Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 115






Lặng lẽ đọc xong nội dung trên điện thoại, trong lòng tôi dậy sóng: “Cứu một kẻ giết người sao?”
Nữ quỷ đó rõ ràng là muốn Viên Phong lấy mạng đền mạng, nhưng lại bị tôi vừa khéo phá hỏng.

“Nếu như đêm nay tôi có thể sống, nhất định sẽ bắt anh ta lại, chuyện trị người vẫn là để người sống xử lý thì tốt hơn.

” Nhìn bóng tối đen kịt bên ngoài cửa sổ, tôi cất điện thoại đi, siết chặt nắm đấm.


Hai trạm tiếp theo lần lượt là đường liệt sĩ, nhà máy gạch Hồng Cửu, không có ai lên xe cũng không có ai xuống xe.

Nhưng chỉ cần đi qua một trạm, tài xế buộc phải mở cửa trước sau, đợi khoảng một lát, tầm 3 phút, cũng tuyệt đối sẽ quá 5 phút.

“Xe chạy, xin hãy ngồi vững, chào mừng quý khách ngồi trên chiến xe số 14 không có người bán vé, lên xe chuẩn bị sẵn tiền lẻ, 3000 nghìn, khách lên xe xin hãy di chuyển về phía cửa sau, trạm kế tiếp bệnh viện chăm sóc sức khỏe cho mẹ và bé ở thôn Tề.


Chiếc xe vừa lăn bánh, điện thoại của người phụ nữ tóc uốn đổ chuông, tiếng chuông trở nên cực kỳ chói tai trong khoang xe yên ắng.

Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia truyền đến tiếng quát của một người đàn ông: “Trương Dung! Cô tại sao gửi ảnh của hai chúng ta cho vợ tôi! Đáng chết, cô không biết cô ấy bây giờ đang mang thai sao?”
“Cô ta mang thai? Lẽ nào trong bụng tôi không phải mang thai cốt nhục của anh sao?” Người phụ nữ tóc uốn có hơi giận dữ, đè nén cơn giận hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà bạo phát: “Lý Tử Kiện, nếu anh đã không chịu nói cho cô ta, vậy tôi đích thân nói cho cô ta.

Tôi nhân lúc anh ngủ chụp rất nhiều bức, nếu như anh không cho tôi một lời giải thích, vậy tôi đi hỏi thử vợ của anh, hỏi xem cô ta rốt cuộc thích loại tư thế nào? Sau đó đặc biệt chọn ra đưa đến nhà của hai người!”
“Im miệng! Đừng nói nữa!”
“Tôi tại sao không được nói? Dựa vào đâu người luôn chịu tổn thương đều là tôi?” Người phụ nữ tóc uốn hét lên: “Chúng tôi đều mang thai con của anh, nhưng cô ta lại nằm ở trong biệt thự của anh, ngủ ngon giấc, mà tôi lại ngồi bus bị mấy tên lưu mang bắt nạt!”
“Trương Dung, tôi thành thật nói cho cô biết, tôi không thể ly hôn, cô nếu như thật sự còn kiêng kỵ tình cảm giữa chúng ta, lập tức phá đứa bé đó đi! Tôi sẽ bù đắp cho cô…”

“Tên khôn! Anh nói lại lần nữa?” Người phụ nữ tóc uốn vốn cho rằng người đàn ông ở đầu bên kia sẽ an ủi một câu, đáng tiếc cô ta thất vọng rồi, người đàn ông đó chỉ xem cô ta là món đồ chơi dùng một lần mà thôi.

“Giữa hai chúng ta là sự kết hợp sai lầm, tôi không muốn sai càng thêm sai.

Nếu như cô tiếp tục tùy hứng nữa, đối với chúng ta đều là tổn thương.

Trương Dung, nói đã đến, cô tự mình suy nghĩ đi.


Cuộc gọi lại bị một bên cúp máy, tiếng máy bận tút tút vang lên ngay cả người ngoài cuộc như tôi nghe mà cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Người phụ nữ tóc uốn siết chặt chiếc điện thoại mặt mày vặn vẹo, cực kỳ giận dữ: “Được, phá! Tôi làm theo những gì anh nói! Lý Tử Kiện, anh đừng hối hận!”
Bàn tay trắng bệch của Người phụ nữ tóc uốn ấn vào bụng, móng tay dài cào ra vài vết máu.

Cô ta thở nặng nề, môi đẫm máu, lớp makeup trên mặt bị nước mắt làm cho nhòe đi, nhìn trông người không ra người quỷ không ra quỷ.


Chiếc xe bus số 14 vẫn tiếp tục chạy, mấy người không liên quan gì bị cưỡng ép tập lại, bọn họ đến từ các nơi khác nhau, nhưng điểm cuối của chuyến xe này lại chỉ có một.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua trong bóng tối, radio trong xe không bao lâu lại vang lên.

“Ting! Đã đến bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe Bà mẹ – Trẻ em ở thôn Tề, mời quý hành khách xem xét đồ đạc bên người rồi xuống xe từ cửa sau, xuống xe hãy chú ý.


Radio trong xe vang lên, xe bus số 14 vào trạm.

Người phụ nữ tóc uốn như lệ quỷ đó xiêu vẹo đứng dậy từ trên ghế, cô ta căn môi, móng tay găm vào trong thịt, đi về phía cửa xe.

.