Tần Tuyết nghe Dương Thiên gọi Tuyết nhi hai má hơi đỏ lên, bất quá vẫn bước nhanh về phía Dương Thiên:
- Ngươi tại sao lại ở đây.
Dương Thiên hiện tại cũng không định cho nàng biết hắn là lão đại hắc đạo, liền viện lí do:
- Ta được một người bạn mời đến đây, rảnh rỗi không có việc gì nên cũng đồng ý để thay đổi không khí. Không ngờ lại gặp được ngươi, chúng ta cũng thật là có duyên a.
- Hừ, ai mà thèm có duyên phận với ngươi.
Tần Tuyết làm bộ tức giận, nhưng vẻ mặt rạng rỡ lại bán đứng nàng. Dương Thiên trong lòng mừng rỡ, xem ra khoản cách đến thành công không còn xa nữa. Hiện tại chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp là được.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Dương Thiên cùng Tần Tuyết thân mật, đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, tất cả đều là những người có địa vị trong xã hội. Bọn họ có thể không biết Dương Thiên là ai, nhưng Tần Tuyết là đại tiểu thư Tần gia có ai lại không biết.
Hai người trò chuyện như một cặp tình nhân đang yêu không khỏi khiến chung quanh có bàn luận:
- Chẳng lẻ hắn là bạn trai của Tần tiểu thư.
- Rất có thể là như vậy, ngươi không thấy hắn gọi Tuyết nhi rất thân mật sao.
- Không thể nào a. Nàng là mục tiêu theo đuổi của ta, sao lại trở thành hoa đã có chủ như vậy được.
- Không nói cái khác, chỉ riêng việc hắn là bạn trai của Tần tiểu thư, ta nhất định phải tạo mối quan hệ với hắn.
Chung quanh bàn luận khiến mặt Tần Tuyết càng ngày càng đỏ. Dương Thiên cũng hiểu được, nắm tay nàng kéo về một góc ít người. Mọi người chung quanh cũng hiểu được, không tiếp tục làm phiền.
Tần Tuyết bị Dương Thiên kéo tay cũng không giãy dụa, để mặc cho hắn kéo. Hai người đi vào một cái bàn, ngồi xuống trò chuyện, Dương Thiên vẫn đang trổ tài ăn nói thì phía sau vang lên một âm thanh:
- Tuyết nhi, ngươi cũng ở đây à?
Tần Tuyết quay lại, nhìn thấy người đến vẻ mặt liền mừng rỡ:
- Vương đại ca, ngươi trở về khi nào sao lại không thông báo cho ta một tiếng?
- Ta cũng là vừa trở về, cha ta để ta thay mặt đến đây dự tiệc. Tuyết nhi, lâu rồi không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng xinh đẹp.
Tần Tuyết tươi cười, quay lại nhìn Dương Thiên:
- Đây là Vương Bào đại ca, bạn từ thuở nhỏ của ta.
- Vương đại ca, đây là Dương Thiên, bằng hữu của ta.
Vương Bào chìa tay về phía Dương Thiên, chào hỏi:
- Xin chào, ta là Vương Bào.
Dương Thiên cũng đưa ta ra, gật đầu:
- Dương Thiên.
Hai người thả tay ra, Dương Thiên cảm nhận được trong cơ thể Vương Bào có chấn động nhỏ, dường như là có sinh vật đang ở trong đó, thầm nghĩ: “Rốt cuộc là thứ gì, ta lại chưa từng thấy bao giờ”.
Ba người trò chuyện rất vui vẻ, được một lúc, Vương Bào đứng lên:
- Ta cũng vừa mới trở về, cũng nên về nhà với cha mẹ. Tuyết nhi, ngươi có muốn đến nhà ta một chút không?
Tần Tuyết vẻ mặt do dự, nàng muốn ở cùng với Dương Thiên nhưng Vương Bào vừa mới về nước. Nàng cũng không tiện từ chối hắn. Hơn nữa, nàng cũng đã lâu chưa đến thăm Vương thúc cùng bá mẫu.
Tần Tuyết nhìn qua Dương Thiên, hắn cũng gật đầu:
- Ngươi đi đi, ta ở đây lát nữa còn có việc. Gặp lại sau.
Tần Tuyết thấy Dương Thiên không giữ mình lại cũng cảm thấy có chút mất mát. Chợt nhớ lại lần trước Dương Thiên nói nàng với hắn chỉ là bằng hữu không khỏi tự hỏi: “Hắn thực sự chỉ xem ta là bằng hữu thôi sao?”
Vương Bào thấy Tần Tuyết hỏi ý kiến Dương Thiên, cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười:
- Vậy bọn ta đi trước, gặp lại ngươi sau.
Dương Thiên nhìn Vương Bào cùng Tần Tuyết rời đi, cảm thấy tên Vương Bào này có gì đó rất kì lạ, nhưng không nói rõ được chỗ nào. Dương Thiên tất nhiên không muốn Tần Tuyết rời đi, nhưng hắn đúng là có việc phải làm. Từ khi hắn bước vào đây luôn có một vị mỹ nữ thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn một lần.
