Phong Lưu Chân Tiên

Chương 190: Âm mưu




- Ngươi nói vậy là có ý gì. Không phải chúng ta luôn bị theo dõi từ khi đến đây hay sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta không nói đến chuyện đó. Theo ta đoán mỗi người đến đất nước này đều sẽ bị theo dõi. Nhưng chỉ là đứng từ xa hoặc dùng thiết bị quan sát mà thôi. Lần này thì khác, bọn hắn tiếp cận lại gần tìm cách nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta. Điều này có nghĩa là một trong hai chúng ta đã khiến bọn hắn chú ý.

Thanh Vũ gương mặt cũng chuyển sang vẻ nghiêm trọng, nàng đang bắt đầu lo lắng. Nếu đám người kia biết nàng đến đây trả thù và có kế hoạch chuẩn bị trước. Với sự chệnh lệch lớn như vậy, cơ hội báo thù của nàng chính là con số 0 tròn trĩnh.

- Ngươi muốn nói người đàn ông trong thang máy kia chính là người của bọn hắn?

- Đúng vậy, thủ đoạn của người này rất tinh vi nhưng làm sao qua mắt được ta. Kể từ khi hắn bắt đầu nghe lén ta đã phát hiện ra. Vì vậy ta mới dùng ngươi để diễn một vở kịch lừa gạt hắn.

Để tránh cho Thanh Vũ hiểu lầm, Dương Thiên giải thích khó rõ ràng. Tên này chẳng qua chỉ muốn biện hộ cho hành động chiếm tiện nghĩ vừa rồi mà thôi. Trên thực tế, hắn có hàng trăm cách để khiến tên kia thu được thông tin sai lệch như điều khiển trí óc hay chỉnh sửa âm thanh truyền đến. Có điều cổ nhân đã nói, đứng trước nhiều lựa chọn, cái nào tốt nhất thì làm. Trong trường hợp này, Dương Thiên ngu gì mà không chọn một phương pháp có lợi cho mình.

Thanh Vũ thì không nghĩ xa được đến mức đó. Trong lòng nàng đang lo lắng thân phận bị phát hiện:

- Vậy chúng ta phải làm sao. Lỡ bọn hắn phát hiện ra thân phận của ta…

- Ngươi đến dung mạo của mình cũng không thay đổi. Ta nghĩ bọn hắn không phát hiện ra mới thật là ngu ngốc.

- Bọn hắn không biết dung mạo thực của ta. Hồ sơ của sát thủ Thiên Sát đều không có đính kèm ảnh, mọi tư liệu đều đã bị xóa sạch kể từ khi ta bị trục xuất. Còn đám người được phái đến giết chết mẹ và đệ đệ của ta đều đã bị ta giết chết.

Có chút không biết nói gì, Dương Thiên đưa tay lên xoa trán:

- Ngươi thực sự suy nghĩ đơn giản như vậy sao. Bọn hắn phái người đến ám sát gia đình ngươi mà lại không biết dung mạo của ngươi?

Thanh Vũ vẻ mặt đại biến, giọng nói có chút run lên:

- Ngươi muốn nói, bọn hắn đã sớm biết đến sự có mặt của ta ở đây.

Việc này cũng không thể trách được nàng, người thân bị đám người kia giết chết, trong lòng nàng chỉ mang theo một ý nghĩ duy nhất đó chính là trả thù mà lao thẳng đến đây. Vốn không có kế hoạch cụ thể hay suy tính nào cụ thể, mắc những lỗi lầm sơ đẳng như vậy cũng là điều bình thường.

Dương Thiên thì khác, Văn gia vốn không biết dung mạo của hắn. Mà dù có biết đi chăng nữa thì đã sao. Hắn đến đây điều tra, điều tra không ra thì đập phá, đe dọa để bọn hắn phải nói hết ra. Nói đi cũng phải nói lại, khác biệt rõ ràng nhất của hai người chính là do thực lực mà thôi. Thực lực ngươi mạnh, vốn không cần lo lắng hay suy nghĩ nhiều đến nhũng chuyện vặt vãnh kia.

- Đúng vậy. Ta nghĩ bọn hắn đã sớm biết chuyện ngươi đến đây nhưng chỉ âm thầm theo dõi chờ ngươi ra tay để tóm gọn. Có điều sự xuất hiện của ta bên cạnh ngươi khiến bọn họ nghi hoặc nên phái người đến để nghe trộm kế hoạch. Trong căn phòng này, máy nghe lén không dưới 10 cái, có lẽ bọn hắn đã lén lút cài đặt trong lúc chúng ta đang đi dạo phố.

- Vậy những gì chúng ta nói nãy giờ đều đã truyền đến tai bọn chúng rồi sao?

Dương Thiên một lần nữa câm nín, gian nan mãi mới nói được một câu:

- Thanh Vũ, ngươi mau bình tĩnh trở lại. Lo lắng chỉ làm hỏng việc mà thôi. Ngươi nghĩ xem, nếu ta sớm phát hiện được máy nghe lén, chẳng lẽ để bọn hắn tiếp tục nghe trộm sao?

Thực tế, từ lúc bước vào phòng, Dương Thiên đã phá hủy hết máy nghe lén. Làm vậy sẽ khiến đám người kia càng cảnh giác hơn. Bất quá cảnh giác hơn nữa thì thế nào, có thể chống lại hắn sao, mơ mộng hảo huyền.

