Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 50: Ác trùng.




Hiện tại tâm tình Phương Trường đang cực kỳ phức tạp. Cậu cầm điện thoại lên, vốn định hỏi boss đại nhân có nghe thấy gì không, nhưng đầu bên kia lại truyền đến âm thanh loáng thoáng như thể Lệ Minh Viễn đang nói chuyện với ai đó. Có khả năng anh ấy chưa nghe thấy rồi.

Phương Trường lại thở phào nhẹ nhõm.

Xem thời gian thấy cũng đã gần tám giờ, Phương Trường bỏ luôn bữa sáng rồi sửa soạn quần áo.

Mặc quần áo xong, Phương Trường định ném Phạm Văn Hiên ra khỏi cửa nhưng chẳng ngờ, anh ta rất tự giác mà cùng cậu ra ngoài. Phương Trường không ngờ Phạm Văn Hiên thức thời như thế, cho nên cũng không nói gì thêm.

Cậu quay người khóa cửa, sau đó xuống nhà thuê xe.

Xe đến, Phường Trường ngồi luôn vào ghế phó lái, rồi báo địa điểm. Chân trước vừa ngồi xuống, chân sau Phạm Văn Hiên đã mở cửa chen vào. Người Phạm Văn Hiên đầy mùi rượu, âu phục nhăn nhúm hết cả, vành mắt thâm cũng không che nổi tơ máu. Anh ta chui vào xe, không gian bí bách khiến mùi rượu xộc hết cả lên, bộ dáng mười phần chật vật.

Phương Trường: "Anh theo tôi làm gì?"

"Mấy ngày nay anh nghỉ phép, thuận tiện ra ngoài đi dạo luôn."

Phương Trường: "Từ từ đã, anh đi dạo thì theo tôi làm gì?"

"Thì đi dạo ở công ty cậu đó."

Tài xế thấy hai người quen nhau, thế là khởi động xe đi luôn. Dù gì chỗ này là khu dân cư, không thể đỗ lại quá lâu.

Xe chạy rồi, bây giờ Phương Trường muốn ném người cũng không có biện pháp, cậu cau mày: "Đến cùng là anh muốn làm gì, nói thẳng đi."

Phạm Văn Hiên khoanh tay, ngả người về phía ghế: "Không có chuyện gì cả, anh muốn đi đến công ty cậu nhìn chút thôi."

Phương Trường: ".....Có cái gì để anh xem đâu?"

Phạm Văn Hiên: "Không phải cậu nói công ty kia ngụy trang sao? Giám đốc nhà cậu không dám nhìn mặt người khác sao? Anh ta sợ à?"

Phương Trường: "Kể cả giám đốc công ty tôi không dám gặp ai thì có quan hệ gì đến anh?" Dựa vào cái gì mà cậu phải chứng minh với Phạm Văn Hiên?

Phạm Văn Hiên vẫn cứng đầu bày ra bộ dáng: Tôi nhất quyết không xuống xe, có chết cũng phải đến xem.

Phương Trường bực mình, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Không biết Phạm Văn Hiên suy nghĩ gì, từ khi Phương Trường quay mặt ngắm cảnh là anh ta cũng im re, chỉ có đôi mắt cứ thất thần nhìn Phương Trường.

Phương Trường ngắm cảnh bên ngoài mà trong lòng cứ nghĩ vẩn vơ. Đến nơi, Phương Trường trả tiền xe rồi nhanh chân bước xuống.

Phạm Văn Hiên đuổi theo, cứ nhằng nhẵng hỏi Phương Trường: "Uầy, giám đốc nhà cậu dốc hết vốn liếng ra thuê chỗ này đấy à? Chịu chơi đến vậy luôn sao? Tiền thuê ở đây không rẻ đâu, kẻ cả theo tháng cũng phải ít nhiều đấy."

Phương Trường quay người, túm cổ Phạm Văn Hiên: "Câm mồm !! Nãy giờ tôi nhịn lắm rồi đấy ! Từ giờ trở đi mà anh nói thêm một câu nữa là tôi đánh gãy chân đấy, anh tin không? Không tin thì cứ thử xem."

