Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 107






Trạm Ân thôn này tổng cộng có năm người lên xe, bọn họ có nam có nữ, sắc mặt đều rất tệ, lên xe rồi cũng không cởi đồ tang ra, giống như đã quen với loại quần áo này từ lâu, năm người cùng ngồi ở hàng ghế cuối.

“Là người? Hay là quỷ?” Bọn họ đi lướt qua người tôi, một trận gió lạnh thổi qua theo, sau khi họ lên xe, bên trong xe lại rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.

“Xe chuẩn bị khởi hành, xin hành khách ổn định chỗ ngồi, chào mừng bạn đến với xe buýt số 14, do xe không có người kiểm phiếu nên trước khi lên xe vui lòng chuẩn bị tiền lẻ, bỏ 3000đ vào, hành khách muốn xuống xe hãy di chuyển đến của phía sau, trạm tiếp theo là Sơn Cúc viên.


Cảnh hai bên đường dần vụt qua, bóng tối cắn nuốt hết tất cả, chuyến xe số 14 giống như con thuyền cô độc, trôi nổi trong màn đêm vô tận.


Không khí trong xe cực kì áp lực, tôi lén nhìn năm người ở hàng cuối, từ đầu đến chân trắng toát, quần áo không có dây kéo, eo cột một sợi dây, cơ mặt đơ cứng, giống như là khóc lâu quá, tạm thời mất đi cảm giác vậy.

“Để tang cũng có quy tắc, xem cách ăn mặc của họ không giống lắm à.

” Tôi cứ cảm thấy năm người kia có vấn đề, nhưng lại nói không ra được kỳ lạ chỗ nào.

“Chú à vừa rồi cảm ơn chú.

” Lưu Y Y lén vỗ tôi một cái, trong lòng vẫn chưa hết sợ mà nói.

“Đừng nói chuyện, đừng lộn xộn, đến nơi thì nhanh rời đi! Tôi lặp lại lần cuối với cô, cái này không phải nói giỡn.

” Cau mày trừng cô ta một cái, trong số tất cả mọi người trên xe chỉ có cô ta là cho tôi cảm giác cô ta là người bình thường, cho nên bất giác nghĩ phải bảo vệ cô ta.

Lưu Y Y cúi đầu bỉu môi: “Đã biết.



Không có ai nói chuyện, bên trong xe chỉ còn lại có tiếng nổ máy của động cơ kiểu cũ, cái âm thanh đó giống như một ông già đang giãy dụa trước cái chết đang đến gần vậy, giây phút nào cũng cảm thấy như đang bị dày vò.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người đang khẩn trương cao độ thì thời gian sẽ trôi rất chậm.

“Leng keng! Tới Sơn Cúc viên rồi, hành khách vui lòng mang theo những món đồ của mình xuống xe, đi xuống từ cửa sau, đi cẩn thận.


Cửa trước và sau của xe buýt 14 đều mở ra, không có ai lên xe từ cửa đằng trước, tôi đưa mắt ra nhìn về phía cửa sau.

Cặp tình nhân bằng mặt không bằng lòng đứng lên, anh chàng kia không ngừng thúc giục cô gái nhanh lên, cô gái không cam lòng xách túi lên, hai người cùng nhau xuống xe.

“Xe chuẩn bị khởi hành, xin hành khách ổn định chỗ ngồi, chào mừng bạn đến với xe buýt số 14, do xe không có người kiểm phiếu nên trước khi lên xe vui lòng chuẩn bị tiền lẻ, bỏ 3000đ vào, hành khách muốn xuống xe hãy di chuyển đến của phía sau, trạm tiếp theo là trạm phố Liệt Sĩ.



Chiếc xe vừa mới khởi hành, bác gái ngồi sau tôi đột nhiên nhảy dựng lên: “Từ từ!”
Bà ta giống như điên rồi vậy bóp lấy cổ của tôi: “Cậu là trộm! Mau xuống xe đi tới sở cảnh sát với tôi! Nhất định là cậu trộm đồ của tôi! Đi! Theo tôi xuống xe!”
Tôi hoàn toàn không hiểu đây là vụ gì, sức tay của bà ta rất mạnh, lôi kéo tôi đến cửa sau của xe.

“Bà bị điên a? Tôi ngồi phía trước bà sao trộm đồ của bà được? Bà thấy sau khi lên xe tôi có rời khỏi chỗ bước nào không?” Tôi muốn giải thích, nhưng bác gái căn bản không nghe vào tai.

“Chính là cậu! Tôi thấy rõ ràng là cậu! Người lớn rồi mà không ăn học đàng hoàng, thế mà đi ăn trộm!” Bà ta kéo tôi tới cửa xe: “Đi sở cảnh sát, giờ chúng ta đi sở cảnh sát!”
Tôi chẳng hiểu sao lại bị bác gái khẳng định là tên trộm, còn bị bà ta mạnh bạo lôi xuống khỏi xe buýt.

Nhìn chiếc xe buýt từ từ đi xe, tôi dở khóc dở cười: “Bác gái, cháu không phải trộm, bác sát thử đi, trên người cháu không có gì hết.

”.