí mật, mỗi khi Vực Ngoại Thiên Ma thất bại liền có thể mượn nó nhanh chóng củng cố lực lượng để quay trở lại. Đám ma đầu này quả thức ẩn dấu rất sâu, không thể xem thường được.

Đối diện với năm tên Vực Ngoại Thiên Ma đang muốn tranh giành nhau để đoạt xá hắn, Dương Thiên thực sự cảm thấy rất buồn cười. Nếu bọn chúng biết người đang đứng đây chính là Sát Thần Dương Thiên lừng danh, từng đem đại quân Vực Ngoại Thiên Ma đánh đến gà bay chó chạy thì không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Chắc chắn không có kẻ nào khác đang nhìn trộm, Dương Thiên mới cười nói:

- Ta nói năm tên các ngươi, không phải thực sự xem ta là con mồi chứ?

Năm người nghe thấy âm thanh của Dương Thiên liền ngẩn ra, sau đó có chút hoảng hốt kêu lên:

- Không thể nào. Kẻ rơi vào Luyện Tâm Cảnh sẽ bị phong bế lục thức, ngươi làm sao phát hiện năm người bọn ta?

Dương Thiên phất tay:

- Chút trò vặt vãnh lừa gạt mà thôi. Ta cũng hơi bất ngờ, không nghĩ đến Cực Lạc Cảnh nổi danh là thánh địa của mọi tu sĩ lại là căn cứ của Vực Ngoại Thiên Ma, quả là thế sự khó lường.

Vẻ mặt năm tên Vực Ngoại Thiên Ma trở nên lạnh lùng. Một tên Hợp Thể sơ kỳ vốn không có tư cách tiếp xúc với bọn hắn. Dương Thiên lại dễ dàng nhận ra. Phải biết, cả năm người đều đã đạt đến Hợp Thể kỳ, vẻ bề ngoài so với nhân loại cũng không khác biệt là mấy. Trừ khi sở hữu những bí pháp đặc biệt hay đồng thuật siêu cường, bằng không đừng hòng phát hiện ra. Một tên tức giận quát to:

- Ngươi rốt cuộc là phân thân của vị đại năng nào tại Linh Giới. Lẽ nào các ngươi đã sớm chú ý đến Cực Lạc Cảnh nên mới cử người đến đây thăm dò tin tức?

Nói đến điểm này, Dương Thiên cũng có chút tò mò:

- Ta thực sự rất muốn biết, Cực Lạc Cảnh các ngươi âm thầm hoạt động đã hơn ngàn năm, tại sao vẫn chưa bị ai chú ý?

Câu hỏi ngược lại của Dương Thiên khiến cả năm mặt hơi ngu đi, lẽ nào Dương Thiên là vô tình tìm đến đây? Mặc kệ là lý do gì, đã biết được bí mật của Cực Lạc Cảnh, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát.

Năm tên Vực Ngoại Thiên Ma âm thầm truyền trao đổi thông tin, sau đó đồng loạt ra tay. Bọn hắn mở to miệng, phun ra một đám khí màu đen phóng đến chỗ Dương Thiên.

Khác với ma khí, loại khí này mang theo năng lực xâm thực rất mạnh, có thể ăn mòn cả tâm trí lẫn thể xác. Hơn nữa linh lực thông thường lại gần như không có tác dụng với nó. Thứ này vẫn luôn khiến những vị đại năng tại Linh Giới đau đầu. Dương Thiên thì khác, thứ này mặc dù khó đối phó, nhưng nếu tìm được cách thích hợp thì lại chẳng có gì đặc biệt.

Dương Thiên đưa tay ra trước mặt, trong lòng bàn tay hắn là một vòng xoáy nhỏ màu đen. Đám khí màu đen kia lập tức bị hút vào bên trong, biến mất không còn dấu vết. Dương Thiên mỉm cười:



- Quả nhiên sử dụng Thôn Phệ Khí Toàn của Thôn Thiên Thú vẫn là tiện lợi nhất.

Giao đấu với Thôn Thiên Thú vài lần, Dương Thiên đã tranh thủ học lõm được chiêu này của nó. Tuy uy lực so với Thôn Thiên Thú còn kém rất nhiều, nhưng lại vừa vặn khắc chế Vực Ngoại Thiên Ma. Lần đầu sử dụng đạt được hiệu quả cỡ này khiến Dương Thiên khá hài lòng. Quan trọng hơn là, Dương Thiên đã từng nghe qua một truyền thuyết, những con Thôn Thiên Thú trưởng thành rất thích ngao du bên ngoài không gian, tìm Vực Ngoại Thiên Ma để ăn. Bọn chúng thậm chí còn xem đám ma đầu khiến Linh Giới nhiều lần điêu đứng này là món khoái khẩu.

Công kích bị Dương Thiên dễ dàng hóa giải, năm tên Vực Ngoại Thiên Ma đều bị kinh hãi. Nổi sợ về Thôn Thiên Thú vẫn khắc ghi trong lòng bất kỳ tên Vực Ngoại Thiên Ma nào. Một chiêu Thôn Phệ Khí Toàn kia không biết đã từng giết chết bao nhiêu đồng tộc của bọn hắn. Trong khoảnh khắc, cả năm tên đều nhận định Dương Thiên là một con ấu thú Thôn Thiên Thú tìm đến đây để “ăn” bọn chúng.

