Phong Lưu Chân Tiên

Chương 192: Liễu diệp ma vân đao




Chưa kịp chạm tay vào lồng kính, Dương Thiên đã hơi chửng lại. Dự cảm nói cho hắn biết rằng, chỉ cần tiến thêm một chút nữa, tiếng chuông báo động sẽ vang lên. Mở thần thức ra, Dương Thiên phát hiện một lớp màng sáng vô hình đang bảo vệ mỗi chiếc lồng.

- Chỉ là vài món trang sức vớ vẩn, có cần bảo vệ kĩ lưỡng như vậy hay không.

Trong khi than thở, bàn tay của Dương Thiên dường như hóa thành không khí. Mờ ảo như một hình chiếu, có thể nhìn xuyên qua được. Tay hắn nhanh nhẹn đưa vào trong chiếc lồng kính lấy sợi dây chuyền a. Sau đó dùng Ngưng Khí Thuật tạo thành một chiếc dây chuyền y hệt đặt vào vị trí cũ. Hắn phát hiện dưới bệ đỡ sợi dây chuyền có một công tắc nhỏ, chỉ cần dây chuyền vừa rời khỏi sẽ được khởi động. Chắc hẳn là biện pháp bảo vệ cuối cùng.

Ngưng Khí Thuật chẳng qua là một loại pháp thuật để lừa bịp thiên hạ. Đem một đoàn khí ngưng tụ thành một vật bất kỳ, thời gian tồn tại trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Đối với Tu Chân giả hoàn toàn vô dụng, bất quá dùng để lừa đảo phàm nhân như trong trường hợp này lại đạt được hiệu quả to lớn. 24 tiếng sau, Dương Thiên đã ở một nơi rất xa, bọn hắn có tìm đến hết kiếp cũng đừng mong tìm được.

Cầm Thiên Sứ Chi Lệ trong tay, Dương Thiên phát ra một luồng khí màu vàng bao vây lại, ý định phá hủy nó đi. Cảm nhận được sự uy hiếp, Thiên Sứ Chi Lệ lập tức phản kháng. Một luồng khí màu xám đen, mang theo mùi vị tử vong phóng thích ra, đối chọi gay gắt với hoàng khí của Dương Thiên.

- A, Tử Vong chi khí, Âm khí, còn có Ma khí. Lại có thể hòa trộn vào nhau, đạt được trạng thái cân bằng khiến uy lực tăng lên. Phá hủy đi thì thật đáng tiếc.

Dương Thiên có chút suy tư, Quỷ Lệ đối với hắn chỉ là rác rưởi, phá hủy 10 viên, 20 viên cũng không có gì khác nhau. Nhưng viên Quỷ Lệ này lại có hơi đặc biệt, hẳn là do hình thành trong điều kiện đặc thù, lưu giữ làm vật trưng bày kể cũng không đến nỗi tệ.

Chợt nhớ đến Liễu Mị cũng là người tu luyện Ma công, Dương Thiên liền thay đổi chủ ý. Bát Ma Bàn là một món pháp bảo rất mạnh, bất quá trong tay nàng lại chỉ là phỏng chế phẩm. Uy lực đến một phần triệu cũng chưa đạt tới. Hơn nữa trong đó chứa đựng linh hồn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù chín loại linh lực cùng dung hợp đều sẽ lấy linh lực Kim Đan kỳ của nàng làm chủ. Không có sức mạnh điệp gia như pháp bảo chính gốc. Nếu hắn thay nàng tìm đến linh hồn của Kim Đan kỳ để thay thế, chỉ sợ Bát Ma Bàn không chịu nổi mà vỡ tung.

Vấn đề này Dương Thiên đã từng nghĩ qua nhưng nhanh chóng bị hắn vứt qua một bên. Nàng mạnh hay yếu vốn chẳng phải chuyện gì quan trọng, có hắn bảo vệ nàng là được rồi. Hôm nay Quỷ Lệ xuất hiện khiến Dương Thiên lóe lên một ý nghĩ. Nếu đem Quỷ Lệ luyện chế thành một món pháp bảo tặng cho nàng, biết đâu sẽ ôm được mỹ nhân vào lòng.

