Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 20: Quái vật!




Phương Trường hoàn toàn theo thói quen mà đánh, ngươi một chiêu, ta một kích, cứ thế mải mê quên cả thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe Thanh Vân Bác Vũ đột nhiên hô lên một tiếng "Cẩn thận, hình như boss đang tiến vào trạng thái bạo kích."

Dưới trạng thái bạo kích, tất cả thuộc tính về tốc độ, sức mạnh, công kích đều tăng lên đáng kể.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Phương Trường lập tức xốc lại tinh thần, cảnh giác phòng bị.

Quả nhiên, không lâu sau, boss ngửa mặt lên trời, gầm lớn một tiếng.

—— Xoạt, nó giật áo choàng đen ném sang một bên. "Hỡi thần Hắc Ám vĩ đại, xin hãy hòa cùng một thể với ta". Boss niệm chú, chỗ da thịt nhăn nheo bên ngoài liền tan vào xương cốt bên trong.

Cuối cùng, nó biến thành con khô lâu to lớn. Chỉ thấy con khô lâu rút từ trên không ra một cây đại đao, nhẹ nhàng vung về phía Phương Trường.

Không gian xung quanh như vặn vẹo, khiến con người ta cũng trở nên khó thở, bức bách. Theo bản năng, Phương Trường dự đoán được một điều khủng khiếp sắp tới rồi.

Cậu lập tức nhảy về phía sau né đao, chỉ khổ cho Thần Hào gần đấy. Phương Trường tránh ra một bên nên chiêu thức của Thần Hào hoàn toàn lộ ra trước mắt boss.

Bởi thân thủ Phương Trường quá ảo mị, nhìn vào thì khó mà tin nổi đây chỉ là một pháp sư cấp thấp. Mọi người thấy Phương Trường có đủ khả năng đối phó boss nên đều tận lực giúp đỡ từ xa, tránh quấy nhiễu đến khu vực chiến đấu.

Cũng là bởi vì khoảng cách khá xa nên Thần Hào mới không có ý định né đao của boss. Tuy hắn cũng có thấy Phương Trường né đấy, nhưng cách xa đến vậy rồi cơ mà, có gì đáng lo đâu.

Nói dễ hiểu thì như một khán giả đi xem bóng đá vậy, coi như bóng có lăn về phía hắn thì chắc chắn hắn sẽ không từ khán đài mà kích động nhảy xuống đá hộ cầu thủ.

Chẳng ngờ, khoảng cách xa khiến phán đoán của Thần Hào sai hết.

Vì vậy, đao này bổ đến, phá tan chiêu thức của Thần Hào, hắn liền biến thành một tia bạch quang, về thành dưỡng sức.

Tốc độ nhanh đến mức mục sư ứng cứu cũng không kịp.

Mọi người:... ?

Lực công kích của boss có thể xa như vậy? Ừ thì bạo kích, nhưng làm vậy là quá đáng rồi đó!!!

Dưới ánh mắt bất bình của tất cả mọi người, cố vấn Thanh Vân Bác Vũ bất đắc dĩ nhún vai "Đừng quên đây là con boss hơn chúng ta 10 cấp, chiêu thức mạnh là đương nhiên. Mấy người nhìn tôi thế là có ý gì? Nhắc mới nói, kỳ thực cậu pháp sư tân thủ kia mới là điều bất thường kìa."

Hắn chưa từng gặp tân thủ nào chỉ dùng một con dao mà dễ dàng mài được boss hơn mình chục cấp đâu. Đã vậy còn là pháp sư da giòn chân ngắn, đáng lẽ ra phải núp chỗ tối mà thả pháp thuật chứ? Sao lại cận chiến thế kia? Hơn nữa, cậu ta giằng co nãy giờ nhưng chưa lần nào rơi xuống thế hạ phong, quá thần kì mà!! Đây có phải là trình độ của người thường không?

Ban đầu, vì bọn họ rất coi trọng lần đi gϊếŧ boss này nên lên đủ mọi kế hoạch, rồi diễn tập đội hình, còn tính ra đủ loại mọi cạm bẫy, trận pháp... chính là để bảo vệ chu toàn cho Phương Trường. Có thể nói, bọn họ chỉ thiếu đúng một người chơi level 20 làm nhiễu loạn hệ thống, người đó không có kinh nghiệm cũng được, chỉ cần nhàn nhã múa đao thôi.

Bọn họ sẽ tạo mọi điều kiện để người chơi level 20 ấy có thể được hệ thống phán định là bug.

Ai mà ngờ được thế trận lại thành như bây giờ.

Đi tìm người chơi level thấp lại trúng một người có khả năng nghịch thiên, tự mình khiêu chiến boss cao cấp, khiến mọi diễn tập của bọn họ đều uổng phí hết.

Mọi người nghĩ xem, vì cái gì mà tốc độ của tân thủ lại so được với boss trùm chứ? Nếu như bọn họ không biết chuyện thì chắc cũng nghĩ đây là bug từ bên phía nhà sản xuất.

Nhưng thôi kệ đi, quá trình thế nào không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích thoát game ra là được.

Phương Trường tận mắt thấy Thần Hào bị một đao của boss tiễn đi, sau lưng chảy thêm một tầng mồ hôi lạnh, càng cẩn thận hơn mà vận linh lực vờn boss.

Cuối cùng, sau một hồi lâu nó mới ngã xuống đất, kêu lên một hồi thảm thiết.

Từ khô lâu trở về bộ dáng lão già ban đầu.

