Phong Lưu Chân Tiên

Chương 148: Tiến hành kế hoạch




Thân ảnh Dương Thiên đột nhiên biến lớn, phảng phất như có thể bao phủ thiên địa. Trong không gian, từng vết nứt kéo dài vô tận xuất hiện. Không gian như bị một lực mạnh mẽ tác động, vỡ vụn thành từng mảnh. Thân ảnh khổng lồ của Dương Thiên tan vỡ thành 5 mảnh rồi thu nhỏ lại.

Không gian từ từ liền lại, cái vết nứt cũng khép lại. Năm tên Dương Thiên xuất hiện, nhìn nhau cười:

- Hiếm khi nào ta tự nhìn ngắm khuôn mặt của mình, rất đẹp trai a. Ăn đứt những tên mặt trắng ngoài kia.

- Không sai, ta vừa đẹp trai vừa phong độ. Sao có thể sánh đồng với những tên đó được.

- Các ngươi đúng là có tinh thần tự sướng a.

Năm người lại cười to, một người lại nói:

- Được rồi, không đùa giỡn nữa. Chúng ta bàn chính sự đi. Để thuận tiện, ta sẽ phân công, ta là số 1, ngươi là số 2, ngươi là…

- Ta sẽ không tham dự mà ở phía trên quan sát đề phòng biến cố phát sinh. Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối. Số 2, ngươi sẽ đến khách sạn đón Diệp Linh lúc 7 giờ, nói là muốn gặp nàng nên đến sớm. Số 3, ngươi đến nhà đón Mộc Vũ Hàm lúc 7 giờ 30 phút đúng theo đã hẹn. Số 4, người đến chỗ hẹn với Triệu Vũ Hinh lúc 8 giờ kém 5 phút, nói với nàng là ngươi có việc đột xuất nên đến hơi trễ.

- Còn số 5, nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng. Ở gần sân khấu, chờ Lăng Nhã Kỳ biểu diễn xong liền tìm cách mời nàng đi chơi. Một là không để cho nàng gặp mặt những người khác. Ta đoán Linh nhi các nàng sẽ tìm cách để gặp Lăng Nhã Kỳ xin chữ ký. Việc này số 2, số 3, số 4 cũng phải lưu ý. Hai là nhân cơ hội này bồi dưỡng tốt tình cảm với nàng.

- Còn về việc sau buổi biểu diễn, ta nghĩ là…

Dương Thiên số 1 phân tích khá cụ thể, bốn người còn lại cũng gật đầu tán đồng. Bọn hắn vốn là một thể, suy nghĩ đồng nhất, không có gì để tranh luận. Dương Thiên số 1 gật đầu hài lòng:

- Tốt lắm, chúng ta trở về. Tối mai cứ theo đúng kế hoạch mà làm.

Hắn vừa dứt lời, cả năm thân ảnh lập tức biến mất.

Lúc này, tại hư không xa xôi, một vị mỹ nữ màu trắng đang lao đi. Nói lao đi cũng không đúng, nàng chỉ đứng yên, sau đó liền xuất hiện tại một nơi rất xa theo một phương hướng nhất định. Cảm nhận được thứ gì đó, mỹ nữ dừng lại, nhìn về hư không vô tận:

- Khí tức chỉ thoáng qua nhưng mạnh hơn lần trước rất nhiều. Bán Tiên không thể nào phát ra khí tức như vậy. Không sai, chính là hắn rồi. Tên kia hẳn cũng đã cảm nhận được, nhất định không được để hắn đến trước.

Nói xong, cả người lại biến mất, lần này tốc độ dịch chuyển còn nhanh hơn lúc trước.



Sáng sớm, Dương Thiên đang dùng bữa sáng thì có tiếng gõ cửa vang lên. Số 1 nhìn 4 người còn lại:

- Ta ra ngoài mở cửa, các ngươi không được ăn hết phần của ta.

- Bọn ta chính là ngươi, ai ăn cũng như nhau mà thôi.

Số 1 lắc đầu:

- Chúng ta ăn để thưởng thức chứ không ăn để sống, dù đều là một người nhưng khi phân tách ra thì sẽ không cùng thưởng thức.

- Hừ, keo kiệt.

Số 1 đi ra ngoài, người tới là Tiêu Chính Long. Thấy Dương Thiên, hắn liền lấy trong người ra một chồng vé lớn:

- Thiếu gia, đây là 40 vé. Ta lấy hết cho ngươi phòng trường hợp cần đến.

Cầm chồng vé trên tay, Dương Thiên cảm thấy người này cẩn thận hơi quá rồi. Hắn vốn chỉ cần 7, 8 vé mà thôi. 20 vé chỉ là đề phòng mà thôi, ai nghĩ đến tên này còn đem tới những 40 vé. Chắc chắn ngoài kia có những kẻ đang khóc ròng vì không mua được vé. Mặc kệ, không xài thì vứt đi, cũng không ảnh hường gì đến hắn.

- Tốt lắm. Còn có việc gì nữa không?

Tiêu Chính Long gật đầu:

- Thiếu gia, Đoạn Mạch Chỉ của ta đã có thành tựu. Nhưng lại không thể tiến vào giai đoạn tiếp theo.

- Ngươi thi triển một lượt cho ta xem.

- Được.

Tiêu Chính Long thủ thế, ngón tay của hắn phản phất có một dòng khí mạnh bao phủ, phát ra ánh sáng màu trắng nhạt. Hắn hét to một tiếng, ngón tay đâm mạnh về phía Dương Thiên.

