Phong Lưu Chân Tiên

Chương 188: Thanh vũ gặp chuyện




Máy bay đáp xuống một sân bay nhỏ, Dương Thiên mang theo hành lý đi ra ngoài. Vốn định tìm một tài xế để hỏi đường, Dương Thiên nhận ra một sự thật phủ phàng: “Nơi này sử dụng thứ ngôn ngữ mà hắn không biết”. Những lần trước đến các quốc gia khác đều là nói tiếng Anh khiến hắn lơ là mà quên mất chuyện này.

May mắn cho hắn, những tài xế ở đây đã quen với việc có du khách đến, có thể nói tiếng Anh khá rành mạch. Dương Thiên thuê một chiếc đưa hắn đến một tỉnh nhỏ nằm gần biên giới. Đến nơi, Dương Thiên vui vẻ thưởng cho tên tài xế xe khá nhiều tiền khiến hắn cảm ơn rối rít.

Chờ tài xế rời đi, Dương Thiên dựa theo ký ức thu được, trong đầu bắt đầu soạn thảo lên một kế hoạch tiếp cận. Đây là lãnh địa của Văn gia, bọn hắn canh gác biên giới rất cẩn thận. Những người từ bên ngoài đi vào đều phải có dấu mộc xác nhận, nếu không sẽ bị trục xuất ngay lập tức. Bước vào bất kỳ nhà hàng hay khách sạn nào cũng đều phải xuất trình.

Để tránh xuất hiện N99ZLm biến cố phá hỏng việc, Dương Thiên tìm đến bộ phận hải quan lo lót một lượng tiền lớn. Hắn dễ dàng có được con dấu cùng một giấy chứng nhận thân phận xa lạ. Một quốc gia dù pháp luật có nghiêm minh đến mức nào cũng không tránh được tình trạng cấp dưới quan liêu, tham nhũng. Dựa vào điểm này, Dương Thiên thuận lợi lọt qua trạm kiểm soát đầu tiên.

Quốc gia này diện tích không lớn, chỉ bao gồm một thành phố và ba tỉnh nhỏ lân cận. Do được Dương Thiên đưa cho nhiều tiền, nhân viên cán bộ hải quan còn nhiệt tình thuê cho hắn một chiếc xe đi đến tận trung tâm. Nơi này sử dụng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau nhưng phần lớn là tiếng Anh. Dương Thiên thở ra một hơi, thiếu chút nữa hắn đã dự định đi tìm một tên thông dịch viên.

Dù sao mục đích của hắn là điều tra thông tin chứ không phải giết tất cả mọi người. Không hiểu bọn hắn nói gì thì điều tra bằng cách nào?

Để tránh thu hút sự chú ý, Dương Thiên tìm một nhà trọ, án binh bất động vài ngày. Nói là án binh bất động, thật ra hắn đang dành thời gian vui chơi, giải trí. Quốc gia này là tập hợp của nhiều nền văn hóa, từ trò chơi đến ẩm thực đều rất phong phú, đa dạng. Đã mất công đến nơi này, tất nhiên phải tận hưởng một chút.

Đến ngày thứ 4, khi Dương Thiên đang ngồi ăn món sâu trộn trong một quán ăn nằm trong hẻm thì bất ngờ gặp phải người quen.

Nhìn đám sâu đang bò trong chiếc đĩa trước mặt, trộn lẫn với ít rau và nước chấm, mồ hôi trên trán Dương Thiên chảy ròng. Chưa cần biết mùi vị thế nào, chỉ cần nhìn món ăn đã khiến hắn có chút buồn nôn. Theo lời giới thiệu ghi trên thực đơn, đây là món ăn học được từ một bộ lạc ít người sống trong núi. Chủ quán đến tận nơi nếm thử rồi dùng rất nhiều vật quý đổi lấy phương pháp chế biến.

Mặc kệ giới thiệu có đúng sự thật hay không, món ăn này đúng là đặc sản địa phương. Dương Thiên cắn răng, dùng đũa gắp một con sâu vẫn còn đang uốn éo cho vào miệng. Mùi vị béo ngậy pha trộn với vị cay, mặn của nước sốt khiến hắn lâng lâng. Không khỏi vỗ tay tán thưởng:

- Tuyệt, không ngờ sâu bộ cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy. Sau này có dịp nhất định phải đến vu tộc, đám linh trùng kia mùi vị nhất định rất tốt.

Nếu Vu sư của Vu tộc biết được ý định của Dương Thiên nhất định sẽ khóc thét. Cổ độc mà ngươi mất hàng chục năm bồi dưỡng lại bị người khác xem là món ăn, ngươi có cười nổi hay không?

Ăn hết đĩa sâu trộn, Dương Thiên ngẩn đầu lên định gọi thêm vài đĩa nữa thì thấy một thân ảnh quen thuộc đi lướt qua cửa. Xác định mình không có nhìn lầm, Dương Thiên liền sử dụng Truyền Âm thuật cho nàng:

- Vô tình gặp gỡ tức là hữu duyên, có muốn uống chút rượu, cùng ta nói chuyện hay không?

Thân ảnh kia khựng lại, nhìn vào trong quán thì thấy Dương Thiên đang mỉm cười, vẫy tay với nàng. Ngẩn ngơ trong chốc lát, người này bước vào, ngồi đối diện với Dương Thiên, nói:

- Thật không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây.

Dương Thiên đã sớm vứt phần còn lại của đĩa sâu trộn xuống đất. Dù món ăn này có ngon đến mức nào, nữ nhân trông thấy chắc chắn sẽ nôn ra hết. Đây là Dương Thiên muốn giúp nàng cũng như giữ gìn hình tượng thân sĩ của hắn.