Không chần chờ thêm nữa, Dương Thiên trực tiếp lấy ra tám pho tượng hình rồng ném thành một vòng tròn trên mặt đất. Sau đó, hắn lấy ra vài loại nguyên liệu cấp thấp ném vào trong. Dương Thiên bảo vật rất nhiều, lấy ra vài trăm món cao cấp cũng là chuyện nhỏ. Hắn chỉ lo nếu luyện chế một món pháp bảo quá cao cấp, Liễu Mị sẽ không sử dụng được. Vậy chi bằng luyện chế một món có khả năng tiến hóa, như vậy sẽ phù hợp với nàng hơn.

Nguyên liệu được ném ra giữa không trung. Tám pho tượng hình rồng lập tức mở miệng phun ra một ngọn lửa màu xám đen. Tám pho tượng hình rồng này gọi là Bát Long Đỉnh, là lò luyện chế đan dược, pháp bảo Dương Thiên ưa thích nhất. Bát Long đỉnh sẽ tùy theo thuộc tính của pháp bảo mà phun ra các loại hỏa diễm khác nhau để luyện chế. Do Dương Thiên sử dụng nguyên liệu đều ẩn chứa Ma khí, Bát Long Đỉnh tự động phun ra U Minh hỏa để luyện chế.

Dưới sức mạnh của U Minh hỏa, tất cả nguyên liệu nhanh chóng tan chảy thành nước, hòa quyện vào nhau. Dương Thiên lúc này lại đối mặt với một vấn đề đau đầu. Hắn không biết sở thích của Liễu Mị ra sao, phải luyện chế loại hình pháp bảo nào mới phù hợp đây. Nữ nhân a, luôn chú trọng hình thức bề ngoài.

Lục tìm lại trong đầu, Dương Thiên nhớ ra khi hắn còn là một tiểu tu sĩ đã giết chết một tên ma tu thu được vài bản phương pháp luyện chế ma bảo. Trong đó có một món pháp bảo nhìn khá đẹp mắt, uy lực cũng không tệ, gọi là Liễu Diệp Ma Vân Đao. Gọi là đao nhưng hình dáng lại rất thon gọi, lưỡi đao mỏng như lá liễu, sức sát thương lại không cần bàn cãi. Nếu dung hợp thêm viên Quỷ Lệ biến dị này vào, tuyệt không thua kém Thiên Sơn Thần Kiếm của Tô Nguyệt Nhi.

Chọn lựa được món ưng ý, Dương Thiên bắt đầu điều khiển hỏa diễm tiến hành ngưng hình. Trong khi quá trình diễn ra, thỉnh thoảng Dương Thiên lại ném vào vài nguyên liệu của Liễu Diệp Ma Vân Đao vào. Dưới hơi nóng của U Minh hỏa, từng dòng nước màu sắc khác nhau dung nhập vào trong thân đao.

Bước tạo hình hoàn tất, Dương Thiên gỡ lấy Quỷ Lệ từ sợi dây chuyền rồi ném vào lỗ khảm ở chui đao. U Minh hỏa đột nhiên biến mạnh, một ít chất lỏng màu đen từ chui đao chảy ra, bao phủ lấy một phần Quỷ Lệ. Lửa từ Bát Long Đỉnh dần yếu lại, một chuôi đao màu đen xuất hiện, phía trên ẩn chứa các đường ma văn thần bí. Nhưng ma văn này Dương Thiên thêm vào để tăng độ bắt mắt mà thôi, không có tác dụng gia tăng uy lực gì.

