Phong Linh Trung Đao Thanh

Chương 23: Rượu gà kho măng




Khoái mã tất càng nhanh, Mộ Dung Thu Thủy rất mau chóng nhìn thấy gian nhà gỗ nơi Đinh Trữ dưỡng thương.

Ánh đèn rất nhu hòa từ trong nhà rọi ra tới bên ngoài, bóng đêm ôn nhu làm sao, căn nhà gỗ nho nhỏ nằm lặng trong bóng đêm nhìn càng hòa bình yên tĩnh.

Nhưng Mộ Dung Thu Thủy biết sự hòa bình yên tĩnh trong căn nhà gỗ đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Mộ Dung Thu Thủy luôn luôn rất ít khi đơn độc hành động, lần này lại ngoại lệ, bởi vì hành động lần này hoàn toàn dưới sự khống chế của y, tuyệt không thể có điểm gì sai trái.

Y tuyệt đối tin rằng Thắng Tam và đám huynh đệ của gã nếu quả không an bài một cách an toàn tuyệt đối, đám người đó cũng không thể bắt đầu hành động.

Bọn chúng tuyệt không làm chuyện mạo hiểm.

Sinh hoạt của bọn chúng rất thư thả, cũng đã bắt đầu sợ chết.

Chuyện khiến người ta không tưởng được là khi Mộ Dung Thu Thủy gặp đám người đó, tất cả đều đã thành người chết.

Ngọn lửa trong lò đã tắt ngóm, đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắc, người đã chết.

Thắng Tam và đám huynh đệ của gã vốn đã chiếm hết ưu thế, quyền đầu của bọn chúng biến thành cơn ác mộng của người ta.

Nhưng hiện tại bọn chúng đều ngã gục dưới đất, mỗi một người đều giống như một cây đinh bị vặn vẹo cong vòng, méo mó, uốn khúc, lạnh lẽo cứng đơ.

Lúc bọn chúng đến chỗ này, tổng cộng có chín người, hiện tại số người ngã gục trong nhà bếp cũng là chín người.

Bọn chúng đến để “chỉnh lý” Đinh Trữ, Khương Đoạn Huyền, và Bạn Bạn. Nhưng hiện tại Đinh Trữ, Khương Đoạn Huyền, và Bạn Bạn lại không thấy mặt.

Người muốn chỉnh lý người ta đều đã ngã gục, người đáng lẽ bị chỉnh lý trái lại không biết hành tung đâu hết.

Chuyện gì đây?

Không ai biết chuyện đó là sao, Mộ Dung Thu Thủy cũng không biết.

Chỉ có một chuyện ai ai cũng đều có thể xác định, nơi này hồi nãy nhất định đã xảy ra những biến hóa đáng sợ ngoài ý tưởng.

Điểm quan trọng nhất là Thắng Tam và đám huynh đệ của gã đều là những lão thủ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú - cho dù không thể coi là cao thủ, lại là lão thủ, không còn nghi ngờ gì nữa.

Lão thủ thông thường cũng là hảo thủ.

Muốn đối phó thứ người đó tịnh không dễ gì, nhưng hiện tại bọn chúng chừng như chết cùng một lúc, không có tới một người thoát ra khỏi cửa.

Thi thể của bọn chúng nhìn cứng đơ méo mó, sắc mặt khủng bố quