Phong Lưu Chân Tiên

Chương 141: Nam Cung Băng Vân




Câu hỏi của Triệu Vũ Hinh làm Dương Thiên nhất thời không biết trả lời thế nào. Triệu Vũ Hinh thấy vậy liền tiếp:

- Không cần ngạc nhiên, ta là lão sư của các ngươi. Biết một vài chuyện cũng không có gì kỳ quái. Với tư cách lão sư ta vẫn muốn có lời khuyên với ngươi. Ngươi bây giờ còn trẻ, có thể yêu nhiều người. Nhưng sau này ngươi lại chỉ có thể cưới một người mà thôi. Vì vậy ngươi phải lựa chọn thật kĩ.

Dương Thiên biết câu nói này của Triệu Vũ Hinh là muốn nhắm vào cái gì, lắc đầu:

- Ai nói với ngươi ta chỉ có thể cưới một người.

Triệu Vũ Hinh giật mình:

- Phát luật của quốc gia…

- Thứ đó chỉ áp dụng với những người bình thường mà thôi. Đối với ta hoàn toàn vô dụng. Ta có thể chuyển quốc tịch qua các quốc gia mà luật pháp cho phép. Đơn giản nhất là ta sẽ mua một khu tư nhân tự mình làm chủ. Đến lúc đó ta muốn làm gì, ai có thể cản được.

Nghe Dương Thiên phát biểu một cách hùng hồn, Triệu Vũ Hinh trợn mắt:

- Việc này ngươi đã sớm suy tính kĩ?

- Đúng vậy, bản tính ta phong lưu. Đã định trước cả đời này sẽ không thể chung tình với một người. Bất quá ngươi yên tâm, những chuyện này với ta không phải vấn đề lớn. Chỉ là một khu vực tư nhân mà thôi, ta thích liền có thể mua được.

- Không phải chuyện đó…

Triệu Vũ Hinh đưa tay xoa trán. Nàng sau khi biết được Dương Thiên có quan hệ với nhiều nữ nhân, hơn nữa còn đều là mỹ nữ thì cảm thấy rất khó chịu. Cho rằng hắn cũng chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm mà thôi. Nhưng theo như Dương Thiên nói, hắn không có ý định đùa giỡn mà còn có ý định cưới tất cả. Nhất thời Triệu Vũ Hinh cảm thấy khó tiếp thu.

Thấy nàng xoa trán, Dương Thiên còn tưởng là do ảnh hưởng của thuốc mê:

- Nếu ngươi không được khoe thì cứ nghĩ ngơi đi. Ta sẽ không làm phiền nữa. Có một chuyện ta vẫn phải nói, nữ nhân ta yêu thích thì ta nhất định sẽ không từ bỏ. Ngươi cũng là một trong sô đó.

Dương Thiên nói xong câu đó liền đi khỏi xe. Hắn cũng không có ý định ở lại xem Triệu Vũ Hinh phản ứng thế nào. Tất nhiên, Chân Tiên đại nhân sẽ không thừa nhận hắn lo sợ nên mới bỏ chạy.

Triệu Vũ Hinh bị câu nói của Dương Thiên làm ngẩn ngơ một hồi lâu. Nàng cũng cảm giác được Dương Thiên có ý với mình nhưng hắn trực tiếp như vậy là lần đầu tiên.

- Ta phải làm sao đây. Tại sao khi hắn nói vậy ta lại cảm thấy vui vẻ. Không đúng, là nhầm lẫn, nhất định là nhầm lẫn mà thôi.

Trở về trại, Dương Thiên thông báo cho Lý Bàn một tiếng rồi tiếp tục nhảy lên xe của lớp Mộc Vũ Hàm. Do Lý Tưởng dùng thuốc mê nồng độ không cao lắm nên hầu hết đã tỉnh lại. Do di chứng của thuốc, nhìn cả lớp vẫn còn khá đuối. Dương Thiên bước lại chỗ của Mộc Vũ Hàm rồi ngồi xuống. Mộc Vũ Hàm thấy Dương Thiên tới cũng không nói gì, dựa vào vai hắn, an tâm ngủ ngon.

Khi mọi người đã tập trung đông đủ, ban lãnh đạo nhà trường quyết định rời đi. Tuy vẫn chưa tìm thấy Lý Tưởng nhưng bây giờ đang có động đất, tiếp tục ở lại sẽ nguy hiểm cho sinh viên. Trước tiên cứ trở về rồi sẽ có người đến tìm Lý Tưởng sau.

Tất cả xe lần lượt khởi hành quay về. Đến nơi, Dương Thiên một mình đưa Mộc Vũ Hàm về nhà. Do nàng vẫn còn khá mệt mỏi nên Dương Thiên chỉ nói vài câu rồi để nàng vào nhà nghỉ ngơi.

Khi Dương Thiên vừa đặt chân vào nhà, hắn phát hiện có một người sử dụng thần thức quét qua. Xác nhận người trước cửa đúng là Dương Thiên, từ bên trong, giọng của một nữ nhân vang lên:

- Ngươi đã trở về, mau vào đây đi. Ta đợi ngươi đã lâu.

Nghe giọng nói này, Dương ZwEKHbH Thiên đã biết người tới là ai. Bước vào ngồi đối diện với nàng:

- Ngươi tới trễ hơn ta dự tính.

Nữ nhân ngạc nhiên:

- Ngươi biết ta sẽ đến.

- Cuộc họp của các ngươi kéo dài như vậy sao?

