“Nếu không có ai cần con, vậy mẹ làm mẹ của con, nào, chúng ta gọi điện cho ba.
” Cô ta ấn số của người đàn ông kia, quả nhiên bị tắt, cô ta không ngừng thử mấy số cũng không có ai nghe máy.
“Được, Lý Tử Kiện, đây đều là anh ép tôi.
” Người phụ nữ tóc uống một tay ôm đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ bị siết đau bởi cánh tay gầy guộc của cô ta, nhưng cô ta căn bản không để tâm.
Tìm trên zalo rất lâu, cô ta cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình, ấn gọi video call, giơ cao điện thoại ở trước mặt, để mình và đứa trẻ sơ sinh trong lòng đều có thể xuất hiện trên màn hình.
Cuộc gọi video call không bao lâu thì có người nghe, đối phương thuộc tuýp hướng nội trầm mặc, cô ta mặc đồ ngủ, bụng khá lớn, mắt sưng đỏ giống như vừa mới khóc.
“Cô là ai? Sao lại có zalo của tôi?” Giọng nói nghe thì thấy rất dịu dàng, hay hơn gấp mấy chục lần người phụ nữ tóc uốn trên xe bus này.
“Tôi là ai? Cô quên những bức ảnh trong mail của cô rồi sao?”
“Chính cô đã câu dẫn chồng của tôi!”
“Câu dẫn sao? Nói thật cho cô, cái gọi là tăng ca của chồng cô đều là ở cùng tôi, chúng tôi hiểu rõ mỗi một nơi trên người đối phương.
”
“Im miệng! Không biết liêm sỉ!”
“Cô cũng xứng nói tôi sao? Người cướp anh ta từ bên cạnh tôi là cô! Tôi mới là vợ của anh ta, nhìn thấy không, trong lòng tôi còn ôm con trai của anh ta!” Người phụ nữ tóc uốn cười gằn: “Rất giống! Cô nhìn kỹ xem, nó và chồng cô giống nhau cỡ nào!”
Nói rồi người phụ nữ tóc uốn đưa mặt của đứa trẻ sơ sinh đến trước màn hình, còn vẫy vẫy hai tay của đứa trẻ sơ sinh.
“Cô… cô…” Ở bên kia màn hình người phụ nữ với cái bụng to bỗng gập người xuống, cô ta đau đớn hét lên, nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ngủ ở phòng khác bên ngoài xông vào trong phòng.
“Nhu Nhu! Dương Nhu!”
Máu đã ướt đẫm bộ đồ ngủ màu trắng, người phụ nữ lật người rơi từ trên giường xuống, người đàn ông mau chóng gọi xe cấp cứu.
Màn hình điện thoại bị lật, ở bên này màn hình, đứa trẻ sơ sinh khóc oa oa, nhưng người phụ nữ tóc uốn lại cười cực kỳ vui vẻ.
“Đáng đời!” Cô ta cười rồi để đứa trẻ sơ sinh về chiếc giỏ, sau đó giống như dùng xong một công cụ, ném chiếc giỏ ở bên chân, để mặc đứa trẻ khóc.
Y Y ngồi ở một bên bản tính lương thiện, nhìn thấy đứa trẻ cứ khóc mãi, vô tức muốn đi ôm đứa trẻ.
Cô bé vừa chuẩn bị đứng dậy thì bị tôi ấn vai: “Ngồi xuống, chuyện không nên quản thì đừng quản.
”
Radio trong xe vang lên, xe lăn bánh, ba trạm sau, lái khoảng hơn 40 phút cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Cách trạm cuối cùng còn không mấy trạm nữa.
” Tôi mất tự nhiên giậm chân, trong lòng càng bất an.
Cả đường này tuy quỷ dị, nhưng không có xuất hiện nguy cơ thật sự, bình yên một cách hơi quá so với trường cấp ba Tân Hỗ.
“Ting! Đã đến Thanh Thổ Quan, mời quý hành khách xem xét đồ đạc bên người rồi xuống xe từ cửa sau, xuống xe hãy chú ý.
”
Cửa trước sau mở ra, khoảng một hai phút sau, ngoài xe vang lên tiếng chuông của tiết tấu, rất kỳ lạ, giống như tiếng chuông lùa gia súc về ở quê lúc nhỏ.
“Lần này lại lên cái gì?”
Tiếng chuông rõ dần, đứa trẻ sơ sinh trong giỏ đồ ăn nén khóc, mấy khách khác cảm thấy không hiểu.
Vào lúc này, năm người làm tang ngồi ở hàng cuối cùng đồng loạt đứng dậy, bọn họ xanh mặt, động tác còn cứng nhắc.
.