Phong Lưu Chân Tiên

Chương 309: Lăng Bách




Xương ở hai chân hoàn toàn vỡ nát, một chân thậm chí suýt đứt làm đôi, đau đớn khiến tên sĩ quan muốn ngất đi. Dương Thiên dùng một đạo Thanh Tâm Chú giữ cho hắn tỉnh táo, cười nói:

- Thế nào, đã thật thà hơn một chút hay chưa?

Nụ cười của Dương Thiên rơi vào mắt tên sĩ quan run lên:

- Ngươi mau giết ta đi.

Dương Thiên lắc đầu:

- Cứng đầu khó bảo. Vốn định cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không biết nắm lấy, vậy cũng đừng trách ta độc ác.

Lời nói xong, tay phải Dương Thiên đặt lên đầu sĩ quan, trực tiếp sử dụng Sưu Hồn Thuật. Mặt tên sĩ quan nhăn nheo, khô quắt như thân cây bị hút hết nước. Hai mắt gần như lồi ra, tràn đầy tơ máu, nhìn qua rất rợn người.

Sưu Hồn thành công, Dương Thiên tiện tay vứt xác tên sĩ quan xuống biển. Tin tức thu được đủ để giải quyết thắc mắc của hắn. Tất cả đều là vì tên Kim Tinh đại sư kia.

Kim Tinh đại sư dùng quyền lực của mình giữ tất cả những người có liên quan đến Tiêu Viễn ở lại đây, chính bản thân hắn cũng tham gia điều tra chuyện này. Có điều, chiến tranh ập đến quá bất ngờ, Kim Tinh đại sư trở tay không kịp, vội vã mang theo thuộc hạ bỏ trốn. Do thời gian hạn chế, vẫn còn vài món hàng có giá trị rất cao, thậm chí là đồ vật dùng để đấu giá chưa kịp chuyển cho chủ nhân không thể mang đi được. Kim Tinh đại sư đã đem chúng rải rác ở nhiều nơi, cất dấu cẩn thẩn. Việc này giúp hắn phân tán rủi ro, lỡ như có bị mất mát vài món thì vẫn nằm trong sức chịu đựng của hắn.

Không biết vì nguyên nhân gì, tin tức này bị lọt ra bên ngoài. Lãnh đạo cấp cao lập tức phái quân đội đến đây, trên danh nghĩa cứu viện người bị nạn để tìm kiếm số bảo vật kia. Trong chiến tranh, tiền bạc là thứ cực kỳ quan trọng. Những bảo vật kia tổng trị giá ước đoán lên đến gần 50 tỷ USD, giá trị rất lớn. Không may cho bọn hắn, kẻ địch cũng có được thông tin này, nhanh chóng phái người đuổi theo, giành lại số bảo vật.

Những chuyện này không liên quan gì đến Dương Thiên, hắn đối với thứ gọi là bảo vật kia không có chút hứng thú. Thần thức đảo qua, Dương Thiên phát hiện phần lớn những hành khách đang co rúc dưới khoang chứa hàng. Một vài thuyền viên đang trấn an họ, phần lớn những tên còn lại lén lút vận chuyển những chiếc rương nhỏ bằng gỗ lên một chiếc tàu ngầm cỡ nhỏ, đặt ngay ở khoang dưới cùng.

Đám người này chuẩn bị bỏ trốn.

Nhìn hành động của bọn hắn, Dương Thiên có thể dễ dàng đoán ra được việc này. Bọn hắn bỏ lại những món bảo vật lớn, chỉ giữ lại những thứ nhỏ nhẹ, ý đồ yên lặng trốn đi. Quyết định này không sai, chỉ là, Dương Thiên không thích.

Gần mười thuyền viên, trên tay mỗi người là một chiếc rương gỗ nhỏ, cẩn thận đặt lên tàu. Thuyền trưởng kiểm tra số bảo vật, xác định chúng vẫn an toàn liền gật đầu:

- Rất tốt, hiện tại ta mang theo những thứ này rời đi. Lát nữa kẻ địch đánh đến, các ngươi theo lối thoát hiểm đằng kia, cố gắng bơi về hòn đảo bên cạnh lẩn trốn. Chờ ta trở về sẽ báo cáo lên trên cho người đến chi viện.

Một thuyền viên vội hỏi:

- Thuyền trưởng, vậy còn những người bị nạn kia…

Thuyền trưởng lắc đầu:

- Hiện tại không là được nhiều như vậy. Kẻ địch sẽ bắt giữ họ làm con tin để tống tiền, hẳn là không có nguy hiểm gì.

Thuyền trưởng nói vậy chỉ để mọi người yên lòng mà thôi. Chiến tranh vốn khắc nghiệt, ai biết bọn hắn sẽ làm gì những con tin kia. Có lẽ mọi người đều hiểu chuyện này nên không có ai hỏi thêm gì nữa. Thuyền trưởng dặn dò vài câu rồi xoay người đi lên tàu. Khi hắn còn cách cửa tàu vài bước chân liền nghe phía sau phát ra âm thanh:

- Ngươi là thuyền trưởng mà lại bỏ mặc mọi người chạy trốn, không thấy mất mặt hay sao?

Thuyền trưởng giật mình, quay người nhìn lại phía sau, hai mắt sợ hãi trừng to. Những thuyền viên kia cũng có cùng biểu lộ. Điều này khiến Dương Thiên có chút bất đắc dĩ:

- Ta biết mình rất soái, nhưng các ngươi đều là nam nhân, không nên…

Thuyền trưởng không để ý đến câu nói đùa của Dương Thiên, hắn lắp bắp:

- Ngươi, ngươi… còn sống?

