Cô gái kia đâm hụt cũng không ảo não, âm hiểm cười nói: “Bà còn mặt mũi nói tôi? Mộ của bà bị chính con trai đào xới lên , giờ không nhà để về…”
“Câm mồm!” Bác gái bấu tay tôi đau điếng: “Cháu đừng sợ, bác mang cháu về nhà bác, tới nhà rồi thì chúng ta sẽ không thấy những cô hồn dã quỷ nữa!”
Lời qua tiếng lại của hai người làm tôi lạnh hết sống lưng, lúc này sao tôi còn dám đi theo bà ta nữa: “Bác gái, có lẽ là cháu không có cách nào đưa bác về nhà rồi, hai ngươi cứ từ từ nói chuyện, cháu có việc đi trước.
”
Tôi dùng sức muốn thoát ra, nhưng sao cũng không thể giãy được tay bà ta ra, tay bà ta giống như kí sinh lên tay tôi vậy, nắm cực kì chặt.
“Đừng đi a, sắp tới nhà bác rồi, đến ngồi chơi!”
Bà ta mời càng nhiệt tình tôi càng cảm thấy sợ hãi.
Nắm chặt điện thoại, gần như dùng hết toàn lực mới đẩy bà ta ra được.
Tôi lui về phía sau vài bước, nét mặt thay đổi không ngừng: “Bác gái, nhà bác rốt cuộc là ở đâu à?”
Bác gái vẫn luôn quay lưng về phía tôi bỗng quay mạnh đầu lại, đầu bà ta lung lay vài cái, giống như sắp rớt xuống vậy: “Rất nhanh là tới rồi, qua ngôi mộ này thì sẽ thấy ngay…”
“Ngôi mộ?” Giờ tôi mới phát hiện, thì ra thứ mà anh chàng kia dựa vào không phải đống đất, mà là một ngôi mộ không có mộ bia.
Thân thể tôi không thể khống chế được mà chạy về phía sau, bản năng của tôi muốn rời xa hai người phụ nữ quái dị này.
“Đừng đi à, tới nhà bác chơi, về đến nhà sẽ không có cô hồn dã quỷ!” Giọng bác gái hơi tiêu điều, hòa với gió đêm có vẻ thê lương khủng bố, tôi không dám quay đầu lại, tay chân cũng quơ quào chạy vào trong màn đêm u tối.
Quần bị cào rách, giày cũng rớt mất lúc chạy, trên chân đều là máu tươi, tôi cũng không biết mình chạy bao lâu, thời gian trở nên mơ hồ không thể ước chừng được.
Bên tai tôi chỉ còn nghe tiếng thở dốc của chính bản thân mình, người cũng kiệt sức, cuối cùng chạy hết nổi.
“Phù phù!” Hai chân quỳ rập xuống đất.
“Không chạy nữa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cảnh tượng trước mắt làm mặt tôi trắng bệch không còn giọt máu, có một người ngồi chồm hổm trên ngôi mộ cách chỗ tôi vài mét, không, giờ tôi đã có thể xác định, ngồi chồm hổm trên mộ chính là một con quỷ.
Bác gái trung niên đã lôi tôi xuống xe, giơ một tảng đá đi tới: “Một mạng đổi một mạng, sát sinh độ thập ác!”
“bùm!”
Lúc tảng đá rơi xuống, trời đất quay cuồn, trong lòng ngực như có một ngọn lửa, trái tim đập nhanh thình thịch!
Nhắm lại hai mắt chậm rãi mở ra, trước mắt không còn mộ phần, Sơn Cúc, ác quỷ gì cả, chỉ còn một ngọn lửa đang rực cháy.
Nhìn thấy ngọn lửa không ngừng bốc lên kia, nghe tiếng khóc than như xé rách tâm hồn, hai mắt tôi dần tỉnh táo lại, cũng dừng bước chân.
“Tình huống gì a?” Trước mắt là một con đường cái lớn, đối diện đường cái còn có một cái bà thím đang không ngừng bỏ tiền giấy vào chậu đốt, bà ta đang đốt tiền vàng mã ở đường cái!.