Quỷ lệ đính ở chuôi đao lúc này trông không khác gì một viên gZ9RiPC ngọc trai thông thường. Chỉ khi nào phát động công kích, uy lực mới được thi triển ra toàn bộ. Liễu Diệp Ma Vân Đao là pháp bảo có thể tiến hóa. Đợi tu vị Liễu Mị tăng lên, Dương Thiên tiếp tục thay nàng gia trì thêm các loại nguyên liệu quý hiếm khác, lực công kích sẽ không thua kém so với Bát Ma Bàn nguyên bản. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, mục đích chính của Dương Thiên khi chế tạo Liễu Diệp Ma Vân Đao là để tán gái mà thôi.

Cất Liễu Diệp Ma Vân Đao vào không gian trữ vật, Dương Thiên lúc này mới tiến lại chiếc lồng chứa vòng tay của mình. Đọc những dòng giới thiệu, gương mặt của hắn so với khỉ ăn ớt còn khó coi hơn:

- Vòng tay Linh Vũ, bắt nguồn từ một khối ngọc được một đám thám hiểm gia phát hiện trong núi từ thế kỉ thứ 13. Nhận thấy đây là loại ngọc quý, có một không hai trên đời, mười người thợ giỏi nhất thời bấy giờ đã chung tay chế tác thành chiếc vòng này. Chiếc vòng tượng trưng cho sự cao quý, mang lại quyền lực cho người sở hữu nó. Nghe đồn một vị Thân Vương khi có nó đã thành công đăng ngôi trở thành Hoàng Đế. Tất cả đều chỉ là tin đồn nhưng giá trị của chiếc vòng là không thể phủ nhận. Những chuyên gia về ngọc hàng đầu trên thế giới cũng đều đã xác nhận, loại ngọc này chưa từng được phát hiện ở bất kỳ nơi nào khác. Bất kể chất liệu, độ bền, độ tinh xảo, vẻ đẹp đều là độc nhất vô nhị.

Đọc đến những dòng cuối cùng, Dương Thiên cảm thấy an ủi được phần nào. Đám người này lấy vòng tay của hắn còn gán cho nó một cái tiểu sử chẳng ra gì. Bất quá vì những lời khen ngợi cuối phần giới thiệu, Dương Thiên sẽ bỏ qua cho bọn hắn.

Thu hồi chiếc vòng, Dương Thiên tiếp tục để lại một chiếc vòng giả ở lại rồi rời đi. Đoán chừng Thanh Vũ vẫn chưa tỉnh dậy, Dương Thiên quyết định đi tham quan nơi này một chuyến. Dù sao cũng đã mất công đến nơi này, không đi du lịch thật sự rất đáng tiếc.

Lượn qua hết thảy các quán ăn, nhưng khu vui chơi, cảnh đẹp nổi tiếng, cho vài tên móc túi một bài học nho nhỏ, Dương Thiên tâm trạng vui vẻ trở về. Đến khách sạn, để tránh đám người kia phát hiện, Dương Thiên thi triển độn thuật, không một tiếng động tiến vào trong phòng.

Thanh Vũ lúc này đã tỉnh lại, ngồi ngẩn ngơ trên ghế, vẻ mặt thay đổi liên tục. Kể hết mọi chuyện ra, khóc một hơi rồi ngủ một giấc dài khiến tâm trạng nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Đến khi thức dậy lại thấy mình cơ đơn một mình trong căn phòng rộng lớn, Thanh Vũ gần như muốn phát điên lên. Nhận thấy biểu hiện bất thường của nàng, Dương Thiên vội chạy lại, lo lắng hỏi:

- Thanh Vũ, ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không được khỏe sao?

Vừa trông thấy Dương Thiên, Thanh Vũ lập tức nhào đến, ôm chặt lấy hắn:

- Ngươi đã đi đâu. Khi ta tỉnh dậy không nhìn thấy ngươi, ta đã sợ ngươi bỏ rơi ta.

Biết tâm trạng nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Dương Thiên liền ôm lấy nàng, trấn an:

- Yên tâm đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra.