Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 87: Sơn động.




Lệ Minh Viễn: "Để tôi đi với em."

Hai người đi đường cũng khác người bình thường, vừa đi vừa vận chiêu pháp nên rất nhanh.

Lệ Minh Viễn: "Tôi có thể áp chế tu vi cho ngang bằng với em, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lên núi."

Phương Trường cao hứng: "Vậy thì tốt quá."

Hai người đi được một đoạn, sau đó tùy tiện tìm chỗ nghỉ ngơi.

Theo lời tên trộm kia nói thì trong khoảng thời gian sẽ có người từ tiên môn xuống tuyển lứa đồ đệ mới, một là cưỡng chế mang lên núi, hai là bắt bớ người đi đường.

Hai người định ở đây mấy ngày chờ cơ hội nhưng chẳng ngờ được cơ hội lại đến nhanh đến không tưởng.

Thậm chí chưa đến ngày thứ hai, Phương Trường cùng Lệ Minh Viễn đang nhàn nhã ngồi trò chuyện thì đâu đây bỗng văng vẳng tiếng chuông. Trong tiếng chuông trầm đục ấy, một kết giới lớn giăng kín bầu trời trọn vùng thị trấn, đánh gãy toàn bộ suy nghĩ của hai người.


Phương Trường đột nhiên đứng bật dậy, không tự chủ được mà đi về phía phát ra tiếng chuông.

Cảm giác thân thể vì tiếng chuông mà thoải mái hơn hẳn, xa xa còn văng vẳng có tiếng ca mềm mại như rót mật vào tai, có khi lên cao, có khi xuống thấp, trầm bổng du dương.

Tiếng chuông hòa vào tiếng ca, tiếng đàn tạo nên một khúc hòa tấu lúc sâu lắng, lúc hùng hồn, khiến người ta không tự chủ được mà trầm luân vào đó.

Đột nhiên có bàn tay vươn đến kéo Phương Trường trở về. Hắn ôm cậu vào lòng, thì thầm bên tai: "Em phải tập trung điều động linh khí rồi vận hành nó đến đan điền, chuyển dần xuống huyết mạch để bình ổn, cố gắng dung hòa linh khí lên tai."

"Tiếng chuông gây ảo giác, còn kết giới là để ngăn linh khí cũng như bị các đạo sĩ bên ngoài phát hiện. Bây giờ em chỉ có thể tự điều động linh khí của bản thân thôi, cố lên."


Dần dà Phương Trường tỉnh táo lại, cả người căng thẳng cũng thả lỏng, xụi lơ trong lòng Lệ Minh Viễn. Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu lại dựa theo phương pháp của Lệ Minh Viễn chỉ mà gia tăng thêm một tầng bảo vệ thần trí.

Theo dòng lưu chuyển linh khí, ảo giác do tiếng chuông gây ra cũng gần biến mất.

Phương Trường ngước nhìn bầu trời, trùng hợp thấy hai người đang ngự kiếm, y phục không gió mà lay trông phiêu dật mà đầy tinh tế. Họ xuyên qua kết giới đáp thong thả đáp xuống đất.

Hai người đó đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó cùng lấy từ trên người ra một thứ gì đó, giơ lên không trung.

Thứ đó phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe.

Trong âm thanh ma mị đó, cửa nhà bên đường đột nhiên bật mở, người bên trong lững thững ra ngoài, hai mắt dại ra, vô thần lay lắt đi về phía hai người kia.


Vì Phương Trường đã lường trước nên chỉ hơi choáng, cậu rất mau chóng khôi phục thần trí.

Hai người kia nhìn về phía Phương Trường và Lệ Minh Viễn, không chần chờ mà tung thứ gì đó đến chân bọn họ.

Phương Trường suy đoán đó là thứ đo lường linh lực, lập tức diễn theo người dân, hai mắt dại ra vô thần, thẫn thờ tiến về phía trước.

Một người tiến về phía Phương Trường: "Trúc cơ kỳ?"

Người còn lại cũng vui mừng lên tiếng: "Người này cũng là Trúc cơ kỳ, bắt cả hai về đi, chuyến này thế là đủ rồi."

"Bớt lời, thôi mau về đi. Ài. . . đến bao giờ cuộc sống thế này mới kết thúc nhở?"

"Ngươi oán giận cái gì? Ngẫm lại đi, các sư đệ đang trong hoàn cảnh như thế nào, chúng ta có cơ hội được sống sót như thế này đã không tệ rồi!"

"Đúng vậy, mang hai người này về cũng đủ để chúng ta sống an ổn trong một thời gian rồi."
Hai người đó phất tay, thả chiếc la bàn trên không trung xoay tròn.

Phương Trường sượng trân, cậu biết thứ la bàn này đang thao túng tâm trí bọn họ, nhưng cậu không biết bây giờ mình nên bày ra tư thế nào mới đúng.

May thay boss đại nhân đi lên trước vài bước dẫn đường cho Phương Trường, bởi vậy cậu mới có cơ sở đến bắt chước. Dù sao động tác của người tu tiên vẫn có chút khác biệt với người bình thường.

Hai người kia không nhìn ra bất thường, mang theo Phương Trường và Lệ Minh Viễn ngự kiếm bay lên.

Trong một con hẻm nhỏ, chim sáo núp từ nãy thấy kết giới trên bầu trời biến mất cũng đuổi theo dấu vết của hai người.

Trên đường lên núi giăng kín trận pháp để đề phòng kẻ gian cũng như kẻ địch vào Vân Môn phái.

Hai người kia có ngọc bội của môn phái nên thuận lợi thông qua trận pháp, nhẹ nhàng vào cửa.
Vừa đáp đất là một hồi chuông gióng giả chào đón. Hai người dẫn Phương Trường vào một sơn động vừa sâu vừa lớn.

Trong sơn động la liệt người, vì ánh sáng quá yếu nên Phương Trường chỉ thấy rõ một vài người ngoài rìa.

Có vẻ mấy người ngoài rìa mới tới chưa được bao lâu, nhìn kỹ thì lồng ngực vẫn đang thoi thóp.

Tốt rồi, vẫn sống là được.

【 Ahhh đm! ! ! Streamer, cậu cúi đầu nhìn người dưới chân cậu đi!】

Phương Trường nghe người xem nhắc nhớ liền lén lút liếc mắt xuống chân mình.

Gò má của người đó phồng lên một cách kỳ dị, trông như đang tức giận đến mức phồng mang trợn má. Đột nhiên, giữa gò má có một dải dài ngọ nguậy trong da thịt, nó ngọ nguậy một hồi rồi lại ngụp xuống hết lần này đến lần khác. Phương Trường nhìn mà sởn gai ốc.
Thứ đó giống như con giun ký sinh vào da thịt người ăn dần ăn mòn rồi phá vỏ chui ra. Và không chỉ mỗi Phương Trường sợ, người xem trong đạn mạc cũng im thin thít, không dám bình luận gì nữa.

Thấy trường hợp của người dưới chân mình, Phương Trường cố gắng đánh tầm mắt ra xa hơn, phát hiện người vào sơn động đều gặp phải tình trạng trở thành vật chủ cho đống giun này.

Hàng nghìn hàng vạn con giun lổm ngổm bò dưới da thịt những con người vô tội, tàn nhẫn đến cực điểm.

Không một ai có thể thoát.

Hai người đưa Phương Trường và Lệ Minh Viễn đến đây rõ ràng không muốn ở lại đây quá lâu. Họ tránh mấy người la liệt trên đất như tránh tà mà ném Phương Trường với Lệ Minh Viễn xuống đất rồi vội vã rời đi ngay.

Phương Trường vừa nằm xuống đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Mặt đất không cứng như trong tưởng tượng của cậu, trái lại có chút mềm ẩm, trải đầy dây leo.

Chẳng ngờ, đám dây leo cảm nhận được hơi người, bắt đầu vặn vẹo điên cuồng.

Trời đất! ! ! ! ! ! !

Đó đâu phải dây leo, đó làm một đống giun xếp giăng giăng phủ kín mặt đất! !

Số lượng nhiều đến mức không còn đất trống mà đứng.

Hết thảy số giun bọ kia dần vùi lấp cơ thể Phương Trường, tựa hồ như muốn biến cậu thành cái bao chứa mới, cũng không hiểu sao cơ thể cậu lại có sức hấp dẫn lớn thế, bởi mấy người kia chỉ có chục con tiến tới là cùng.

Còn bên Phương Trường thì sao? Mạnh con nào được con nấy ! ! !

Chớp thời cơ, một tầng ánh sáng vàng rực bao quanh người Phương Trường, trực tiếp nghiền nát đám sâu kia.