Dương Thiên đáp:

- Hỏi thừa, ta đang đứng ở đây, chẳng lẽ là hồn ma.

- Nhưng vừa nãy…

Dương Thiên phất tay:

- Vài chiếc máy bay trực thăng mà thôi, không có gì đặc biệt.

Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh ngạc, Dương Thiên búng tay một cái. Gần mười chiếc rương gỗ nhỏ xếp thành một chồng, nhẹ nhàng rơi trên tay hắn.

- Ta sẽ lấy những thứ này, coi như là lợi tức. Kẻ địch đã giải quyết xong, các ngươi tiếp tục việc của mình đi, ta đưa Nhã Kỳ đi trước.

Dương Thiên đang định xoay người rời đi, thuyền trưởng đã vội gọi lại:

- Khoan đã.

Dương Thiên tỏ vẻ không kiên nhẫn:

- Còn có việc?

Thuyền trưởng hơi khựng lại, vài giây sau, trên mặt hắn hiện lên vẻ quyết tâm, gằn giọng:

- Ta biết ngươi rất lợi hại. Thứ ngươi sử dụng vừa rồi rất có thể là khí công ở trong truyền thuyết. Bọn ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng những thứ này rất quan trọng, bọn ta không thể để ngươi mang chúng rời đi.

Dương Thiên nhìn vài chiếc rương đang ở trên tay mình, cười nói:

- Rất quan trọng sao?

Thuyền trưởng gật đầu:

- Phải.

Dương Thiên cong tay búng 1 cái, từng chiếc rương xếp thành một hàng rơi xuống đất.

- Đưa những người kia trở về nhà an toàn, chúng sẽ là của ngươi.

Dứt lời, Dương Thiên bước ra khỏi cửa khoang, biến mất không dấu vết. Những người còn lại nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thuyền trưởng bước lại gần một cái rương, dùng hai tay cẩn thận nâng nó lên. Bất kể hắn dùng bao nhiêu sức, cái rương vẫn không nhúc nhích chút nào, dường như bị gắn chặt với đáy thuyền.

Những thuyền viên xung quanh chạy đến, dùng hết sức nhưng cũng chỉ đạt được kết quả tương tự. Một người hỏi:

- Thuyền trưởng, phải làm gì bây giờ?

Thuyền trưởng thở dài:

- Ngươi không nghe hắn nói sao, đưa những người kia trở về an toàn, chúng ta sẽ lấy lại được những bảo vật này.

- Những lời hắn nói đáng tin sao?

- Dùng vũ khí sẽ khiến bảo vật bị hư hỏng. Ngươi còn có cách gì khác?

- Ta…

Thuyền trưởng nhìn về phía cửa khoang, tôn kính nói:

- Thần nhân a.

Trở lại chỗ mũi thuyền, Dương Thiên đưa tay vuốt tóc Lăng Nhã Kỳ, ánh mắt nhu hòa nói:

- Nhã Kỳ, mấy ngày qua vất vả cho người rồi. Chúng ta trở về thôi.



Trong phòng khách Lăng gia, một người đàn ông trung niên vẻ mặt lo lắng đang đi qua đi lại. Ngồi bên cạnh hắn là ba người, hai nam một nữ. Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có người lên tiếng:

- Tổng giám đốc, ngươi yên tâm đi. Ta nghe nói chính phủ nước X đã phái thuyền viện trợ đến đó, tin rằng Nhã Kỳ sẽ không có việc gì.

Câu nói này không khiến Lăng Bách cảm thấy khá hơn, hắn trầm giọng:

- Đã lâu như vậy vẫn không có chút tin tức gì, ngươi nói ta làm sao yên tâm được.

Nữ nhân duy nhất lên tiếng:

- Tổng giám đốc, việc này ngươi có lo lắng cũng không có ích gì. Trước mắt còn rất nhiều việc cần người giải quyết. Chiến tranh đột ngột xảy ra ở nhiều nơi, ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế thế giới. Nguồn cung cấp nguyên liệu và đầu ra sản phẩm của chúng ta cũng đang gặp khó khăn. Phải mau chóng tìm các đối tác và thị trường mới…

Nữ nhân chưa nói hết câu, Lăng Bách đã đập mạnh tay lên bàn khiến nàng im bặt.

- Tiền, tiền. Các ngươi lúc nào cũng chỉ nghỉ đến tiền. Mạng sống con gái ta đang gặp nguy hiểm, tiền có thể giải quyết được sao?

- Nhưng…

- Cút, cả ba người các VJRhQ6d ngươi mau cút đi cho ta.

Ba người nhìn nhau, bất đắc dĩ ra về. Tâm trạng Lăng Bách không tốt, có nói nhiều thêm cũng vô dụng. Trên thực tế, bọn họ nói không hề sai. Nơi đó đang có chiến tranh, tình hình căng thẳng, bọn hắn ở cách đó quá xa, có lo lắng hơn nữa cũng vô ích.

Chờ ba người về xong, Lăng Bách ngồi bệch xuống ghế, mắt nhìn lên trần nhà, tự nói:

- Nhã Kỳ, hi vọng là con vẫn bình an.

Những ngày qua với hắn thực sự quá mệt mỏi. Vừa làm việc, vừa suy nghĩ lo lắng cho Lăng Nhã Kỳ. Lăng Bách một tay chống cằm, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đang trong cơn mộng mị, một tiếng "ầm" nhỏ đột nhiên vang lên khiến Lăng Bách giật mình. Khi hắn quay lại phía sau liền trông thấy một thanh niên đang đứng cạnh một cái giường lớn. Thanh niên nhìn quanh căn phòng, cuối cùng mới chú ý đến Lăng Bách đang ngồi gần đó.

- Đây có phải là nhà của Nhã Kỳ hay không?