Phong Lưu Chân Tiên

Chương 360: Kế sách




Nữ nhân kia chưa từng trải sự đời, bị Dương Thiên dọa sợ, thất thanh la to. Lúc này nếu Dương Thiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn thực sự là một tên ngốc. Vội vả đưa tay qua bên phải nắm lấy vách đá, cánh tay dùng lực, cả người Dương Thiên bay lên, rơi xuống ngay trước mặt nữ nhân kia. Hắn đưa ta gãi đầu, cười trừ:

- Không phải lỗi của ta, là do trời quá tối. Ta từ bên dưới leo lên có chút mệt mỏi, hoa mắt, chóng mặt nên đã nhìn không kĩ. Còn có…

Đang lúc Dương Thiên biện minh thì sau lưng hắn phát ra tiếng hung thú gào thét. Bất ngờ thấy xuất hiện thêm một tên nhân loại lạ mặt, con hung thú kia theo bản năng lập tức tấn công.

Dương Thiên lười quay đầu lại, tiện tay nắm lấy nòng súng của Phá Thiên, dùng bánh súng nện mạnh vào đầu con hung thú kia. Một tiếng “Bụp” nổ lên, máu tươi văng tung tóe. Đầu của hung thú lập tức bị đánh nổ tung, xác rơi ngay xuống gần đó. Dương Thiên tiếp tục giải thích:

- Ngươi xem, ta thật sự không cố ý, là do trời tối, không phải, là do ta quá mệt mỏi nên hoa mắt…

Nữ nhân không quan tâm đến Dương Thiên đang nói gì, hai mắt nàng mở to, nhìn trừng trừng vào xác con hung thú kia. Tuy là trời đang tối nhưng ánh trăng lại sáng, nàng đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra. Tiện tay đập chết một đầu hung thú, người trước mặt này là Tu Chân Giả sao?

Dương Thiên thấy nữ nhân này không để ý đến mình liền lái sang chuyện khác:

- Đúng rồi, ta quên không hỏi. Ngươi là ai, tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây?

Nữ nhân bừng tỉnh, nhìn Dương Thiên với ánh mắt e ngại:

- Ta là Hạ Chỉ Nghiên, đang tham gia thử thách gia nhập Thanh Linh Tông. Vô tình bị con hung thú này phát hiện đuổi giết.

Nàng không dám nói là vì Tẩy Tủy Thảo, tránh cho tên trước mặt này nổi lòng tham, sát nhân đoạt bảo. Dương Thiên không mấy bận tâm đến chuyện này, hắn muốn hỏi về những thứ khác.

- Ta tên là Dương Thiên, hiện ta có vài vấn đề muốn biết, ngươi có thể trả lời giúp ta được không?

Thấy người này không có ác ý, Hạ Chỉ Nghiên gật đầu:

- Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ không dấu giếm.

Thứ Dương Thiên hỏi đương nhiên là về vị diện này, hắn muốn có thêm thông tin để tìm kiếm biện pháp khôi phục nhanh nhất. Hạ Chỉ Nghiên chỉ là phàm nhân, những điều nàng biết rất hạn chế. Sau khi nghe nàng nói về thử thách của Thanh Linh Tông, hai mắt của hắn lóe lên ánh sáng.

Gia nhập tông phái, ý tưởng này không tệ. Bên trong tông phái tất nhiên sẽ có tàng kinh các, tin tưởng sẽ có thêm nhiều thứ hữu ích. Đồng thời, Linh Thảo Viên và nơi luyện chế đan dược cũng rất quan trọng, có thể giúp hắn khôi phục được phần nào. Chờ Hạ Chỉ Nghiên giảng giải xong, Dương Thiên mới nói:

- Ngươi nói xem, ta có đủ điều kiện trở thành đệ tử của Thanh Linh Tông hay không?

Hạ Chỉ Nghiên giật mình:

- Ý của ngươi là?

- Ta muốn gia nhập Thanh Linh Tông.

