Phong Lưu Chân Tiên

Chương 116: Bán nguyệt điệp




Bị Dương Thiên hỏi ngược, Dược Nam nhất thời không trả lời được. Loại thủ pháp hạ độc thần kỳ như vậy, bọn họ hoàn toàn không có biện pháp phòng chống. Trên thế giới có bao nhiêu loại côn trùng, ngươi có thể tránh hết bọn chúng sao?

- Nhưng cũng không thể để mặc bệnh nhân chết như vậy được.

Dương Thiên bật cười:

- Ngươi nói xem, ta và hắn có quan hệ gì mà phải giúp hắn. Chữa bệnh cho hắn vốn đã là việc ngoài ý muốn. Ta còn đắc tội với một đám Vu sư vớ vẩn nào đó.

Dược Nam nghe Dương Thiên nói vậy không khỏi kinh ngạc:

- Ý của ngươi là…

Dương Thiên gật đầu:

- Vu tộc có những quy định rất hà khắc. Trong đó có một điều luật là bất kể kẻ nào dám giải cổ độc của một Vu sư mà không có sự cho phép của hắn sẽ bị xem như kẻ thù, phải giết chết bằng mọi giá. Tên Vu sư hiện đã giết chết người kia, hẳn cũng sẽ sớm tìm đến ta.

Nghe được toàn bộ câu chuyện, Dược Nam mới biết vì hắn mà Dương Thiên đã đắc tội với một đại địch. Nhìn Dương Thiên với ánh mắt ân hận:

- Thật xin lỗi, vì ta mà ngươi gặp nguy hiểm. Ngươi yên tâm, ta sẽ huy động thế lực của Dược gia để bảo vệ ngươi. Không để cho ngươi chịu bất kỳ tổn thương nào.

- Dừng, câu cuối cùng của ngươi vốn chỉ dùng trong trường hợp một nam nhân nói với nữ nhân hắn yêu. Ngươi nói vậy sẽ dễ gây hiểu lầm. Còn có, việc này ngươi không cần bận tâm. Nếu tên Vu sư kia có thể gây nguy hiểm cho ta, ta đã sớm không tham dự vào chuyện này.

Dù Dương Thiên đã nói chắc như vậy, Dược Nam vẫn có chút chần chừ. Dương Thiên cũng không có hứng thú nghe hắn nói tiếp:

- Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, thay ta hẹn muội muội của ngươi đi chơi một lần coi như xin lỗi là được rồi. Ta còn có việc phải đi trước.

Nói xong liền đứng dậy bỏ đi, mặc kệ Dược Nam muốn nghĩ gì thì nghĩ. Lúc này, một con côn trùng đang đậu gần đó theo hướng cửa sổ bay ra ngoài sau đó đi vào một con hẻm cách đó khá xa.

Dù là giữa trưa, trong ngõ hẻm vẫn khá âm u. Một nam nhân đang ngồi trên một bãi rác, xung quanh hắn là rất nhiều loại sâu bọ đang vây quanh, nhìn qua không khác gì một xác chết đã qua nhiều ngày. Con côn trùng đi vào ngõ hẻm rồi đậu lên vai nam nhân. Một lúc sau, ánh mắt nam nhân mở ra:

- Thì ra kẻ phá hỏng chuyện của ta là ngươi.

Dương Thiên từ lúc bước ra khỏi quán thì thần thức đã tập trung vào con côn trùng này. Chỉ bằng trò vặt vãnh này mà muốn theo dõi hắn sao. Nếu sớm muộn cũng phải giải quyết, chi bằng làm sớm một chút.

Nam nhân kia chỉ nói một câu như vậy rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Ban đêm mới là thời điểm hoạt động của hắn, chỉ có thể chờ trời tối mới tìm đến Dương Thiên. Dương Thiên thì không rãnh rỗi để ngồi đợi hắn, thân hình lập tức xuất hiện trước đầu hẻm, tươi cười:

- Nghe nói ngươi đang tìm ta, có việc gì cần giúp đỡ sao?

Bị âm thanh vang lên đột ngột làm giật mình, nam nhân từ trên đống rác nhảy xuống, cảnh giác nhìn Dương Thiên:

- Ngươi là ai?

- Không phải ngươi đang muốn tìm ta sao?

Nam nhân ngẩn ra, hắn không biết mặt Dương Thiên mà chỉ thông qua con côn trùng kia lưu lại một ít mùi hương trên cơ thể Dương Thiên. Đáng tiếc mùi hương kia đã sớm bị Dương Thiên xóa bỏ, không phải vì lý do gì đặc biệt. Do hắn ghét côn trùng mà thôi.

Dương Thiên lắc đầu:

- Đúng là quý nhân hay quên. Người còn bị đãng trí nặng hơn ta nghĩ. Ngươi vừa cho con bọ đó theo dõi ta cách đây vài phút không phải sao?

Nam nhân vội lùi lại phía sau, giữa một khoảng cách khá xa với Dương Thiên. Hắn hiện tại không ở trạng thái mạnh nhất, hơn nữa đa số Vu sư đều không giỏi cận chiến.

- Chính ngươi là kẻ phá hỏng chuyện của ta.

- Không phải ngươi đã quay lại giết hắn rồi sao. Chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?

- Không được, theo luật lệ của Vu tộc, ngươi chắc chắn phải chết.

Dương Thiên đưa tay lên, một hỏa cầu hiện ra trên tay hắn:

- Vậy để ta tiễn ngươi xuống địa ngục một đoạn.

