Phong Lưu Chân Tiên

Chương 4: Nhập học




Bước vào phòng học, Dương Thiên thoáng nhìn quanh một lúc rồi tiếng về phía bàn trống ở cuối dãy lớp. Nơi này thuận tiện quan sát toàn khung cảnh lớp học. Nhìn qua tất cả các nữ nhân trong lớp, tuy vẫn có 2,3 cái được xem như mỹ nữ, bất quá còn không có đạt đến yêu cầu của hắn. Ngán ngẩm, định gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ một giấc thì bên tai vai lên một tiếng:

- Ngươi là học sinh mới chuyển đến sao? Ta năm trước hình như còn không có thấy mặt ngươi a.

- Đúng vậy, ta vừa mới chuyển trường đến. Ta gọi Dương Thiên.

- Ngươi tốt, ta là Lý Bàn. Mọi người hay gọi ta là Bàn tử. Để ta đem ngươi giới thiệu cho các đồng học khác.

Nói xong cũng không chờ Dương Thiên gật đầu vội lôi kéo hắn chạy khắp nơi trong phòng học tiến hành giới thiệu.

- Mọi người, đây là Dương Thiên, vừa mới chuyển đến. Thế nào, rất soái có đúng không?

- Ah, thực sự rất soái nha.

- Dương Thiên, ngươi tốt, ta gọi là Lý Chính.

- Dương Thiên, ta gọi là Vương Tiểu Muội, có thể hay không giao bằng hữu một cái.

- Thôi đi, ngươi cái này hoa si, cứ thấy soái ca là chạy đến.



Dương Thiên mỉm cười nghĩ thầm: “Đây gọi là không khí học đường nga, thú vị”. Trước kia hắn độc lai độc vãng, một lòng báo thù nên không có kết giao bằng hữu hay quan hệ nam nữ gì. Bây giờ nhất định phải hảo hảo kiếm thật nhiều mới được.

- Các ngươi tốt, ta gọi là Dương Thiên, vừa mới chuyển đến. Hy vọng mọi người giúp đỡ.

Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một nam tử đi đến, dáng người to lớn, mặt áo hở hang, trên người tràn đầy hình xăm đủ kiểu, quát lớn:

- Các ngươi mau cút về chỗ cho ta, còn ồn ào nữa ta lập tức cho mỗi người một trận.

Liếc mắt nhìn nam tử, vừa định tiếng lên thì Lý Bàn vội kéo tay Dương Thiên về lại chỗ ngồi. Ánh mắt hắn hình như rất sự hãi tên to con kia.

- Ngươi đừng gây chuyện với hắn chịu thiệt, phụ thân hắn thế nhưng là phó cục trưởng cục cảnh sát, là người có quyền có thế. Vả lại hắn từ bé học võ, lại vô cùng hung hăng, một lời không hợp tựu đánh người. Các vị lão sư cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn.

Dương Thiên nhíu mày, dù hắn không sợ nhưng cũng không định gây xích mích trong ngày đầu tiên. Xã hội này là như vậy, dù gọi là dân chủ nhưng quyền lực đều tập trung vào trong tay kẻ có tiền, có quyền. Hắn đánh gãy người một cánh tay, ngươi kiện hắn hắn liền bồi thường cho ngươi, còn hắn thì không hao tổn bất kì cọng lông cọng tóc nào. Ngươi có tiếp tục kiện thì hắn vẫn sẽ dùng tiền xóa bỏ mọi tội lỗi thậm chí đem ngươi bỏ tù cũng có thể. Mạnh được yếu thua, dù ở thế giới nào thì đây vẫn là quy luật không đổi.

Quay sang nhìn Lý Bàn cười cười:

- Ta cũng không có ý định gây sự với hắn a. Nhưng là ngày nào hắn cũng nổi điên như thế à.

- Cũng không phải, ta xem thì giống như hắn không nhìn thấy Tần Tuyết thì không chịu được.

- Tần Tuyết?

- A! Ngươi thế mà Tần Tuyết cũng không biết. Không trách được, dù sao ngươi cũng mới chuyển đến. Để ta hảo hảo nói cho ngươi một lần.

Dường như khi nhắc đến Tần Tuyết, Lý Bàn đặc biệt hưng phấn. Dương Thiên thầm nghĩ đây có thể là một cái mỹ nữ a, vậy Lý Bàn này có thể trở thành hảo hữu a, cùng hảo hữu bàn luận về mỹ nữ là một kiện sự tình rất thú vị.

- Trường chúng ta trong cả nước vốn nổi tiếng có rất nhiều mỹ nữ. Người nhìn lên kia xem, các nàng nhìn cũng tính là mỹ nữ. Nhưng là so với Tần Tuyết thì đúng là đom đóm so với ánh trăng.