Năm tên Vực Ngoại Thiên Ma không ai nói với ai câu nào, lập tức xoay người dùng toàn lực bỏ trốn. Dương Thiên trông thấy một màn này cũng ngu đi. Vẫn biết bọn hắn sợ Thôn Thiên Thú, không ngờ lại sợ đến mức độ này. Chỉ nhìn thấy một cái Thôn Phệ Khí Toàn nho nhỏ liền mất đi toàn bộ chiến ý, quả thực không còn gì để nói.

Dương Thiên sẽ không để bọn hắn chạy thoát, bằng không thân phận của hắn sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó muốn âm thầm chiếm đoạt cái linh mạch cực phẩm kia là chuyện không thể nào.

Năm tên bỏ chạy theo năm hướng, đuổi theo từng tên chắc chắn không kịp. Không gian này là do Vực Ngoại Thiên Ma tạo lên, Dương Thiên ở trong đó cũng sẽ bị hạn chế ít nhiều về mặt tốc độ. Hắn vung tay ném mạnh cái Thôn Phệ Khí Toàn lên cao, sau đó tập trung một lượng lớn linh lực cho nó hấp thu.

Hấp thu linh lực, Thôn Phệ Khí Toán rất nhanh lớn lên, lực hút ngày càng mạnh hơn. Cả không gian tối đen bắt đầu vặn vẹo, giống như sắp bị hút vào trong. Xa xa truyền đến tiếng hét sợ hãi của năm tên Vực Ngoại Thiên Ma. Thôn Phệ Lực của Thôn Thiên Thú quả nhiên là khắc tinh của bọn chúng. Năm tên Vực Ngoại Thiên Ma ra sức chống cự trong vô vọng rồi lần lượt bị hút lại gần.

Năm tên không ngừng phóng ra ma khí màu đen để chống lại lực hút nhưng vô dụng. Thôn Phệ Khí Toàn giống như một cái hố không đây, bao nhiêu cũng không đủ. Ngay lúc năm tên Vực Ngoại Thiên Ma tuyệt vọng nhất, bên trong không gian tăm tối liền xuất hiện một vết nứt. Từ bên trong, một cái hắc thủ khổng lồ đưa ra, nện thẳng vào vị trí của Thôn Phệ Khí Toàn.

Thôn Phệ Khí Toàn lập tức nổ tung. Năm tên Vực Ngoại Thiên Ma ở ngay gần đó lập tức bị sóng linh lực quét ngang, mỗi tên bay về một hướng, không rõ sống chết. Dương Thiên không có tâm trí để ý đến bọn hắn. Chỉ dựa vào một chiêu vừa rồi, chủ nhân của cánh tay này tối thiểu cũng là Đại Thừa kỳ đại năng. Vừa mới bắt đầu đã triệu hồi đến cao tầng của Vực Ngoại Thiên Ma, lần này thực sự chơi lớn rồi.

Cánh tay khổng lồ kia quét ngang một cái, đem năm tên Vực Ngoại Thiên Ma nắm lại rồi biến mất. Ngay sau đó, một thanh niên nước da hơi ngăm đen từ bên trong bước ra. Gương mặt thanh niên bị một đám khói bí ẩn che phủ, cho dù Dương Thiên sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn cũng khó lòng nhìn ra được.

Tên Đại Thừa kỳ Vực Ngoại Thiên Ma vừa nhìn thấy Dương Thiên liền khựng lại. Phải mất một hồi lâu hắn mới lên tiếng:

- Tại sao ngươi lại đến đây?

Dương Thiên ngạc nhiên:

- Ngươi biết ta?

Tên kia gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Trước kia từng quen, hiện tại xem như không quen.

Ánh mắt Dương Thiên lóe lên một tia tinh quang, cho dù tên kia cố ý thay đổi giọng nói, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn vẫn có thể nhìn ra được một hai.

- Ngươi là Nhạc…

Tên Vực Ngoại Thiên Ma kia lập tức cắt ngang:

- Ta và ngươi không quen biết, đừng giả vờ đến đây nhận thân.

Dương Thiên cau mày:

- Nói như vậy, ngươi muốn bắt ta?

Tên kia lắc đầu:

- Cũng không phải chuyện gì to tát. Ngươi mau chóng rời khỏi Cực Lạc Cảnh, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

- Ngươi thực sự thả ta đi?

- Lẽ nào ngươi muốn đến chỗ Vực Ngoại Thiên Ma bọn ta làm khách?

Dương Thiên đột nhiên bật cười:

- Tuy ta không hiểu vì sao ngươi lại trở thành bộ dạng này. Hiện tại tu vị của ta có chút hạn chế nên không làm gì được. Yên tâm đi, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Dương Thiên nói xong liền quay người phóng đi, để lại thanh niên kia vẫn yên lặng đứng giữa không gian tối đen. Một âm thanh vang lên trong đầu thanh niên:

- Hiên nhi, thả hắn đi như vậy có ổn không?

Thanh niên cười nhạt:

- Nghĩa phụ, ngươi yên tâm đi. Tên Dương Thiên này vẫn luôn mang lại cho ta cảm giác cao thâm khó dò, ta tin hắn nhất định có cách giúp đỡ chúng ta thoát khỏi tình cảnh này.