Lệ Minh Viễn đứng lên, tiến lại gần đỡ Phương Trường đứng dậy, nhìn đám sâu đang quằn quại trong đống lửa: "Ác trùng biến dị . . ."
"Tất cả chỗ này hả anh?"

Lệ Minh Viễn gật đầu, hắn đi đến một góc sơn động, cúi xuống nhặt một thứ gì đó lớn ngang chiếc đũa. Vẫn là Ác trùng.

Con Ác trùng bị Lệ Minh Viễn túm được giãy dụa không ngừng, nhưng cũng chỉ được một lúc, lát sau đã thấy bất động, xụi lơ trên tay hắn.

Lệ Minh Viễn bóp chặt con Ác trùng trong tay: "Chẳng trách đám Ác trùng này có thể giấu khí tức, ảnh hưởng trực tiếp tới Kim đan, thậm chí là Nguyên anh tu sĩ. Bởi căn bản chúng được luyện từ thân thể tu sĩ mà ra."

Đầu Phương Trường tê dại, cậu không tự chủ được mà đến gần Lệ Minh Viễn.

Toàn bộ sơn động chỉ có khu Lệ Minh Viễn đứng là không có Ác trùng dám bén mảng đến: "Chẳng phải Ác trùng chỉ tấn công đến phần tâm trí, sao bây giờ lại ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể thế hả anh?"
Lệ Minh Viễn: "Bản thân Ác trùng hấp thụ tuổi thọ, linh khí và vận số của con người để sinh tồn, vốn tác hại không quá lớn, rõ rệt nhất là ảnh hưởng đến tâm trạng thôi. Thế nhưng đám Ác trùng biến dị này rất khác."

Lệ Minh Viễn chỉ cho Phương Trường một góc sơn động: "Ác trùng được nuôi trên cơ thể tu sĩ không dễ đối phó như thế. Thậm chí chúng bắt đầu ngang cơ với con người, gần như là cộng sinh. Hấp thu linh khí rồi khiến tâm tình con người tiêu cực, sau đó vẫn để con người sống tiếp, thành lập quan hệ cộng sinh lâu dài. Ác trùng sẽ khiến người đó bộc phát tiềm năng tội phạm, gây đủ phiền phức . . ."

Tất cả mọi người đều không có thần trí riêng, chẳng khác nào người thực vật mà trở thành công cụ cho Ác trùng điều khiển.

Phương Trường nghe hệ quả của Ác trùng, so sánh với số lượng người đang nhiễm mà kinh hoàng. Sơn động này chắc chắn phải hủy, thế nhưng chưa đến thời cơ: "Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Theo tài liệu trong phòng livestream có phổ cập, thế giới này xếp hạng đầu là các ban phái lớn, sau đó là đến các danh môn thế gia, cuối cùng là các môn phái thường bậc trung.

Vân Môn phái coi là một môn phái thường bậc trung, nếu ném ra phái Chính đạo ngoài kia thì cũng chỉ là con tép trên mép con tôm. Thế cũng đủ rồi, dù gì nó vẫn có tiếng ở thế giới này.

Xung quanh một môn phái có hàng ngàn nhân khẩu một đi không trở lại, chuyện lớn như vậy, sao không có ai phát giác ra cơ chứ!?

Dựa theo lời tên móc túi kia nói thì cái sự tình cưỡng ép người lên núi đã xảy ra rất nhiều lần, hơn nữa Vân Môn phái là công khai làm càn, chẳng chút nào che giấu, nếu có tâm thì vì cớ gì mà bao lâu nay các đại môn phái kia không biết?

Nhất định người dân sẽ tìm đủ mọi cách đến xin giúp đỡ. Nhưng đã qua cả chục năm hoàn toàn vô vọng, ngay cả dân cư trong trấn cũng chẳng buồn cầu xin, cứ thế sống lay lắt qua ngày.
Có lẽ tin tức đã bị ai đó dùng thủ đoạn đặc thù phong tỏa.

Hậu đài của Vân Môn phái này chắc chắn không hề tầm thường.

Cho nên tuy rằng những con Ác trùng này đáng chết nhưng vẫn chưa đến lúc gϊếŧ. Nếu diệt hết cái sơn động này ngay bây giờ sẽ đánh rắn động cỏ, trị ngọn không trị gốc.

Bây giờ cốt yếu nhất là muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, diệt gốc ngay từ đầu.