- Trường chúng ta có 3 đai mỹ nữ, phân biệt là Triệu Vũ Hinh, nàng là sinh viên vừa tốt nghiệp, do thành tích học tập xuất sắc nên được giữ lại làm lão sư. Nàng tính tình rất tốt, hòa đồng nhưng luôn giữ khoảng cách với nam nhân. Trong trường lão sư lẫn sinh viên theo đuổi nàng rất nhiều nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

- Tiếp đến, là một cái học tỷ, nàng gọi là Mộc Vũ Hàm, hiện là sinh viên năm 3. Khuôn mặt hay dáng người đều không cần bàn đến, tuyệt phẩm a. Nàng xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng đặc biệt rất chán ghét các tên công tử nhà giàu. Ngươi cũng biết xã hội hiện nay ai cũng chú trọng vật chất, nữ hài như nàng rất khó kiếm. Nàng là rất nhiều nam sinh trong lòng nữ thần, số lượng người theo đuổi nàng thật sự là xếp từ đây ra cổng trường cũng không hết.

- Cuối cùng, chính là lớp chúng ra Tần Tuyết đồng học. Nàng xinh đẹp không cần bàn cãi, hơn nữa gia cảnh rất giàu có, tính tình lại hoạt bát đáng yêu, tuy nhiên bạn bè hầu hết đều là nữ, nam nhân không dám tiếp cận nàng.

Nói đến đây, Lý Bàn thở dài nhìn lên nam tử to con trên kia.

- Hắn gọi là Chu Học Dân, lần đầu nhìn thấy Tần Tuyết liền bị mê muội, điên cuồng theo đuổi nàng, còn đối ngoại tuyên bố ai dám có ý đồ với nàng sẽ cho kẻ đó không thể đến trường được. Chúng ta ai cũng sợ hắn, dù sao hắn là một cái người điên. Ta biết Tần Tuyết thế nhưng cũng rất chán ghét hắn, nhưng không ai lại dám tiếp cận nàng.

- Vừa rồi hắn nổi điên theo ta đoán hẳn cùng Tần Tuyết có liên quan, trong thời gian nghỉ hè hắn không ngừng tìm cách mời nàng đi chơi nhưng bị cự tuyệt. Hôm nay nhập học lại không thấy nàng, hắn nổi điên là chuyện dễ đoán.

Dương Thiên còn chưa kịp nói gì, Lý Bàn như lấy lại được khí thế, hưng phấn nói:

- Tần Tuyết chúng ta không chạm đến được, bất quá Mộc Vũ Hàm lại là mục tiêu có thể phấn đấu a, còn Triệu Vũ Hinh lão sư, nàng năm nay 24 tuổi, so với chúng ta đại 4 tuổi, tuy có chút khó khăn nhưng không phải không có cơ hội.

Dương Thiên mỉm cười, tên Lý Bàn này thật đúng là có tố chất a, có thể làm hảo hữu đấy. Bất quá, nếu các nàng thật sự xinh đẹp như lời hắn nói, ta đây cũng sẽ không nhường cho người. Bằng hữu là bằng hữu, nhưng động đến nữ nhân bằng hữu cũng không thể nhường a.

Nhìn Lý Bàn hưng phấn, Dương Thiên cũng không vội cắt ngang, nói:

- Nhiều mỹ nữ như vậy, ngươi có ảnh chụp của các nàng hay không, ta cũng muốn xem qua một lát.

Lý Bàn hai mắt sáng lên, vỗ vỗ vai Dương Thiên:

- Ngươi đây là hỏi đúng người rồi, ta thế nhưng mà nắm giữ tất cả mỹ nữ trong trường cũng như bên ngoài trường mỹ nữ thông tin, kể cả những hình ảnh đặc biệt ít ai thấy. Muốn xem là phải trả tiền đấy, nhưng là lần đầu ta sẽ không tính phí ngươi, nhưng cũng chỉ có thể cho ngươi xem hình ảnh bình thường.

Nhìn Lý Bàn, Dương Thiên trên đầu đầy hắc tuyến, tên này không những là một sắc lang mà còn là một giang thương, nhưng nếu hắn nói đúng thì đúng là sau này còn cần nhiều ở hắn. Dù sao truy mỹ quá trình thông tin cũng là không thể thiếu đấy.

Lý Bàn lúc này thò tay vào hộc bàn lấy ra một cái cặp khá lớn, bên trong chia rất nhiều ngăn nhưng sắp xếp rất ngăn nắp. Mò ra 3 trương ảnh chụp. Dương Thiên nhìn qua 2 trương đầu, dưới ảnh đều có ghi tên, đúng là Mộc Vũ Hàm và Triệu Vũ Hinh. Đều là tuyệt sắc mỹ nữ a, Dương Thiên như xác định được mục tiêu, có chút hưng phấn. Liếc nhìn qua trương ảnh thứ 3, phía dưới có ghi hai chữ “Tần Tuyết”. Dương Thiên hơi ngẩn người ra: “Như thế nào lại là nàng”.