Hạ Chỉ Nghiên cau mày:

- Việc này…

- Không được sao?

- Thanh Linh Tông chỉ tuyển đệ tử từ 15 đến 20 tuổi, hơn nữa thân thế phải rõ ràng, mục đích chính là tránh cho gian tế trà trộn vào trong.

Dương Thiên suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi:

- Ngươi có nhớ tên những người tham dự thử thách hay không?

Hạ Chỉ Nghiên không hiểu vì sao Dương Thiên lại hỏi như vậy, nàng UyZP0QG lấy từ trong người ra một tờ giấy:

- Đây là những người có tư chất từ ngũ phẩm linh căn trở lên do ta ghi lại trong quá trình kiểm tra. Ngươi định làm gì?

Cầm lấy tờ giấy, Dương Thiên lướt qua một lần, vui vẻ nói:

- Không tệ, có một tên cũng gọi là Dương Thiên. Xem ra ta không cần phải đổi tên rồi.

Hạ Chỉ Nghiên chợt nghĩ ra điều gì đó, há hốc mồm:

- Ngươi muốn giết tên kia, cướp lấy thân phận của hắn.

- Đừng nói khó nghe như vậy, ta giết người khi nào. Khi nãy ngươi đã nói thử thách lần này vô cùng nguy hiểm, nói không chừng tên kia đã sớm chết.

- Lỡ như có người khác nhận ra…

Dương Thiên lắc đầu:

- Tên này chỉ là ngũ phẩm linh căn, những tên trưởng lão kia cũng sẽ lười nhớ đến hắn. Trong này có nói hắn đến đây một mình, tin rằng người nhận ra hắn rất ít.

- Quá nguy hiểm. Lỡ như có người nhận biết tên kia, ngươi chắc chắn bị nghi là gian tế. Đến khi đó…

- Ta tự có biện pháp. Được rồi, chúng ta chia tay tại đây, ta thấy trên người ngươi có một cây Tẩy Tủy Thảo, so với Hóa Cốt Thảo còn trân quý hơn gấp ngàn lần. Ta khuyên ngươi nên tìm một nơi trốn đi, khi đến thời hạn thử thách liền có thể trở thành đệ tử Nội môn.

Dương Thiên nói xong liền hướng về phía khu rừng, rất nhanh biến mất. Hạ Chỉ Nghiên vội nhìn xuống thì phát hiện áo của nàng có vài chỗ bị rách, để lộ ra một gốc linh thảo màu trắng. Khi Hạ Chỉ Nghiên ngẩn đầu lên định gọi theo thì đã không còn thấy bóng dáng của hắn. Nàng suy nghĩ trong giây lát rồi quyết định nghe theo lời của Dương Thiên. Đã có Tẩy Tủy Thảo, nàng không cần phải liều mạng nữa.

Hạ Chỉ Nghiên rất cảm kích Dương Thiên. Hắn đã cứu mạng nàng, hơn nữa khi biết nàng có Tẩy Tủy Thảo cũng không có ý định cướp đoạt. Hóa Cốt Thảo dùng với một lượng nhỏ có tác dụng luyện thể, cường tráng xương cốt. Tẩy Tủy Thảo thì khác, nó là nguyên liệu chính luyện chế Tẩy Tủy Đan, giá trị cực kỳ cao. Đệ tử Luyện Khí kỳ có Tẩy Tủy Đan trợ giúp, xác suất đột phá Trúc Cơ về sau sẽ cao hơn rất nhiều. Thứ này được coi là báu vật bồi dưỡng thiên tài của các môn phái. Tuy nhiên, Tẩy Tủy Thảo do bị khai thác quá nhiều nên đã trở nên rất khan hiếm. Lãnh thổ lại bị Yêu Tộc xâm chiếm, lượng tài nguyên càng hạn hẹp hơn. Nếu Dương Thiên cướp lấy Tẩy Tủy Thảo, nói không chừng có thể trực tiếp gia nhập Thanh Linh Tông.