Dương Thiên từ đầu đã nhận ra, đúng là người tổ chức buổi tiệc hôm nay, Hồng Nương Tử. Về phần nàng vì sao chú ý hắn, Dương Thiên cũng không phải rất rõ ràng.
Dương Thiên cũng muốn đi gặp nàng một phen, không phải vì cái gì khác, đơn giản vì hắn phát hiện Hoa Tứ Nương vẫn còn là xử nữ. Lấy chồng hơn một năm vẫn còn là xử nữ, xem ra cuộc hôn nhân này thực sự có vấn đề. Dương Thiên lẩm bẩm:
- Nàng vẫn còn là xử nữ, xem ra ta phải một lần đập chậu cướp hoa rồi. Việc này tuy ta chưa từng thực hiện, nhưng nghĩ đến thực sự có chút phấn khích.
Dương Thiên ngồi lại một lúc sau, quả nhiên, Hồng Nương Tử liền tiến đến:
- Xin chào, ta có thể ngồi ở đây được không?
Dương Thiên cười cười:
- Dạ yến là do ngươi tổ chức, ngươi ngồi ở đâu đều được.
Hồng Tứ Nương nghe vậy liền mỉm cười ngồi xuống. Dương Thiên hỏi:
- Không biết ta nên gọi ngươi là Hoa Thi Âm hay Hồng Nương Tử?
- Ngươi có thể gọi ta là Thi Âm.
Hoa Thi Âm rất ghét họ của mình, hầu hết mọi người quen biết nàng đều gọi nàng là Thi Âm hoặc Hồng Nương Tử, nguyên nhân rất ít người biết. Nàng để Dương Thiên gọi thẳng tên là để kéo gần mối quan hệ. Điểm này Dương Thiên sao có thể không biết, gật đầu:
- Vậy ta liền gọi người là Thi Âm. Ngươi đến tìm ta có việc gì. Ta biết ngươi từ đầu đến giờ vẫn một mực chú ý đến ta, cũng không chỉ đơn giản là muốn làm quen chứ?
Hoa Thi Âm cũng không ngạc nhiên, người đứng sau Tiêu Chính Long tất nhiên phải có chỗ hơn người, gật đầu đáp:
- Không sai, ta muốn tìm ngươi bàn chuyện, nếu ngươi đồng ý, sau khi dạ tiệc kết thúc, có thể cùng ta gặp mặt một chút.
Dương Thiên cũng rất sảng khoái:
- Được mỹ nữ hẹn gặp, ta tất nhiên sẽ không từ chối.
Hoa Thi Âm cũng không bày tỏ cái gì:
- Vậy ta liền đi trước, hẹn lát nữa gặp lại. Chúc ngươi dự tiệc vui vẻ.
Nói xong liền đứng dậy bỏ đi, Dương Thiên tiếp tục ngồi lại uống rượu. Sau đó, rất nhiều người liên tục kéo đến làm quen. Dương Thiên cũng biết nguyên nhân chính là do Tần Tuyết, cũng rất nhã nhặn đáp lại. Cùng một đám thanh niên nói chuyện, xưng huynh gọi đệ như đã quen biết từ rất lâu. Một thanh niên nói:
- Dương Thiên đại ca, sau khi dự dạ yến ngươi có rảnh hay không, ta muốn mời ngươi đi tiêu xe?
- Tiêu xe? Ý ngươi là đua xe?
Thanh niên gật đầu:
- Không sai. Ngươi có lẽ không biết, cảm giác phóng như bay trên một chiếc xe thật sự rất thoải mái, ngồi trên tay lái…
Nghe thanh niên huyên thuyên một hồi, Dương Thiên cũng muốn thử một lần, hắn mua xe cũng là loại bình thường, tốc độ không được cao, cũng chưa bao giờ dùng để đua. Nhưng nhớ lại lát nữa có hẹn gặp Hoa Thi Âm liền từ chối:
- Lát nữa ta còn có việc, khi nao ngươi lại đi liền gọi điện cho ta.
Thanh niên cũng vui vẻ gật đầu:
- Tốt, Dương Thiên đại ca, lần sau ta sẽ gọi cho ngươi.
Đám người trò chuyện vui vẻ rất lâu. Cuối cùng tiệc cũng tàn, Dương Thiên cùng bọn họ chào hỏi một lần rồi ngồi tại chỗ. Tiêu Chính Long cũng đi đến bên cạnh:
- Thiếu gia, ngươi hẹn gặp Hồng Nương Tử?
- Ngươi cũng biết?
- Khi nãy nàng thỉnh thoảng vẫn hỏi ta về ngươi. Ta đoán nàng có ý đồ đối với ngươi.
Dương Thiên tán thưởng:
- Ngươi cũng rất biết quan sát. Không sai, nàng xác thực là muốn nhằm vào ta. Ngươi cứ V8pERlE mang xe về nhà cho ta. Ta sẽ về sau.
Tiêu Chính Long cũng không lo lắng gì, với thực lực của Dương Thiên hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Theo lệnh Dương Thiên mang theo thuộc hạ đi về.
Dương Thiên lấy một chai rượu rót một ly đầy nhấm nháp, chờ đợi Hoa Thi Âm.