Tôi lật tìm ở trong tủ, cuối cùng phát hiện một hồ sơ bệnh án gần nhất với hôm nay.
“Rơi từ trên cao, xương chậu bị dập nát, nội tạng chảy máu diện rộng, nứt hộp sọ…” Những triệu chứng này khiến tôi liên tưởng đến một lời đồn liên quan đến cấp ba Tân Hỗ ở trên mạng, trước khi trường đóng cửa hoàn toàn, đã từng có rất nhiều học sinh nhảy lầu chết.
Hồ sơ bệnh án cất ở trong tủ gián tiếp chứng minh lời đồn nhảy lầu, nhìn ga giường dính máu, tôi có hơi không hiểu.
Cách xử lý của các trường bình thường đối với chuyện học sinh nhảy lầu nên là cách ly hiện trường, sau đó gọi 113 và 115, tuyệt đối sẽ không tự ý di chuyển thi thể, càng đừng nói chuyển đến phòng y tế.
Tôi liên tiếp xem mấy hồ sơ bệnh án, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Cái chết không phải là một sự cố.
” Trước khi trường đóng cửa, chỉ người nhảy lầu đã có 5 người, ở đây còn có ghi chép, lại bị cố tình che giấu, tôi đoán rằng số người sự sát chắc sẽ rất nhiều.
“Áp lực học tập quá lớn sao? Cảm xúc rối loạn?” Tôi lắc đầu: “Chết tập thể thể hiện một loại quy luật đặc biệt, giống như đã hẹn trước.
”
“Đã xảy ra chuyện gì trên người những học sinh này?” Thời gian 5 năm đủ để xóa đi chân tướng, hồ sơ bệnh án cũng không đầy, phần lớn ngay cả tên cũng không nhìn rõ, chỉ để lại những tấm ảnh in đen trắng.
“Nguyên nhân cái chết là một trong những mấu chốt giải mã câu đố.
Phòng y tế này có thể phải ở lại thêm một lát rồi.
” Tôi vén chiếc rèm ngăn với giường thứ hai ra, ga giường bị máu nhuộm đen rúm lại với nhau.
Một tay nhắc ga giường lên, sau khi lật ga giường đã bị mục nát, bên trong vậy mà còn bọc một bộ đồng phục.
Tôi nhịn mùi hôi thối đó rồi trải phẳng bộ đồng phục lên trên giường: “Vương Tú?”
Huy hiệu của trường trên ngực áo đồng phục có một cái tên, gồm ba chữ, có điều chữ cuối cùng thật sự quá mờ không nhìn rõ được.
Sau đó lại vạch chiếc rèm của mấy giường ra, tình cảnh vẫn tương tự, đợi khi tôi đi đến chiếc giường cuối cùng, tay vừa chạm vào rèm che, bỗng cảm thấy có người từ trong chạm vào tôi.
“Thẩm Mộng?” Tôi lùi lại hai bước, cảm giác tiếp xúc vừa rồi nói cho tôi biết bên trong tuyệt đối có thứ gì đó.
Ánh đèn điện thoại chỉnh đến mức sáng nhất, bên chiếc rèm vẫn động đậy, dường như bên trong có một con cá vừa bị câu lên bờ.
“Là cô sao? Nói chuyện!” Không có ai đáp lại, tôi lại gần lần nữa, tay túm lấy mép chiếc rèm.
“Ting ting ting!”
Ở một đầu hành lang bỗng truyền đến tiếng piano giục giã, tôi bị dọa đến mức tay run rẩy, cuối cùng không có vạch ra.
Cầm máy quay lên, nhanh chóng chạy đến phòng học phát ra âm thanh, đợi sau khi tôi đi, phòng y tế chìm vào yên tĩnh, chỉ là ở chiếc giường cuối cùng từ từ thò ra một cánh tay của mô hình.
“Chuyện gì vậy?” Chạy vội đến cuối hành lang, ba người kia đang vây bên cạnh chiếc piano: “Vừa rồi là các cô cậu đàn?”
“Chú hỏi cậu ta, đều là chuyện tốt mà tên này làm!” Tiết Phi đẩy Tú Mộc đến trước mặt tôi.
Tú Mộc có hơi uất ức: “Các người lần này thật sự đổ oan cho tôi rồi, tôi căn bản không chạm vào chiếc piano.
”
“Tôi và Anh Tử đều ở hành lang, lúc đó trong phòng chỉ có một mình cậu, không phải cậu đàn? Lẽ nào là tự nó đàn?” Tiết Phi xách cổ áo của Tú Mộc lên.
Hai chân Tú Mộc rời đất, giọng nói lại rất quật cường: “Không phải là em, không phải là em! Trong phòng này tuyệt đối còn có thứ khác!”
“Đánh rắm! Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu như không tìm được Thẩm Mộng, cậu cũng đừng hòng quay về!”.