Dương Thiên thì không nghĩ nhiều như vậy, Tẩy Tủy Thảo đối với hắn vô dụng. Do Hạ Chỉ Nghiên che mặt nên hắn không nhìn thấy rõ mặt nàng. Tuy không biết nàng có phải mỹ nữ hay không, nhưng hắn đã lỡ “sờ” nơi đó của nàng, không có gì để tạ lỗi đã rất tệ, nói gì đến việc cướp đoạt.



Mấy ngày tiếp theo trôi quá rất yên bình, Hạ Chỉ Nghiên tìm một hang động nhỏ, dùng các loại lá cây cùng dây leo che kín cửa động. Nàng mang theo khá nhiều lương thực dự phòng nên không có vấn đề gì. Tính toán chuẩn xác thời gian, Hạ Chỉ Nghiên dựa theo bản đồ vị trưởng lão kia đã đưa từ trước tìm đường rời khỏi Thực Cốt Sâm Lâm.

Mãi đến khi nhìn thấy vài bóng người đang đúng tụ tập bên ngoài khu rừng, tảng đá trong lòng Hạ Chỉ Nghiên mới từ từ thả xuống. Trên cao, ngoài vị trưởng lão áo xanh đang ngự kiếm phi hành kia còn có hai người khác. Một người râu tóc màu đỏ, chân đạp xích kiếm, người còn lại thân hình mập mạp, đạp trên một chiếc hồ lô rất lớn. Bọn họ trông thấy Hạ Chỉ Nghiên chỉ liếc nhìn qua một cái rồi không để ý đến nữa.

Tìm một nơi vắng người, Hạ Chỉ Nghiên mới thả lỏng, chậm rãi nhớ lại những chuyện xảy ra, không khỏi rùng mình một cái. Bên dưới vách đá kia chính là Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, theo như trưởng lão nói, đã bước vào phạm vi của nó chắc chắn phải chết. Vậy tại sao nàng lại không có chuyện gì? Dương Thiên từ bên dưới vách đá leo lên, rốt cuộc hắn là ai?

Nhiều câu hỏi không có lời giải khiến nàng không chú ý đến thời gian, cho đến khi vị trưởng lão áo xanh lên tiếng thông báo, nàng mới bừng tỉnh.

- Đã qua 3 canh giờ, ta nghĩ cũng không còn người nào nữa. Các ngươi lần lượt đến đây báo danh, giao nộp vật phẩm.

Hạ Chỉ Nghiên nhìn quanh, ngoài nàng ra còn có 23 người khác sống sót. Con số này so với hơn 100 người lúc đầu quả là khác biệt quá lớn. Thực Cốt Sâm Lâm thực sự quá nguy hiểm. Đáng ghét hơn là năm tên kia vẫn còn sống. Hạ Chỉ Nghiên rất khó hiểu, thân thủ của bọn hắn không tệ, nhưng với tính cách háo thắng kia, đáng lẽ phải trở thành mồi cho hung thú rồi mới đúng.

Nàng cũng không biết, năm tên này sau khi rời đi cũng tìm một nơi bỏ trốn. Bọn hắn đều được đặc cách vào Nội môn, không cần ngu ngốc đem tính mạng ra đùa giỡn.

Năm người thấy Hạ Chỉ Nghiên còn sống cũng rất kinh ngạc, nhưng nhớ lại hành động bỏ mặc nàng lần trước nên không dám lại gần hỏi thăm. Tên Trần Chính kia ánh mắt xoẹt qua một tia ám muội, không biết là đang âm mưu chuyện gì.

Báo danh diễn ra khá nhanh chóng, trong tất cả những người ở đây chỉ có 2 người tìm được Hóa Cốt Thảo. Trưởng lão áo xanh cũng không tỏ thái độ gì, hắn hướng về Hạ Chỉ Nghiên:

- Đến lượt ngươi.