Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 96






“Ông chủ, tôi là đến mua chó, ông làm sao nói mãi lại bắt đầu kể chuyện rồi?” Trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng tôi biết ông chủ hẳn không nói dối, nhưng làm treamer của Underworld Show, tôi phải luôn ẩn giấu thân phận của mình, cố gắng ra vẻ như một người bình thường.

Ông chủ bị nói ngại ngùng: “Bản thân tôi có lúc cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng con chó này quả thực có linh tính, đã từng bán đi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị nó trốn chạy về, sau đó tôi bèn dứt khoát nuôi nó trong nhà, cung cấp ăn uống đầy đủ, dù sao nó cũng xem như có ân với nhà tôi.


“Các ông cũng là có tình có nghĩa.

” Tôi bị lời nói của ông chủ lay động, chó có linh tính như vậy không phải thứ tôi cần sao?
“Con chó này bao nhiêu tiền, tôi thật lòng muốn mua, ông chủ, ông ra giá đi.



“Không phải tôi không bán cho anh, dù hôm nay anh dẫn đi, có lẽ ngày mai nó liền lại lén chạy về, lãng phí công sức vô ích, tôi còn phải hoàn tiền cho anh.


“Đó là chuyện của tôi, ông chỉ cần ra giá thôi.

” Tôi bày ra dáng vẻ nôn nóng móc tiền trong túi ra.

“Giá là do đạo sĩ lôi thôi đề ra, anh phải trả con số này.

” Ông chủ giơ ra năm ngón tay.

“Một triệu rưỡi? Quá đắt, tôi thấy sáu trăm rất thích hợp.


“Một tỷ rưỡi.


“Bao nhiêu?!” Tôi quay phắt người, dưới chân cũng không biết dẫm phải thứ gì, thân thể nghiêng đi đụng vào lồng sắt bên cạnh, con ngao Tây Tạng bên trong sớm đã nhìn tôi không vừa mắt ngửi thấy mùi thịt, lập tức nhào tới!

Quá bất ngờ, tôi không kịp phản ứng, lúc nghiêng đầu nhìn, hàm răng chó sắc nhọn đâm thẳng về phía con ngươi tôi.

“Ầm!” Tiếng kêu cứu tôi cũng không gọi ra được, thân thể liền bị một cỗ sức lực to lớn tông bay, đợi tôi từ choáng váng khôi phục lại ánh nhìn, một con chó bản địa lông vàng đang thân thiết liến cánh tay tôi.

“Là mày cứu tao?”
Ông chủ cũng bị dọa đổ đầy mồ hôi, dù sao nếu tôi bị chó của ông ta cắn mù mắt, vậy hậu quả liền nghiêm trọng.

“Người anh em, anh không sao chứ.

” Ông ta vội vàng ngồi xổm tới cạnh tôi.

“Không sao, không cần lo lắng.

” Tôi đang muốn đứng dậy, bỗng cảm nhận được cánh tay tê rần.

Nghiêng đầu nhìn, con chó bản địa đó dường như rất hứng thú với cánh tay tôi, không ngừng liếm một chỗ nào đó.

“Con chó này rất có duyên với tôi…không đúng!” Trong đầu tôi bỗng lướt qua tia chớp: “Chỗ con chó này liếm là miệng vết thương Mai Hoa cổ Âm Gian Tú Trường để lại!”
Vội vàng rút cánh tay về, không màng để ý ông chủ đang bồi cười, tôi nằm sấp xuống đất nhìn thẳng vào con chó bản địa đó: “Mày biết đây là gì?”

Ông chủ bị phản ứng của tôi làm ngây ngốc: “Sao còn nằm sấp xuống? Không phải muốn bịp tôi chứ?”
“Ông chủ, tôi muốn con chó này!”
“Hử? Chuyện gì đây?”
“Tôi nói, tôi muốn con chó này!”
“Không phải, người anh em, con chó này không bán, một tỷ rưỡi đó có lẽ cũng là lão đạo sĩ say rượu nói linh tinh.


“Nó tên gì?”
“Người anh em, anh làm gì thẳng thắn như vậy chứ? Con chó này luôn đợi chủ nó quay lại, dù anh mua nó đi, nó cũng sẽ lén quay về.


“Nói cho tôi biết nó tên gì!”
“Bạch Khởi.

”.