Phất tay chặn đứng thế công của Tiêu Chính Long, Dương Thiên nói:

- Không cần la to như vậy, nó không giúp cho đòn tấn công của ngươi mạnh hơn a. Đoạn Mạch Chỉ của ngươi tu luyện khá tốt, không đến được tầng tiếp theo là do giới hạn về thân thể mà thôi. Người sử dụng viên đan dược này rồi tiếp tục tu luyện là được.

Dương Thiên lấy ra một viên đan dược đưa cho Tiêu Chính Long khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt. Đan dược quý hiếm như vậy mà thiếu gia lại tùy tiện đưa cho hắn.

- Thiếu gia, cảm ơn…

- Không cần, ta còn đang ăn sáng, ngươi trở về trước đi.

Đóng cửa đi vào nhà, Dương Thiên số 1 phát hiện thức ăn trên bàn đã bị ăn sạch. Hắn chỉ biết thở dài, tính cách của chính mình hắn có thể không hiểu rõ sao?

Tối hôm đó, Dương Thiên theo đúng kế hoạch tiến hành. Bọn hắn dùng tâm linh liên hệ để truyền thông tin với tốc độ nhanh nhất để tránh biến cố bất ngờ. 7 giờ tối, Dương Thiên số 2 đang đứng dưới khách sạn của Diệp Linh, lấy điện thoại ra gọi cho nàng:

- Linh nhi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa. Ta đang đứng ở dưới đợi ngươi.

- A, ngươi đến sơm như vậy sao. Ta còn chưa kịp trang điểm.

- Ta muốn gặp ngươi nên mới đến sớm. Không cần trang điểm, trong mắt ta Linh nhi lúc nào cũng xin đẹp.

- Hừ, ngươi chỉ giỏi nói lời đường mật dụ dỗ con gái nhà lạnh. Ngươi đợi một lát, ta sẽ xuống ngay.

Nói là vậy nhưng Diệp Linh cũng cho Dương Thiên đợi hơn 15 phút. Nhìn thấy nàng diện váy màu xanh nhạt đi xuống, Dương Thiên thầm vuốt mồ hôi. May mắn hắn đã trừ hao trước, nếu không nàng và Mộc Vũ Hàm đã có thể gặp nhau rồi.

- Ngươi mặc bộ váy này thật xinh đẹp a.

- Vậy bình thường ta không xinh đẹp sao?

- Không có, ý ta là bộ váy này rất hợp với ngươi. Nó làm tôn lên dáng người…

Dương Thiên không tiếc lời khen ngợi khiến Diệp Linh cười tít mắt.

- Ngươi thật biết nói chuyện a.

Cùng Diệp Linh rời đi, Dương Thiên số 2 liền truyền âm cho số 1:

- Ta đã mời được Diệp Linh. Hiện tại bắt đầu khởi hành. Sẽ vào trong nhà hát lúc 7 giờ 30 phút.

- Tốt lắm, ta sẽ thông báo cho những người còn lại.

Nhận được thông báo từ số 1, số 3 cũng hành động. Dương Thiên số 3 cũng không phải đợi lâu, Mộc Vũ Yg34oZp Hàm đã sớm đứng trước cửa đợi hắn. Dương Thiên bước đến, vui vẻ nhìn nàng:

- Vị cô nương xinh đẹp này, không biết ta có cơ hội mời nàng đi dự dạ hội đêm nay hay không.

Mộc Vũ Hàm nghe Dương Thiên nói vậy, ôm bụng cười đến run rẩy:

- Dương Thiên, ngươi học đâu ra những câu nói sến như vậy chứ.

- Cô nương sao lại nói như vậy, bản công tử là thật lòng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã bị say mê trước sắc đẹp của nàng, không biết…

- Dừng, ta đồng ý là được chứ gì. Không cần nói nữa.

Dương Thiên số 3 mời xong Mộc Vũ Hàm, thông báo cho số 1:

- Ta đã mời được Mộc Vũ Hàm. Bọn ta sẽ đến nhà hát lúc 8 giờ 40 phút.

- Tốt lắm, ta vẫn đang trông chừng Triệu Vũ Hinh, nàng vẫn chưa ra khỏi nhà. Chắc là sẽ không đi sớm.

- Còn có một chuyện.

Số 1 nghe vậy hơi lo lắng, chẳng lẽ có biến cố gì sao.

- Chuyện gì?

- Những câu nói trong truyện ngôn tình kia, thật sự hữu dụng a.

- Đây là chuyện mà ngươi muốn nói sao? Đương nhiên là hữu dụng rồi, nếu không ta đâu cần cố gắng nuốt hết nhiều truyện như vậy. Mỗi lần đọc xong đều nổi cả da gà.

- Ta chính là ngươi, không cần nói những lời vô ích như vậy.

Chờ nhận được thông báo đã đến của số 3, số 1 liền thông báo cho số 4 hành động. Dương Thiên số 4 lúc này vội cầm một bó hoa đứng đợi trước nhà hát.

- Nàng đã đến hay chưa?

- Ngươi chờ một chút, nàng đã bắt đầu khởi hành?

- Cái gì, ngươi vừa hối ta mau chóng đi ra.

- Nam nhân đương nhiên phải chờ đợi nữ nhân, làm như vậy sẽ khiến nàng cảm động a.

- Đúng vậy, ta quên mất. Số 1, xem ra ngươi là kẻ nắm giữ nhiều trí tuệ nhất trong 5 người.

- Vậy nên ta mới làm lãnh đạo của các ngươi.

Phân Tách thuật không những chia tu vị mà còn chia linh hồn, chia trí tuệ. Nghe thì yếu hơn Phân Thân thuật hay Nhất Khí Hóa Tam Thanh nhiều, nhưng điểm nổi bật chính là sẽ không bao giờ phản bội, tùy thời đều có thể dung hợp trở lại.