Ngôn từ theo như tôi thấy vừa ấu trĩ lại buồn cười, nhưng đối với Quách Quân Kiệt lúc đó mà nói, mỗi từ đều chứa đựng tình yêu nồng nàn.
Bức thư thứ hai, thứ ba vẫn là lời tỏ tình, nhưng đến bức thư thứ tư tôi đọc ra một vài thứ kỳ lạ.
“Tại sao em lại đem quà mà tôi tặng tặng cho cậu ta? Tại sao em phải bắt tôi làm chân chạy cho anh ta? Tại sao em phải bắt tôi trốn vào trong tủ, nhìn hai người thân mật? Em cố ý phơi bày thân thể mình ở trước mặt anh ta, lẽ nào em không biết điều này hạnh hạ tôi đến mức nào sao?”
Đọc đến đây, tôi xoa cằm: “Muốn khiến người khác diệt vong, trước hết phải khiến người ta trở nên điên cuồng, lý trí của Quách Quân Kiệt đang bị Thẩm Mộng Đình phá hủy từng chút một.
”
Mở bức thư thứ năm ra, bức thư này được gửi vào năm năm trước.
“Xin lỗi, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, đừng không để ý đến anh, anh có thể vì em mà trả giá tất cả, thậm chí anh còn tình nguyện làm con chó của em! Trong ngôi trường này tất cả đều là yêu quái, chỉ có em là khác biệt, tôi không thể không có em, tôi sẽ nghe lời, cái gì tôi cũng sẽ nghe theo em!”
Trong bức thư, Quách Quân Kiệt không ngừng khóc lóc, cầu xin, có thể lúc đó Thẩm Mộng Đình đã quyết định ở bên người khác, cô ấy bắt đầu cảm thấy phiền chán tên nô lệ nghe lời luôn đi theo mình này.
“Cậu viết rất chân thành, nhưng tiếc là đối phương không hề mở thư ra đọc.
” Thẩm Mộng Đình từ trước đến nay chưa từng xem trọng Quách Quân Kiệt, sau khi nhận được cũng chỉ kẹp trong sách, chôn vùi dưới đống giấy lộn.
“Đúng là một tên ngốc cố chấp.
” Dưa chín ép sẽ không ngọt, trong lòng tôi có linh cảm, một bi kịch sắp xảy ra.
Bức thư thứ sáu: “Đủ rồi, tôi yêu đủ rồi! Thẩm Mộng Đình em tiếp tục ở bên anh ta, đừng trách tôi sẽ làm ra việc khiến em hối hận mãi mãi! Tôi thề! Tối sẽ hủy hoại hai người!”
“Người điên sắp bước vào cái chết, Quách Quấn Kệt sẽ làm ra chuyện gì?” Tôi đoán không ra đáp án, vì vậy đã mở bức thư thứ bảy ra.
“Nhìn thấy chưa! Máu tươi chảy đầy mặt bàn, cảnh sát cũng đến rồi, nhưng ai sẽ nghi ngờ tôi? Tôi, một người vẫn luôn bị mọi người bắt nạt, yếu đuối nhất, không có cảm giác tồn tại nhất sẽ là hung thủ giết người! Haha! Thẩm Mộng Đình, tôi sẽ khiến em hối hận! Tôi muốn giết chết hết những tên khốn nạn quyến rũ em! Tôi là kỵ sĩ của em, em là công chúa tôn quý nhất của tôi!”
Cả mặt giấy đều là những từ ngữ điên cuồng, dường như tôi nhìn thấy được một chàng trai gầy gò mắc bệnh tâm thần đang cầm dao đứng trước mặt tôi.
Mở bức thư thứ tám ra: “Em hỏi tôi có thể làm được gì cho em! Tôi có thể vì em mà trả giá bằng cả sinh mạng của mình! Món quà nhỏ trong bức thư chính là thứ chứng minh quyết định của tôi!”
Lắc lắc phong bì thư, bên trong quả nhiên còn có một thứ, tôi đặt nó lên trên bàn, chiếu điện thoại lên.
Ngón tay được cắt một nửa bọc trong màng bọc thực phẩm!
“Đứa nhóc này bị quỷ theo sao?” Ngón tay bị chặt đứt là ngón tay út, mặc dù đã thối rữa biến dạng, nhưng chỉ cần nhìn là tôi nhận ra được.
Bức thư thứ tám rất ngắn ngọn, nhưng theo phán đoán của tôi thái độ của Thẩm Mộng Đình với Quách Quân Kiệt lúc đó vẫn không nóng không lạnh, thậm chí có chút chán ghét, những bức thư chưa từng được mở ra chính là bằng chứng.
Đặt quyển sách sang bên cạnh, tôi mở “bức thư tình” cuối cùng ra.
“Thẩm Mộng Đình, tôi biết em chưa từng thích tôi, tôi hiểu, tôi không đòi hỏi xa vời thêm nữa.
Em với bọn họ giống nhau, không, em còn đáng hận hơn bọn họ!”
Cuối cùng thì Quách Quân Kiệt cũng đã nhìn rõ hiện thực, anh ta không tiếc làm hại bản thân mình cũng không đổi lại được bất kỳ sự đồng tình và thiện ý nào, thế giới này đối với anh ta chỉ có ác ý.
“Nhận món quà cuối cùng của tôi, không chỉ tặng cho em, cũng tặng cho tất cả những người đã bắt nạt tôi! Tôi đã uống thuốc giải mà Phật tổ đưa tới, tôi sẽ nhảy xuống mương nước sạch để dìm chết mình, tôi phải khiến tất cả bọn họ đều phải nhận những lời nguyền rủa ma quỷ! Tôi ở dưới địa ngục đợi các người! Tôi sẽ ở trong sự đau khổ nhìn chằm chằm vào mấy người!”
Đọc xong hết chín bức thư, tôi cảm nhận được sự kinh hãi đồng thời cũng có một chút thương tiếc.
Nếu như ở trong trường có thể có người đồng tình quan tâm đến Quách Quân Kiệt, anh ta sẽ không đi đến bước này, nếu như trước đó Thẩm Mộng Đình có thể mở những bức thư này ra xem, bi kịch cũng có thể được ngăn chặn.
Nhưng tiếc là, tất cả đều không có nếu như.
Tôi cầm bức thư cuối cùng, lật lại đọc mấy lần, có một chỗ rất đáng chú ý: “Cậu ta đã uống thuốc giải mà Phật tổ đưa đến?”.