Phong Lưu Chân Tiên

Chương 422: Dụ dỗ




Theo tiểu tăng đi vào bên trong, Dương Thiên nhìn thấy hai pho tượng hình hai tên hòa thượng lạ mặt, cầm theo bảo vật của Phật Môn đang ngồi. Không nằm ngoài dự đoán của Dương Thiên, trước mặt hắn chỉ là một tia thần thức của hai tên Thế Tôn kia đang bám vào. Bản thể chắc chắn đang ở sâu bên dưới Phật Đà Sơn để hấp thu linh khí tu luyện.

Dương Thiên vẫn làm như không biết gì, đi đến trước hai pho tượng kia. Tiểu tăng cúi đầu làm động tác chào hỏi:

- Hai vị Thế Tôn, người ta đã đưa đến.

Từ bên trong pho tượng bên trái phát ra âm thanh hư huyễn:

- Tốt lắm, ra ngoài đi.

Tiểu tăng cúi đầu một lần nữa rồi đi ra ngoài. Chờ hắn đi xa, pho tượng còn lại mới lên tiếng:

- Tiểu bằng hữu, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy?

Dương Thiên còn chưa kịp trả lời, pho tượng còn lại đã lớn tiếng:

- Sư huynh, ngươi làm như vậy là có ý gì. Rõ ràng đã nói trước là để cho hắn tự lựa chọn.

Pho tượng còn lại cũng có chút tức giận:

- Sư đệ, ngươi quá tham lam rồi. Tên đệ tử kia người đã giành mất, tên còn lại này phải để cho ta mới đúng.

- Sư huynh, không phải Phât Môn chúng ta vẫn luôn nói “vạn sự tùy duyên” sao. Ngươi nói vậy là không đúng a.

Kẻ gọi là sư huynh cứng họng, hắn chuyển sự chú ý sang Dương Thiên:

- Tiểu bằng hữu, nhận ta làm thấy, ta sẽ đem toàn bộ ý bát truyền lại cho ngươi. Công pháp, pháp bảo, linh dược, ngươi muốn gì có đó. Chỉ cần ngươi đạt đến Nguyên Anh kỳ, chức vị Đại đệ tử của Phật Đà Sơn sẽ do ngươi đảm nhiệm.

Đại đệ tử c là chức vị cao nhất của Phật Đà Tông ngay bên dưới hai vị Thế Tôn. Cả hai đều là Phân Thần kỳ, chỉ một lòng tu luyện, sớm ngày đạt đến Phân Thần hậu kỳ để đảm bảo phi thăng thành công. Đại đệ tử đứng ra xử lý mọi vụ sự tại Phật Đà Tông, điều hành, phân chia tài nguyên tu luyện, mọi chuyền đều là do hắn. Đây chính là đứng dưới hai người mà trên vạn người.

Thông thường, tuyển chọn Đại đệ tử cứ cách 5 năm lại diễn ra một lần. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong của Phật Đà Tông sẽ tụ hội về đây tham gia tranh đoạt. Đủ để thấy ham muốn của những tên kia với chức vị này lớn đến mức nào. Lời đề nghị của tên Thế Tôn này quả thực rất hấp dẫn, chỉ cần đạt đến Nguyên Anh, không cần tranh đoạt liền trở thành Đại đệ tử, đủ khiến những tên kia đỏ mắt. Bất quá, có mặt lợi thì cũng có mặt hại, chuyện này sẽ khiến Dương Thiên có thêm rất nhiều kẻ thù ngấm ngầm hãm hại hắn.

Tên Thế Tôn kia cũng hiểu chuyện này, hắn chậm rãi nói:

- Phúc và họa luôn song hành, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn được mà không muốn mất. Yên tâm đi, chức vị đó ta đã nói ngươi ngồi thì không ai có thể tranh giành được.

Dương Thiên không nói gì, hắn đánh mắt về phía pho tượng còn lại. Tên kia cất tiếng cười khẽ:

- Vị trí Đại đệ tử là do sư huynh quyết định, chuyện này ta cũng không quản được. Ta chỉ có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi chọn ta, tương lai ta chắc chắn giúp ngươi bước vào Phân Thần kỳ.

Chỉ cần một câu nói đơn giản đã ăn đứt tên sư huynh kia. Giành lấy chức Đại đệ tử để làm gì? Chẳng qua là muốn chi phối tài nguyên của Phật Đà Tông hỗ trợ cho chính mình tu luyện. Tu Chân Giả, từ đầu đến cuối mục đích vẫn chỉ có một, đó chính là đi thật xa trên Tiên Lộ. Có thể đạt đến Phân Thần kỳ, chức vị Đại đệ tử kia còn có nghĩa lý gì?

Chỉ cần là người thông minh, chắc chắn sẽ không do dự mà lựa chọn phương án thứ hai. Tên sư huynh kia tức giận hừ lạnh, không nói thêm gì nữa. Tu vị của hắn cao hơn, nhưng tâm cảnh cùng cơ trí vẫn còn thua kém vị sự đệ này một ít.

Nếu là trong trường hợp khác, Dương Thiên sẽ chọn tên sư đệ. Nhưng hắn đường đường là Chân Tiên, nhận một tên Phân Thần kỳ làm sư phụ thì còn ra thể thống gì nữa. Dương Thiên chắp tay:

- Đề nghị của hai người đều rất hấp dẫn, có thể cho ta thêm một thời gian để suy nghĩ hay không?

Những tưởng đã hết cơ hội, nghe được câu nói của Dương Thiên kia, tên sư huynh vội cướp lời:

- Đúng vậy, đây là chuyện ảnh hưởng đến con đường tu luyện của ngươi sau này, phải nghĩ cho kĩ a.