Trước anh ta rất đáng ghét, nhưng không đến mức nhằng nhẵng làm phiền người khác thế này. Không hiểu sao bây giờ lại đổ đốn ra thế.

Phạm Văn Hiên lập tức câm miệng, nhưng đôi mắt thất thần vẫn nhìn chằm chằm Phương Trường.

Phương Trường không muốn dây dưa lằng nhằng với Phạm Văn Hiên nữa, cậu nhanh chóng bước vào.

Cửa bật mở, Phương Trường nhìn cảnh tượng bên trong mà mặt ngu hẳn ra. Ngoài con rối tiếp tân kia còn thêm rất nhiều nhân viên nữa, khá đông. Ai nấy cũng xinh đẹp rạng ngời như minh tinh màn bạc.

Thấy Phương Trường, mấy người đó cùng mỉm cười cúi người thưa: "Chào giám đốc."

Cô gái đeo thẻ quản lý nhiệt tình đến gần thăm hỏi: "Dạ, tổng giám đốc đang chờ ngài ở phòng làm việc tầng cao nhất đấy ạ."

Tầng cao nhất ?? Không phải công ty mình có mỗi một tầng thôi sao?

Phương Trường đang định đi tìm lối lên thì bị quản lý túm lại: "Giám đốc, anh đi nhầm rồi, phải lên thang máy VIP mới có thể đến văn phòng của tổng giám đốc được."

Lại còn thang máy VIP nào nữa? Sao mình không biết?? Chẳng lẽ.....boss đại nhân làm ăn phất lên rồi sao?

Quản lý nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp: "Trùng hợp thật, có công ty Họa Thương vừa nộp bản báo cáo, tôi muốn giao lại cho tổng giám đốc nên chúng ta cùng đi lên nhé."

Phương Trường gật đầu, đi theo quản lý. Thấy vậy, Phạm Văn Hiên bước theo luôn.

Đi một vòng, cả hai nhìn được toàn bộ công ty. Nơi này như được đập đi xây lại vậy, nguyên một sảnh trống rỗng bây giờ đã kín người. Nhân viên bận rộn đi đi lại lại, tất cả đều mặc đồng phục trông rất quy củ, chỉnh tề.

Phạm Văn Hiên cúi đầu nhìn âu phục nhăn nhúm của mình, lại ngại ngùng vuốt phẳng nó ra cho chỉnh chu hơn một chút.

Anh ta sáp đến gần quản lý: "Mỹ nữ à, Họa Thương cô vừa nói, có phải là....công ty truyền thông huyền thoại có tiềm lực kinh tế hàng đầu đó không?"

Không vì bộ dáng nhếch nhác của Phạm Văn Hiên mà khó chịu, quản lý vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp: "Đúng, bây giờ chúng tôi đang có vụ án quan trọng nên muốn cân nhắc chọn công ty truyền thông Họa Thương."

Cơ hồ đôi mắt Phạm Văn Hiên muốn rụng xuống luôn.

Dám to gan nói "chọn" Họa Thương chứ không phải "mời" Họa Thương ư?? Rốt cuộc công ty này có lai lịch gì ??

Phạm Văn Hiên: "Công ty đây là làm về mảng nào?"

Quản lý: "Công ty chúng tôi làm nhiều lĩnh vực lắm ..... Đến rồi."

Chưa nói dứt câu đã đến thang máy.

Ba người đi vào tháng máy, vậy nên Phạm Văn Hiên được dịp ngỡ ngàng với phòng ăn, phòng nghỉ trưa, phòng tập thể hình....

Anh ta cứ nuốt nước miếng ừng ực.

Khoan đã.....Vừa nãy quản lý gọi Phương Trường là gì cơ? Giám đốc!??

Anh ta tưởng Phương Trường chỉ là một streamer vô danh tiểu tốt thôi chứ!? Sao lại leo lên chức giám đốc rồi? Công ty này liều đến mức bầu một đứa mới vừa thất nghiệp lên làm giám đốc sao??