Nam nhân không nói lời nào, hai tròng mắt hắn co rụt lại, hiện lên một vòng bán nguyệt. Từ trong người tràn ra nhiều loại côn trùng màu sắc UtdH0Bk khác nhau. Dương Thiên nhìn thấy tròng mắt của nam nhân hơi giật mình ra:

- Bán Nguyệt Điệp sao, một cái Vu tộc nhỏ bé sao lại có loại cổ độc bậc này.

Nam nhân cũng bị Dương Thiên làm giật mình, loại cổ độc này là do hắn vô tình phát hiện, liền chọn lấy làm bản mệnh cổ độc. Tuy không có trên bảng xếp hạng cổ độc nhưng lực chiến đấu rất mạnh. Hạn chế duy nhất là sẽ suy yếu vào ban ngày.

- Ngươi biết loại cổ độc này?

- Ngươi là một kẻ sắp chết. Cần gì biết nhiều như vậy.

Dứt lời, hỏa cầu bằng lóe lên một cái rồi va thẳng vào nam nhân kia. Mặc kệ là nam nhân hay côn trùng đang bao vây quanh hắn đều không có bất kỳ kháng cự nào bị thiêu cháy. Dương Thiên phất tay một cái, từ trong ngọn lửa bay ra hai vật:

- Lệnh bài thân phận, xem ra địa vị của người này trong Vu tộc cũng không thấp. Nói như vậy, ta sẽ còn bị Vu tộc làm phiền nữa sao.

Với tính cách ghét chuyện phiền phức của Dương Thiên, hẳn phải tìm cách giải quyết dứt điểm chuyện này càng sớm càng tốt. Biện pháp tốt nhất là tìm đến Vu tộc cho bọn hắn một bài học. Còn tìm kiếm tung tích Vu tộc ở đâu, đầu mối duy nhất chỉ còn lại Vương Bào mà thôi.

Dương Thiên cũng không muốn gặp lại tên kia, sớm biết vậy hắn đã giữ nam nhân này sống thêm một lát. Một ngọn lửa lóe lên, lệnh bài lập tức tan biến. Trên tay hắn chỉ còn lại một con bướm, toàn thân màu đen tuyền, trên cánh có hình bán nguyệt.

Điểm một ngón tay lên Bán Nguyệt Điệp, nó dường như được tiếp thêm sức sống. Hai cánh vỗ mạnh rồi bay lên. Dương Thiên nhìn theo cánh bướm thở dài:

- Hàn Sương, không ngờ có thể gặp linh thú của ngươi ở đây.

Hàn Sương tiên tử bản thể là một con Thiên Nguyệt Điệp, chính là từ Bán Nguyệt Điệp nhiều lần tiến hóa mà thành. Nàng là thủ lĩnh của Hồ Điệp tộc, Dương Thiên cũng là từ một cuộc chiến với Hồ Điệp tộc mới gặp được nàng.

Một con Bán Nguyệt Điệp vốn không thể xuất hiện ở chỗ này, việc này rất kỳ lạ. Chẳng lẽ Hồ Điệp tộc xảy ra chuyện. Dương Thiên nghĩ đến đây không khỏi bật cười:

- Ta nghĩ nhiều rồi, thực lực của Hàn Sương đã đạt đến Bán Tiên. Ai có thể làm hại nàng.

Không nghĩ nhiều nữa, Dương Thiên lập tức trở về, nơi này bẩn như vậy, hắn cũng không muốn ở lâu.

Hai ngày sau, Dương Thiên theo lời hứa hẹn với Diệp Vấn Thiên đi đến kinh thành. Lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Vấn Thiên:

- Ta đang đứng dưới khách sạn lớn nhất kinh thành, ngươi mau cho người xuống đón ta.

Diệp Vấn Thiên hơi ngẩn ra:

- Ngươi đứng ở đó làm gì?

- Không phải những hội nghị lớn các ngươi đều sẽ chọn những nơi như vậy để tổ chức sao. Sau hội nghị có thể tổ chức ăn uống tại chỗ, tiện lợi a

Nghe Dương Thiên nói, Diệp Vấn Thiên bật cười:

- Đúng là những hội nghị bình thường đều như vậy. Nhưng lần này ngươi có biết bao nhiêu thế lực sẽ đến dự không?

- A, chẳng phải chỉ có Ám tổ và tứ đại thế lực thôi sao.

- Không, chuyện lần này ảnh hưởng đến tồn vong của tất cả mọi thế lực. Lần này bọn ta mời đến không chỉ có tứ đại thế lực, còn có các thế lực vừa và nhỏ tại Ẩn thế đại lục cùng 100 đại gia tộc lớn nhất trên toàn thế giới.

Dương Thiên mặt nghệch ra:

- Các ngươi định liên kết lại xây dựng quân đội hay sao?

- Không sai, nếu đối phương thực sự là Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Những chuẩn bị này là cần thiết. Nhưng nếu có ngươi tham dự…

Biết Diệp Vấn Thiên định nói gì, Dương Thiên vội ngắt lời:

- Ngươi không cần nói nữa, việc này ta sẽ không tham gia. Chỉ là một tên Nguyên Anh kỳ bị trọng thương chưa bình phục các ngươi cũng không giải quyết được, chẳng lẽ còn muốn ta tiếp tục bảo hộ sao. Mau cho ngươi đến đón ta.

Dương Thiên nói xong liền tắt máy. Diệp Vấn Thiên nghe những tiếng tút tút vang lên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cái gì mà chỉ là một tên Nguyên Anh kỳ. Một Nguyên Anh kỳ đại năng dù trọng thương thì tiêu diệt vài chục tên Kim Đan kỳ vẫn là dư sức a.