Nữ nhân này đúng là một trong bốn vị Kim Đan hậu kỳ tham gia cuộc họp lần trước, Nam Cung Mai. Nghe Dương Thiên hỏi, Nam Cung Mai lắc đầu:

- Cuộc họp đã kết thúc từ lâu, bọn ta phải tiến hành bố trí lực lượng trên toàn thế giới. Sau đó liên lạc với các thế lực đáng tin cậy thiết lập trận pháp ở những nơi đông dân… Rất nhiều việc. May mắn có một vị trưởng lão của Nam Cung gia đến phụ giúp, nếu không ta cũng chưa có thời gian đến đây.

- Được rồi, nói lý do ngươi đến đây đi.

- Không phải ngươi đã biết rồi sao?

Nữ nhân này rất thông minh, đây là suy nghĩ đầu tiên của Dương Thiên:

- Không sai, ta đã nghe một người của Ám tổ nói qua. Ngươi muốn bàn về chuyện hôn nhân giữa ta và Nam Cung Băng Vân?

- Đúng vậy, không biết ý của Dương thiếu gia thế nào?

- Gọi ta là Dương Thiên là được rồi. Chuyện này ta nghĩ cần phải có thời gian, ta và nàng vẫn chưa gặp nhau lần nào, sao có thể nói lập hôn sự là lập được.

Nam Cung Mai cũng đồng ý:

- Đây là ý của gia chủ, lúc đầu ta cũng không đồng ý. Nhưng hiện tại ta lại tán thành.

- Tại sao?

Nam Cung Mai thở dài:

- Trận đại chiến lần này với Ma môn không biết sẽ phải chịu tổn thất lớn đến thế nào. Nhiều thế lực có thể sẽ bị tiêu diệt. Nam Cung gia tuy cũng là một trong tứ đại thế lực nhưng chỉ vừa mới phát triển trong 100 năm nay thôi. So với các thế lực còn lại vẫn thua kém khá nhiều.

- Với tư cách một trong tứ đại thế lực, tất nhiên bọn ta sẽ phải đi đầu, dẫn dắt các thế lực khác chống lại Ma môn. Khả năng Nam Cung gia bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí bị tiêu diệt cũng không nhỏ. Nguy cơ to lớn như vậy, không có ai trong Nam Cung gia dám đánh cuộc. Vì vậy, bọn ta cần một thứ để bảo hiểm.

Rót một lý trà đưa cho nàng, Dương Thiên mỉm cười:

- Ngươi muốn dùng ta làm bảo hiểm cho Nam Cung gia.

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của nàng không. Một cuộc hôn nhân bị người khác sắp đặt, nàng có thể vui vẻ sao?

Bị Dương Thiên hỏi ngược, Nam Cung Mai hai mắt cũng hiện lên vẻ thống khổ:

- Ta biết, nàng là cháu gái mà ta thương yêu nhất. Ta sao có thể không muốn nàng có được hạnh phúc. Nhưng đánh đổi “nàng” vì tính mạng hàng ngàn người của Nam Cung gia. Ta chỉ có thể quyết định như vậy.

Dương Thiên cũng không tiếp tục làm khó nàng, hắn hiểu tình trạng của Nam Cung gia. Nếu phải đánh đổi một người để cứu toàn bộ gia tộc, ai cũng chỉ có một lựa chọn mà thôi.

Từ trong người lấy một bộ trận pháp đưa cho Nam Cung Mai:

- Ngươi bày trận pháp này bên ngoài Nam Cung gia. Dù đại quân Ma môn có tiến đến, các ngươi cũng sẽ được nó bảo vệ an toàn.

Nhận lấy trận pháp từ tay Dương Thiên, Nam Cung Mai mừng rỡ như điên:

- Dương Thiên, đa tạ ngươi. Ta sẽ lập tức trở về nói với gia chủ về chuyện hôn sự lần này.

- Không cần. Ngươi chuyển lời của ta đến Nam Cung Băng Vân, hôn sự này ta sẽ không ép buộc nàng. Nàng có thể lựa chọn người mà mình yêu thích. Đây xem như là lễ vật mà ta dùng làm quà mừng đi.

Câu nói của Dương Thiên làm Nam Cung Mai kinh ngạc. Nàng có thể chắc chắn Dương Thiên cũng không phải người tốt. Nếu không hắn cũng đã không bỏ mặc chuyện của Huyết Ma cùng Ma môn mà không quản. Nhưng đây là có ý gì.

- Không cần nhìn ta như vậy. Ta thích mỹ nữ không sai, nhưng mọi thứ đều cần có tình cảm làm trụ cột. Ta sẽ không ép buộc nàng.

Nam Cung Mai cảm động:

- Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Ta sẽ truyền đạt lại lời nói của ngươi cho Băng Vân. Mọi chuyện sẽ do nàng tự quyết định.

Chờ Nam Cung Mai rời đi, hắn cũng chỉ biết thở dài. Tuy cảm thấy hơi tiếc nuối, Dương Thiên vẫn cho là mình làm không sai. Thứ khiến hắn thích mỹ nữ chính là sắc đẹp của các nàng. Từ cái thích đó, qua một thời gian tiếp xúc hắn cũng sẽ thích luôn tính cách của các nàng. Rồi từ thích sẽ chuyển thành yêu.

Dương Thiên không chắc nếu hắn gặp Nam Cung Băng Vân thì sẽ như thế nào. Có điều bây giờ nàng và hắn vẫn chưa gặp mặt, nói chuyện hôn sự thì quá vớ vẩn. Dương Thiên vẫn luôn phản đối chuyện trưởng bối áp đặt hôn sự cho hậu bối của mình.

Suy nghĩ vu vơ một hồi, Dương Thiên lên giường đi ngủ. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, hắn cũng có chút mệt mỏi rồi.