Lúc đi thang máy Phương Trường cũng hoang mang lắm đấy, nhưng may vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.

Quản lý bước vào trước, giao văn kiện rồi đi ra luôn.

Phương Trường gõ cửa đi vào, Phạm Văn Hiên cũng định theo cùng nhưng bị ánh mắt của Lệ Minh Viễn dọa sợ, chỉ đành lui ra ngoài, tiện tay lịch sự đóng cửa giúp luôn.

Phương Trường quay người đóng cửa, cuối cùng cũng được thả lỏng cơ mặt rồi. Nãy giờ cậu gồng cũng mệt lắm chứ !!!

"Boss đại nhân, sao hôm nay lạ vậy??"

"Phép che mắt thôi."

Phương Trường... ? ?"Tại sao ạ?"

Lệ Minh Viễn: "Sáng nay cậu quên tắt máy nên tôi với Dã Kiếm Tử nghe được. Thế là ông ấy kêu làm như vậy sẽ khiến cậu vui."

Dã Kiếm Tử? Vui?

Phương Trường đưa tay đỡ trán, đúng là dở khóc dở cười mà.

Lệ Minh Viễn vẫn rất nghiêm túc mà hỏi: "Thế nào? Có sướng không? Vui chứ?" Hắn cảm thấy mình dùng từ hơi sai sai, nếu vẩn vơ có khi lại ....hiểu sang nghĩa khác.

Phương Trường nghĩ đến nguyên một sáng phải bực mình nên nghiêm túc gật đầu: "Đúng là rất vui. Nhưng hôm nay anh ta lạ lắm.....Mà thôi, cứ mắt không thấy tai không nghe đi, mọi người cần gì phải làm tới mức này."

Lệ Minh Viễn rất hài lòng. Đồ đệ nhà mình vui là được. "Kỳ thực cũng không khó lắm" Giọng điệu ấy dịu dàng đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Phương Trường nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Lệ Minh Viễn là lại suy nghĩ vẩn vơ đâu đâu, bỗng nhiên cười cười. Cậu giật mình, bày ra một tư thế ngồi lịch sự, đoan chính nhất: "Hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Lệ Minh Viễn: "Trước tiên cứ dẹp tên ngoài cửa đi đã rồi chúng ta nói chuyện. Gã nghe được thì phiền lắm."

"Được, tôi lập tức đuổi ngay." Nói rồi quay người ra cửa.

Lệ Minh Viễn đi cùng Phương Trường ra ngoài. Phương Trường định nói một mình cậu ra đuổi là được, nhưng ngờ ngợ ra boss đại nhân đi cùng là có lý do, thế nên cũng không lên tiếng nữa.

Ngoài cửa, Phạm Văn Hiên đang nỗ lực vuốt thẳng âu phục cho tử tế hơn chút.

Có một người đàn ông trung niên hói đầu bước từ thang máy ra, Phạm Văn Hiên thấy được liền tiến tới chào hỏi "Chào ngài, ngài là tổng giám đốc ạ?"

Người đàn ông trung niên thấy Phạm Văn Hiên thì vui lắm, nhưng nhìn xuống âu phục nhăn nhúm lại nhíu mày, chắc chắn người này không có quan hệ gì với Lệ Minh Viễn rồi. Thế là ông ta làm ngơ lời chào của Phạm Văn Hiên luôn và nhanh chân chạy lại chỗ Lệ Minh Viễn, niềm nở bắt tay: "Chào ngài, Lệ tổng."

Phạm Văn Hiên bị lơ luôn, cứ đứng thẫn thờ một bên như thế, chẳng hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa.

Phương Trường cũng không biết bây giờ cậu nên làm việc gì mới phải lẽ, chỉ đành lẳng lặng nghe người đàn ông trung niên cùng Lệ Minh Viễn nói chuyện. Lệ Minh Viễn kêu người đàn ông kia vào văn phòng trước.

Phạm Văn Hiên đang thẫn thờ đứng đấy, đột nhiên mắt anh ta đỏ lên rồi hét vào mặt Phương Trường: "Dựa vào cái gì chứ ! ???

