Nắm tay cầm, vặn ổ khóa, tôi mở cửa, cầm máy ảnh chạy về phía cầu thang.
“Chạy đi! Hình như cô ta đang đuổi theo!”
Không cần nhìn lại cũng biết Tú Mộc đang ám chỉ ai.
Tôi liều mạng chạy như điên, một bước nhảy qua ba bốn bậc thang, sợ hãi chạy ra ngoài ký túc xá nữ.
“Đi thôi! Lập tức đến trung tâm xử lý lọc nước, đừng để bị đuổi kịp!” Tôi theo thói quen bế Anh Tử đang ngồi ở bên đường rồi chạy đi.
“Đừng kích động, hình như cô ta không đuổi theo nữa.
”
Quay đầu nhìn lại, bóng đỏ đang đứng ở cửa sổ tầng hai khu ký túc xá nữ, như thể đang vẫy gọi tôi.
Quá ớn lạnh, lần này tôi đã thấy rõ người phụ nữ kia không phải mặc váy dài, mà là váy cưới đỏ như máu.
“Sao tôi cứ cảm thấy bộ dáng của cô ta có chút quen mắt vậy nhỉ?”
Sau khi gác lại suy nghĩ kỳ lạ này, dưới sự hướng dẫn của Tú Mộc, tôi đến trung tâm xử lý lọc nước.
Đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng nhỏ có một ống dẫn nước, trong cùng là một lò hơi để đun nước nóng, nối với lò hơi là một vài bồn chứa nước lớn.
“Cậu ta chết trong đó.
” Tôi trèo lên bồn nước rồi mở cổng bơm nước chỉ rộng một thước ra, lúc này một mùi hôi thối bốc lên.
Tôi lấy điện thoại ra soi thì thấy trong bồn nước khổng lồ không có một giọt nước, chỉ là một hố đen, không nhìn thấy gì hết.
“Hai người đợi bên ngoài đi, tôi đi vào xem một chút.
” Miệng bồn nước rộng một thước nên rất khó để leo vào, không gian tối tăm và kín mít, cảm giác áp lực và sợ hãi cũng nổi lên.
Có thể do lâu rồi không ai mở nên ôxy trong bồn nước rất loãng, tôi cố chịu đựng cảm giác khó thở, cầm điện thoại lên rồi chớp lấy thời gian đi tìm một thứ hữu dụng.
Chân tôi rất trơn trượt, tôi khom người, không lâu sau thì nhìn thấy một bộ đồng phục học sinh rách nát ở trong góc.
Tôi đang định đưa tay lấy nó thì giọng nói của một cậu bé đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Tại sao các người muốn giết tôi?”
“Ai đó!” Xung quanh không một bóng người, đúng lúc này lối thoát duy nhất trên đỉnh đầu tôi là cổng bơm nước rộng một thước đã bị đóng lại từ bên ngoài!
“Anh Tử! Tú Mộc!” Tôi điên cuồng đập vào nắp tôn trên bồn nước: “Mở nắp, mở nắp ra, mau mở nắp ra mau!”
Không một ai đáp lại tôi, tôi tức điên lên.
Không khí bên trong không được lưu thông, sau khi hét lên vài tiếng, tôi cảm thấy chóng mặt và không thể thở được.
Lực cánh tay dần dần yếu đi, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
Bồn nước không quá lớn, nhưng tôi lại không thể tìm thấy lối ra ở đâu, tôi cố gắng mò mẫm từng chút một cho đến khi mặt tôi tái xanh, từng mạch máu sắp vỡ ra.
Tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy, ở trong bồn nước tối om này, tôi thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không liên quan gì đến ma quỷ, nó chỉ là một nỗi sợ thuần túy khi đối mặt với cái chết mà thôi.
Bị thiếu oxy trầm trọng, tôi lấy tay xoa má mình, móng tay bấm sâu vào da thịt tạo thành những vệt máu, tôi đau đớn kêu không thành tiếng.
Lúc này tôi giống như một con cá bị vắt cạn nước đang co quắp dưới đáy bể.
“Tại sao các người lại giết tôi?”
Trong lúc mê man, giọng nói kia lại vang lên.
.