Lão như ngọn đèn dầu le lói trước gió, khắp người dính đầy những vệt máu không rõ từ đâu. Sắp đến phút quy thiên rồi mà nó vẫn còn đủ sức cười lớn, xổ một tràng kịch dài: "Ha ha ha! Người trẻ tuổi à, đừng mừng vội! Ngươi sớm muộn rồi cũng sẽ biến thành bộ dáng của ta thôi. Ngươi cho rằng người phái ngươi tới thật sự là người tốt sao? Hắn đang bày âm mưu quỷ kế với ngươi đấy, đã nghĩ tới trường hợp ấy chưa? Chờ mà xem... Ta sẽ chờ..."

Boss "chờ" cái gì thì bọn họ không biết, tại nó nói xong câu ấy liền treo.

Boss vừa chết thì Thanh Vân Bác Vũ vội vã lại gần, ném cho Phương Trường một thứ gì đó đen đen như than tổ ong.

Thi thể boss nhanh chóng được hệ thống thu hồi, nhưng có điều nước trong ao không hiểu sao lại bắt đầu sôi lên.

Thanh Vân Bác Vũ: "Thật ra pháp sư La Y kia cũng chẳng phải người tốt lành gì, mặt ngoài nói lời chúc phúc, nhưng bên trong lại hạ chú nguyền rủa lên người anh. Nếu anh đánh thắng được boss thì nguyền rủa sẽ ứng nghiệm. Khi đó cần đạo cụ 'Thánh thần cứu viện' ức chế trạng thái nguyền rủa, hệ thống sẽ thiết lập lại từ đầu, lại một lần nữa chiến đấu với boss Vưu Kim."

Quả nhiên, Thanh Vân Bác Vũ vừa dứt lời thì boss Vưu Kim vừa chết đã trở lại không chút sứt mẻ mà lan man lời kịch.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Phương Trường đâm chém vô cùng thuần thục, rất nhanh giải quyết xong.

Lần thứ 3 gϊếŧ boss...

Lần thứ tư...

Đạo cụ "Thánh thần cứu viện" mà Thanh Vân Bác Vũ mang theo có hạn, mỗi lần Phương Trường gϊếŧ boss là một lần vơi đi. Quá trình này mất thời gian đến mức Thần Hào cũng từ điểm hồi sinh chạy đến đây kịp nhập bọn luôn rồi.

Thế nhưng vô luận có gϊếŧ boss bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho việc có thể thoát game.

Phương Trường gϊếŧ thêm được một con nữa, quay đầu nhìn Thanh Vân Bác Vũ cấp thuốc. Lúc này, biểu tình hắn trở nên vô cùng nghiêm nghị "Đây đã là cái đạo cụ "Thánh thần cứu viện" cuối cùng. Bây giờ mà không thành công —— "

Thanh Vân Bác Vũ chưa dứt lời thì Phương Trường đã cảm thấy trong thân thể mình xuất hiện một trận lôi kéo.

Sắc mặt mấy người tổ đội cùng Phương Trường hiện rõ vẻ mừng rỡ. Thanh Vân Bác Vũ kích động hô to "Thành công! Có thể thoát ra rồi!"

Thanh Vân Bác Vũ vừa dứt lời thì Phương Trường cảm thấy như cả thế giới rơi vào bóng tối.

Trong mịt mờ, cậu chỉ thấy một mảnh....

【Streamer đừng lên tiếng!! 】

【Streamer, cậu đừng nói chuyện gì cả. 】

【Cậu chưa chết đâu, mở mắt ra đi!! 】

【Cậu chưa chết đâu, nhưng nếu không mở mắt ra thì có chuyện thật đấy!!! 】

Cái gì lạ thế nhở, bây giờ cậu nghe người ta nói chuyện là tự động nhìn thành chữ luôn sao?

Chờ chút...hình như đây là phần bình luận trong đạn mạc phòng livestream.

Khi xem livestream, người xem có thể lựa chọn nhiều góc nhìn khác nhau. Đợi Phương Trường thoát game khá lâu nên người xem đổi góc nhìn thành cảnh vật xung quanh, bởi thế, không cần Phương Trường mở mắt thì bọn họ vẫn thấy được tình hình bên đó.

Nhìn thấy đạn mạc ào ào lướt qua, cuối cùng Phương Trường cũng định thần lại được, nhanh chóng mở mắt ra.

Mới mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt to bự.

Thấy Phương Trường đột nhiên tỉnh dậy, chủ nhân đôi mắt giật mình, lùi về sau mấy bước. Nhờ vậy mà Phương Trường nhìn rõ được bộ dáng của nó.

Đó là một con quái vật đầu cá, toàn thân bọc vảy nhưng thoạt nhìn như động vật thân mềm, tứ chi lại giống ếch, đã vậy chân còn khẳng khiu, có màng như chân vịt, trông quái dị vô cùng.

Dưới mỗi mảnh vảy lại lít nha lít nhít mụn, theo động tác của nó mà bị ép vỡ, phun ra chất lỏng màu vàng đặc sệt.

Hình như chất lỏng đó có tính ăn mòn.

Ở khoang dinh dưỡng phía bên trái Phương Trường đã thủng một lỗ to, đồng loại của con quái vật kia đang cố tiêu hóa nốt cái xác đã đen sì bị ăn mòn bởi dịch thể.

Mà cái khoang dinh dưỡng nơi Phương Trường nằm cũng sắp bị ăn mòn gần hết rồi!

【 Người mắc chứng sợ lỗ như tôi hít thở không thông nữa !! 】

【Thật đáng sợ. 】

【 Đây là thứ quái vật gì vậy! !? 】