Không cần Thanh Vũ nói ra, hắn cũng đoán được kẻ thù của nàng chính là Văn gia như hắn. Từ khi biết chuyện của Thanh Vũ, ý định vui chơi của Dương Thiên đã dừng lại, hắn quyết định sẽ dùng biện pháp nhanh gọn nhất để giải quyết vấn đề. Có những thứ, kết thúc sớm, nỗi đau giảm bớt đi phần nào.

Chờ Thanh Vũ bình tĩnh trở lại, Dương Thiên mới tiếp tục nói:

- Những chuyện đó cứ bỏ sang một bên đi, ta sẽ thay ngươi giải quyết. Bây giở hãy nói cho ta biết, từ sau lần chia tay tại tổng bộ Thiên Sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Văn gia lại phái người đến hãm hại các ngươi?

Nghe Dương Thiên nhắc đến Văn gia, Thanh Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi cũng biết đến Văn gia?

- Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ ta rảnh rỗi đến mức mò đến một đất nước bé tí xa xôi nào đó để đi du lịch sao?

- Thì ra là vậy, bọn hắn đã làm gì đắc tội với ngươi?

- Chuyện đó để sau hẳn nói, kể chuyện của ngươi trước đi.

Thanh Vũ chần chừ, nàng không muốn nhắc đến chuyện này. Có những nỗi đau lớn đến mức con người ta không dám nếm trải thêm bất cứ một lần nào nữa. Đối với nàng, ngày hôm đó thế giới dường như đã sụp đổ kể từ khi nàng bước vào mảnh sân ấy.

- Ta biết nói ra chuyện này rất khó khăn với ngươi. Nhưng có những thứ cứ giữ trong lòng sẽ trở thành nỗi ám ảnh với ngươi suốt cả cuộc đời này. Nó vẫn cứ nằm đó, âm ỉ, ngươi sẽ không thể tự rút ra được, phải sống hết phần đời còn lại trong dày vò, đau khổ. Vậy chi bằng nói ra, chia sẻ cho người khác biết. Ta tin tưởng ngươi sẽ sớm vượt qua được.

Câu nói này là đúc kết của Dương Thiên, là kinh nghiệm của chính bản thân hắn. Mang theo mối thù diệt tộc bước vào Tu Chân giới, hơn ngàn năm chỉ sống nhờ một ý niệm duy nhất, báo thù. Làm hại vô số sinh linh vô tội, dẫm đạp lên núi xương cốt, làm phụ lỡ biết bao nhiêu tấm chân tình. Hiểu rõ nỗi đau mấy người thân, Dương Thiên không muốn Thanh Vũ giống như mình. Dù sao thì nàng cũng không có cơ hội trở thành Chân Tiên như hắn, được một lần nữa sống lại một cuộc sống mà mình mong muốn.

Thanh Vũ hai mắt đã đỏ lên, nàng vẫn luôn là một nữ nhân mạnh mẽ. Nhưng một nữ nhân dù mạnh mẽ đến mấy, đứng trước chuyện này chắc chắn đều sụp đổ, cần một nam nhân để dựa vào.

- Ngươi thực sự muốn nghe chuyện của ta sao?

- Phải, ta muốn cùng ngươi chia sẻ, giúp ngươi vượt qua nỗi đau này.

Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, Thanh Vũ gật đầu:

- Mọi chuyện bắt đầu từ khi chúng ta chia tay tại tổng bộ Thiên Sát. Để tránh bị bọn hắn truy sát, ZJkDomk ta đưa mẹ và đệ đệ đến một đất nước nhỏ ở châu Phi sinh sống tạm một khoản thời gian. Cuộc sống tuy có chút thiếu thốn nhưng bọn ta sống rất vui vẻ. Chỉ là đệ đệ nói hắn không ưa thích cuộc sống ở đây, thiếu thốn các công nghệ, tiện ích cộng đồng khác.

- Ta thông qua một người bạn cũ biết được tin Thiên Sát đã bị hủy diệt, toàn bộ căn cứ đã biến mất. Đoán chắc là do ngươi làm, ta yên tâm cùng với gia đình trở về. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi cho đến khi người bạn kia mời bọn ta đến chỗ của hắn chơi vài ngày. Đệ đệ nghe nói nơi đó là có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới liền kêu mẹ ta dẫn hắn đến.

- Mẹ ta vốn rất cưng chiều đệ đệ, ta nghĩ Thiên Sát đã bị diệt, chắc không có nguy hiểm gì nên đã chấp nhận lời mời đó. Ta chưa từng nghĩ đến, quyết định ngày hôm đó lại khiến ta phải hối hận cả đời. Bị bạn bè lừa dối, mẹ cùng đệ đệ mất mạng. Ta phải tự tay giết chết người bạn duy nhất của mình.

Nói đến đây, Thanh Vũ đã không thể tiếp tục kiềm chế, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Nghẹn ngào không nói nên lời. Dương Thiên vội đặt tay lên tay nàng, một đạo Thanh Tâm chú theo tay hắn truyền vào cơ thể nàng. Thứ pháp thuật này so với thuốc an thần còn tốt hơn nhiều, tâm tình Thanh Vũ dần ổn định trở lại. Trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt mang theo vẻ bi thương nồng đậm, nàng tiếp tục kể:

- Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi ta bước vào đất nước đó mà không biết có một cái bẫy được sắp đặt ra sẵn để chờ đợi bọn ta…