- Ta có vài việc cần phải giải quyết ở đây. Từ sau trận chiến tại tổng bộ Thiên Sát, ngươi đã bỏ đi nơi nào?

Nữ nhân này chính là người cùng Dương Thiên phá nát tổng bộ của Thiên Sát, Thanh Vũ. Thật ra Thanh Vũ chỉ cứu người rồi trốn ra ngoài, kẻ hủy diệt Thiên Sát chỉ có một mình Dương Thiên mà thôi. Từ sau chuyện đó, Thanh Vũ bỏ đi không một lời từ biệt, Dương Thiên cũng chưa một lần có ý định tìm nàng. Theo suy nghĩ của hắn, nếu nàng muốn gặp hắn thì sẽ đến tìm hắn, còn nếu nàng không muốn, hắn đi tìm nàng thì có lợi ích gì.

Sự xuất hiện của Thanh Vũ tại đây cũng khiến Dương Thiên khá bất ngờ. Tại sao nàng lại tốn công chạy đến một đất nước xa xôi, pháp luật lại hà khắc như vậy. Chẳng lẽ ở trong đó có ẩn tình gì sao?

Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Dương Thiên mà nói lãng sang truyện khác:

- Lần trước nhờ có ngươi giúp đỡ ta mới thành công cứu được mẹ và đệ đệ. Khi đó chưa có dịp gặp mặt ngươi để cảm tạ. Bây giờ ta kính ngươi một ly, mong ngươi chấp nhận.

Nói xong, Thanh Vũ đưa ly rượu lên miệng, một hơi uống cạn. Bằng vào trực giác, Dương Thiên nhận ra nàng đang có chuyện không ổn. Hắn tìm cách dò hỏi:

- Chỉ có như vậy thôi sao?

- A, ngươi còn muốn thứ gì. Nếu ta có thể, nhất định sẽ không từ chối.

- Nếu ta muốn ngươi thì sao?

Người Thanh Vũ hơi cứng lại nhưng rất nhanh thả lỏng ra:

- Không thành vấn đề, nếu người muốn thân thể ta, ta sẽ cho ngươi. Ngươi muốn ngay bây giờ hay đợi đến buổi tối, ta biết ở gần đây có một khách sạn chuyên dụng cho việc này.

Quả nhiên là có việc, hắn hiểu tính cách của Thanh Vũ, nàng là một nữ nhân rất bảo thủ trong những chuyện này.

- Ngươi ngồi yên, ta có một chuyện muốn kiểm tra.

Không đợi Thanh Vũ trả lời, thần thức Dương Thiên đã thâm nhập vào bên trong người nàng. Đảo qua thức hải, linh hồn, đến khi chắc chắn không có vấn đề gì bất thường, Dương Thiên mới thu lại thần thức.

Hắn thở dài một hơi, cau mày:

- Bên trong hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu bị khống chế hay thay đổi ký ức. Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Thiên Sát đã từng dùng thủ đoạn này lừa gạt Dương Thiên một lần, hắn đương nhiên phải cẩn thận hơn. Biết Thanh Vũ vẫn bình thường, Dương Thiên mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Một nữ nhân mạnh mẽ như nàng, chuyện phải lớn đến mức nào mới có thể khiến nàng buông bỏ tất cả như vậy?

Thanh Vũ không biết Dương Thiên đang muốn làm gì, tò mỏ hỏi:

- Ngươi muốn kiểm tra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ có kẻ giả mạo ta sao?

Dương Thiên lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng:

- Thanh Vũ, mau nói cho ta biết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Thanh Vũ vội quay mặt qua một bên, không cho Dương Thiên nhìn thấy mặt nàng.

- Ngươi đang nói về chuyện gì. Ta vẫn bình thường, không có chuyện gì a.

- Nói dối, ta biết ngươi đã xảy ra chuyện. Chỉ cần ngươi nói ra, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.

- Ta đã nói là không có. Nếu ngươi không muốn làm, ta có việc phải đi trước. Cáo từ.

Dứt lời, Thanh Vũ vội đứng dậy bước ra ngoài. Nhận thấy quán ăn có khá nhiều người chú ý đến mình, Dương Thiên quyết định chọn một địa điểm khác để nói chuyện. Đặt tiền ăn trên bàn, Dương Thiên đứng lên đuổi theo Thanh Vũ.

Chờ nàng bước ra khỏi quán được một đoạn, Dương Thiên từ phía sau chạy đến, kéo nàng vào một con hẻm nhỏ vắng người. Thanh Vũ dãy giụa muốn thoát ra:

- Ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra.

Dương Thiên dùng hai tay giữ chắc vai, lúc này hắn mới nhìn thẳng vào gương mặt đã đẫm nước mắt của nàng.

- Thanh Vũ, nghe kĩ những lời ta nói. Bất kể ngươi gặp khó khăn gì, hãy đến tìm ta. Ta nhất định có thể giúp được cho ngươi. Dù trời có sập xuống, ta sẽ thay ngươi nâng nó lên.

Thanh Vũ dường như đã không kìm nén được nữa, nói bằng giọng nghẹn ngào:

- Bây giờ ngươi mới xuất hiện và nói những lời đó thì có lợi ích gì. Mẹ cùng đệ đệ của ta đều đã bị bọn hắn giết chết. Trên thế giới này ta đã không còn người thân nào nữa. Mục đích của ta bây giờ chỉ có một, đó là giết chết tất cả đám người kia.