Nhíu chặt chân mày, tôi nhắm mắt tập trung, nhớ lại câu nói của Vạn Nhất Đạo Trưởng: “Can đảm vượt qua nghịch cảnh thì có thể tìm thấy sự sống trong cái chết!”
“Liều thôi!”
Tôi xé tờ bùa trên cửa, đẩy cánh cửa gỗ ngăn cách với căn phòng bên trong ra, cảnh tượng địa ngục bị phủ bụi suốt năm năm lại hiện ra trước mắt tôi.
Trận hỏa hoạn, xăng đổ lên thi thể, oán khí ngập trời, như mây đen che khuất mái nhà.
Cơ thể tôi run lên, răng tôi run cầm cập, mọi thứ trước mắt tôi quá chân thực và tàn nhẫn, chứng kiến quá nhiều hiện trường án mạng khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Cánh tay tôi bị chụt rút, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
Khi tôi chạm vào cục than có hình dạng giống cơ thể người, tôi cảm thấy như thể mình đã đến được một thế giới bẩn thỉu khác.
Suy luận thì chính xác đấy, nhưng hành động thì lại khó vô cùng.
“Không thể từ bỏ, không thể sợ hãi! Tìm cậu ta! Tìm cậu ta!” Cảm xúc của tôi bị tra tấn, tôi liều mạng dùng chút lý trí cuối cùng để duy trì sự tỉnh táo để tìm kiếm trong căn phòng.
Tôi không biết Quách Quân Kiệt trông như thế nào, trường học cũng không còn bất kỳ hình ảnh nào còn sót lại của cậu ta, nhưng trong tay tôi có một manh mối quan trọng.
Một mảnh da to cỡ lòng bàn tay bị lột ra từ ngực cậu ta!
Tôi cần tìm một thi thể không có da ở xương sườn trái.
Lúc này, tôi không thể tỏ ra sợ hãi chứ đừng nói là run rẩy.
Dòng thời gian như nét vẽ kéo dài vô tận, suy nghĩ của tôi rơi vào hỗn loạn, tôi không thể phân biệt được mình còn sống hay đã chết, cứ lặp đi lặp lại động tác trên tay, nỗi chấp niệm giống như một hạt giống thần kỳ nảy mầm trong tim.
“Tìm cậu ta!”
Hai bàn tay tôi đen xì, tôi không biết đã lật bao nhiêu cái xác, càng không biết mình đã tốn hết bao nhiêu thời gian.
Khi tôi đến góc tường, một cái xác với khung xương nhỏ được bảo quản rất tốt đập vào mắt tôi, ma xui quỷ khiến như thể đã được định sẵn từ lâu.
Tôi lôi cái xác kia ra ngoài, mặt mũi người kia đã bị thiêu hủy, không nhìn rõ nữa.
Tầm mắt tôi lại dời xuống, dừng ở trên ngực của cậu ta, một bên da thịt cháy đen dính vào xương, một bên trống rỗng, thậm chí còn mất cả trái tim.
“Tìm thấy rồi!”
Khoảnh khắc tôi cõng cậu ta trên lưng, cả ngôi nhà rung chuyển, oán khí cuộn trào, giống như có gì đó bị đánh thức.
Bùa trên tường không gió mà bay, một vài lá bùa phát sáng trong ánh sáng đỏ yếu ớt.
Cửa sổ kêu răng rắc, tôi không để ý nhiều nữa, sau khi chắc chắn thi thể sẽ không chạm đất, tôi cõng thi thể sải bước ra ngoài!
Vừa bước chân ra khỏi nơi thiêu hủy thì căn nhà phía sau bỗng nổ tung, bùa chú hóa thành tro tàn, nghiễm nhiên đã mất hiệu lực.
“Nơi có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ chính là nơi có ánh trăng chiếu rọi, nhanh lên! Lên sân thượng của tòa nhà dạy học!”
Tôi chạy như điên, bây giờ đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, tôi cần phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nguyên Thần Thần Sát mà Quách Quân Kiệt biến thành sẽ sớm thức tỉnh, đến lúc đó chỉ dựa vào tôi và Anh Tử thì sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Khói đen cuộn trào trong nơi thiêu hủy, oán khí ngưng tụ thành nhiều hình thù khác nhau.
.