Phương Trường thấy thực sự Phạm Văn Hiên có vấn đề rồi, nhìn xem, tơ máu ở đáy mắt lại có xu hướng lan rộng hơn: "Anh sao vậy??"

Phạm Văn Hiên cười lên một tiếng man rợ: "Dựa vào cái gì mà tao luôn thua mày??? Phương Trường, rốt cuộc mày đã dùng những chiêu trò bẩn thỉu đê hèn gì vậy? Giá như....giá như mày chết đi thì cuộc đời tao đỡ khổ hơn không !!!?"

Dứt lời, Phạm Văn Hiên nhào tới xô Phương Trường, mà vị trí cậu đứng là trước cửa sổ. Rõ ràng anh ta muốn đẩy Phương Trường xuống !!

Phương Trường chưa ngơ ngẩn đến mức không tránh kịp, đang định né sang một bên nhưng có một người còn nhanh hơn. Thời điểm Phạm Văn Hiên nhào tới, Lệ Minh Viễn búng tay, lập tức có một sợi khói mỏng bay ra khỏi người Phạm Văn Hiên.

Lệ Minh Viễn vung tay, sợi khói đen kia đau đớn rít gào, chưa kịp ngưng tụ đã tan biến vào hư không.

Khói chui ra, Phạm Văn Hiên liền ngất đi.

Phương Trường nhìn boss đại nhân, lại nhìn Phạm Văn Hiên dưới đất.

Bây giờ thì ngu đến mấy cũng hiểu được tình hình rồi.

"Phạm Văn Hiên không bình thường là do làn khói đen kia sao? Với lại....Anh khăng khăng muốn theo tôi ra ngoài là muốn tiêu diệt nó??"

Lệ Minh Viễn gật đầu: "Vừa gặp anh ta tôi mới biết. Đây là Ác trùng. Nếu Ác trùng chui vào cơ thể người, nó sẽ lấy những suy nghĩ tiêu cực của người đó làm đồ ăn, đồng thời cũng ủng hộ họ sản sinh ra những suy nghĩ nguy hiểm, phản xã hội như gϊếŧ người. Nói đơn giản chính là ăn năng lượng tiêu cực rồi phóng đại tội ác ấy. Có điều, chúng không thể phát triển nhanh đến mức này. Chắc chắn có thứ gì đó tiêu cực kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Gần đây anh ta gặp chuyện bất thường phải không? Hay gặp một đả kích nào đó?"

Phương Trường lập tức nhớ đến việc Phùng Từ Manh bắt cóc Lưu Hiểu Hàn. Chắc chắn đây chính là đả kích mà Phạm Văn Hiên gặp phải rồi.

"Nó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh ta không ạ?"

Lệ Minh Viễn gật đầu: "Không sao nữa rồi. Sau này anh ta cũng khộng bị chúng nó ký sinh nữa đâu, kể cả có bị thì cũng nhẹ thôi."

Phương Trường vẫn có chỗ chưa hiểu: "Nhưng tại sao anh ta lại gặp được Ác trùng nhỉ?"

Lệ Minh Viễn: "Quá trình ký sinh khá lâu đấy, và mục tiêu chúng nhắm đến là những người có trái tim yếu đuối. Anh họ cậu từng có thời gian coi thường mạng sống của chính mình đúng không? Coi thường mạng sống, ý định tự tử thôi thúc trong đầu là một trong những biểu hiện đầu tiên cũng như rõ nét nhất đấy."

Phương Trường lắc đầu: "....Sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"

"Nhất định là có, nếu cậu không biết thì do có người nào đó che dấu thôi. Ác trùng ký sinh trên cơ thể anh ta là con cái, và nó đã từng sinh nở một lần rồi. Chắc chắn xung quanh anh ta phải có con Ác trùng đực. Cậu thử nghĩ lại xem xung quanh mình có ai kỳ lạ không? Tính tình người đó sẽ thay đổi rất lớn, có thói quen thích ganh đua một cách tiêu cực, gần như là chanh chua đanh đá ...."

Trong đầu Phương Trường nảy ra một cái tên: "... Dì Hai!??