“Nếu như đằng trai đã thành niên, ở mặt luật pháp có thể xử cậu ta tội tử hình.
” Tôi mặt mày không cảm xúc, hất tay của Tú Mộc ra, đẩy cánh cửa của buồng đầu tiên.
Trong viên gạch nứt vỡ móc đầy rêu xanh, tường thì nham nhở, cũng không biết bị bôi thứ gì.
“Chú đừng có không để tâm? Những câu chuyện được lưu truyền trong trường này chắc chắn là có căn cứ nhất định.
” Tú Mộc chạy đến cửa buồng thứ hai: “Trước khi mở cửa, chú bên gõ cửa hỏi han trước.
”
Nói rồi, cậu ta đưa tay gõ cửa phòng sơn trắng: “Có ai không? Cô Hoa Tử, tôi đến chơi với cô.
”
Hành vi kỳ lạ, giọng nói trầm thấp, cộng thêm hoàn cảnh đặc thù này, một loại cảm giác sợ hãi bỗng sinh ra.
Tôi hít một hơi, nhấc máy quay dùng tốc độ nhanh nhất, theo trình tự mở cửa ra.
“Bốp! Bốp! Bốp… Bụp!”
Mãi đến khi mở cánh cửa cuối cùng, tiếng ‘bụp bụp’ quen thuộc lại xuất hiện.
“Kỳ lạ, cánh cửa này bị khóa?” Mọi người đều biết, cửa nhà vệ sinh chỉ có thể khóa từ bên trong, tôi ra hiệu cho ba đứa trẻ ở đằng sau, chân trái chạm nhẹ xuống đất.
“Chú muốn làm gì?”
“Bụp!” Một âm thanh rất lớn truyền khắp tòa nhà thí nghiệm, tôi một cước đạp cánh cửa ra.
Máy quay nhắm thẳng vào cái buồng, trong màn hình tuy không có u linh quỷ quái, nhưng vẫn khiến tôi kinh ngạc.
Trên bồn cầu để một con gấu bông bị vặn đầu.
Phủi bụi bên trên, tôi phóng to camera: “Nhìn kiểu này chắc là thứ rất lâu trước đây.
”
Đầu của món đồ chơi bị người ta dùng dao cắt, lộ ra bông gòn bên trong, nhìn kỹ, tôi phát hiện trên bụng của con gấu bông viết hai chữ không rõ lắm.
“Tiết Phi?”
Thời gian qua đi quá lâu, nét chữ mơ mơ hồ hồ, tôi chỉ có thể nửa nhìn nửa đoán: “Cùng tên cùng họ sao? Hay là…”
“Streamer, chú nhìn thấy cái gì?” Tú Mộc và Tiết Phi lại gần.
“Không sao, một con gấu bông rách nát mà thôi.
” Thuận tay ném đi, tôi mặt không đổi sắc: “Thẩm Mộng không ở đây, tiếp tục tìm, đêm dài lắm mộng, chúng ta không thể lãng phí thời gian nữa.
”
Rời khỏi nhà vệ sinh ở tầng một, chúng ta đi lên tầng hai, khi lên tầng Tú Mộc vẫn đếm bậc dưới chân, điều khiến cậu ta thất vọng là chỉ có 20 bậc, không có nhiều thêm một bậc.
Tầng hai phần lớn các phòng học đều khóa, chỉ có cửa của phòng âm nhạc và phòng y tế có thể mở.
Hai căn phòng cách nhau rất xa, tôi cầm máy quay đẩy cửa của phòng y tế ra trước, từng chiếc giường được ngăn bằng rèm, rất khít, căn bản không nhìn thấy trên giường có cái gì.
“Oxi già, cồn, ống thử…” Trong tủ ở cửa bày lung tung các loại thuốc, những miếng băng ngả vàng đã qua sử dụng bị ném trên đất, đi thẳng còn có thể nhìn thấy từng hồ sơ bệnh án rơi vãi.
Cúi người nhặt lên, số năm ghi trên đó phần lớn vào 5 năm trước, có những tờ đã bị chuột cắn, nét chữ mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ba chữ Quách Quân Kiệt ở trên đó.
“Xem ra đứa trẻ đó là khách thường xuyên của nơi này, cậu ta không những bị sỉ nhục về mặt tinh thần, thể xác cũng thường xuyên bị hành hạ.
” Điều có hơi bất ngờ là ảnh trên các hồ sơ bệnh án đều bị xé, tướng mạo của đứa trẻ đó giống như là bí mật không thể công khai của ngôi trường này.
“Tai trái bị thương nhẹ, ngón út bị gãy, ở đùi nhiều vết bầm tím…” Ghi chép trong mỗi một trang bệnh án đều không nghiêm trọng, nhưng nhiều vết thương như vậy tập trung ở trên một người, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
“Người yếu bị bắt nạt, nếu không phản kháng mà cứ âm thầm chịu đựng, những người đó sẽ lại càng được nước lấn tới.
”
Kéo rèm ngăn ra, trên giường bệnh đã cũ, những vết máu trông cực kỳ nhức mắt.
Tuy đã trôi quá rất lâu, vết máu khô cứng dính trên ga giường, màu sắc không tươi, nhưng vẫn có thể cảm thấy hơi run.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sai lại chảy nhiều máu như vậy?”.