Hắn đang thất thế, tạm thời sắp xếp cho Dương Thiên một chỗ ở, sau đó sai người đến dùng bảo vật dụ dỗ mới là cách hay nhất. Tên sư đệ kia cũng hết ý kiến, Dương Thiên đã nói như vậy, hắn còn phản bác được gì.

Tên sư huynh gọi tiểu tăng kia trở vào:

- Đưa vị tiểu bằng hữu này đến Hoàng Phong, chọn cho hắn một nơi thật tốt để nghỉ ngơi.

- Rõ.

Tiểu tăng cuối đầu, dẫn theo Dương Thiên đi ra ngoài. Pho tượng sư đệ thở ra một hơi:

- Tên này, hình như trí tuệ không được cao cho lắm.

...

Tiểu tăng kia dẫn Dương Thiên đi đến một trong bốn tiểu phong, Hoàng Phong. Trên đường đi, hắn không ngừng hỏi hai tên Thế Tôn kia đã nói gì với Dương Thiên. Hiểu được âm mưu của tên này, Dương Thiên rất thoải mái trả lời, nhưng lại dấu đi phần thưởng hấp dẫn mà hai tên kia đưa ra để dụ dỗ hắn.

Tiểu tăng không ngừng cảm khái, tư chất của hắn không tệ, trong vòng 800 năm đã thành công đột phá Nguyên Anh, được hai vị Thế Tôn để mắt nhận là đệ tử ký danh. Dương Thiên chỉ là Luyện Khí hậu kỳ lại được bọn hắn nhận làm đệ tử chân truyền, có thể không ghen tị sao?

Tiểu tăng hâm mộ cùng ghen ghét nhưng lại không dám có ý đồ gì với Dương Thiên. Hắn là người được hai vị Thế Tôn yêu thích, động đến hắn chẳng phải là sợ mạng quá dài sao.

Đưa Dương Thiên đến Hoàng Sơn, dặn dò quản sự ở đó vài câu. Biết được Dương Thiên được hai vị Thế Tôn yêu thích, tên quản sự kinh sợ, gật đầu chắc chắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà Dương Thiên đưa ra.

Tiểu tăng còn ở yNkl26C lại thêm một lúc nữa, lôi kéo mối quan hệ với Dương Thiên rồi mới rời đi. Dương Thiên nói với tên quản sự một vài yêu cầu rồi đi vào trong phòng, nằm lên giường suy tính.

Đột nhập vào Phật Đà Tông thành công, linh mạch hắn nhất định phải lấy, tên Âm Dương Sư kia cũng phải bắt được. Dựa vào khí tức lưu lại trên hai pho tượng, rất có thể một trong hai tên đã bước vào Phân Thần trung kỳ.

Phân Thần trung kỳ cùng sơ kỳ chênh lệch rất lớn, Dương Thiên hiện tại muốn chống lại vẫn có chút khó khăn. Chi bằng tiếp tục ở lại Phật Đà Sơn một thời gian, tìm kiếm cơ duyên đột phá. Chỉ cần hắn khôi phục đến Phân Thần kỳ, cho dù hai tên kia có hợp sức cũng chẳng có gì đáng ngại.

Dương Thiên nằm một lúc thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, một tên hòa thượng mang theo vài bộ y phục có đính tiêu chí của Phật Đà Tông cùng vài món vật phẩm cần thiết để lưu hành trong tông môn. Dương Thiên nhận lấy đồ rồi đuổi hắn ra ngoài.

Tùy tiện ném tất cả vào một góc, Dương Thiên nhảy lên giường ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau, một tên hòa thượng khác đã đến trước cửa gọi to:

- Dương sư đệ, đã đến giờ đến Phật Đường nghe giảng phật pháp, ngươi mau đi theo ta.

Dương Thiên ngán ngẩm, từ trước đến nay hắn chưa từng ưa thích Phật Môn, môn quy và giáo điều đều quá phiền phức. Không thể phủ nhận những kinh phật này có thể tiêu trừ oán khí, giúp con đường tu hành được thuận tiện hơn. Nhưng Dương Thiên cũng không vì vậy mà muốn đến đó nghe đám hòa thượng kia nói nhảm.

Mở cửa phòng ra, chọn đại một lý do để thoái thác xong Dương Thiên liền đuổi tên hòa thượng kia đi. Tên này vẻ mặt ngơ ngác, đang định nói thêm gì đó thì nhớ đến lời căn dặn của chấp sự, nói vài câu khách sáo sau đó liền rời đi.

Dương Thiên không tiếp tục ở lại trong phòng, hắn dùng thần thức điều tra những nơi có linh khí nồng đậm hoặc có cấm chế, trận pháp bảo vệ. Vạch ra những nơi cần đến, Dương Thiên lập tức khởi hành, bắt đầu quá trình làm đạo tặc của mình.

Từ dược khố, phòng chứa đan dược đến nơi cất giữ bảo vật, tất cả đều bị Dương Thiên “đi ngang” qua một lần, tiện tay gom hết vào trong người. Thứ nào có tác dụng thì để sử dụng, không có thì cứ ném vào trong không gian giới chỉ, nói không chừng sau này còn có chỗ hữu dụng.

Đến cuối ngày, Dương Thiên đang thi triển Ẩn Thân Thuật đứng trước một cánh cửa đá cao, lẩm bẩm:

- Đây là chỗ cuối cùng, cấm chế cùng trận pháp bảo vệ rất mạnh, hi vọng có thứ khiến ta hài lòng.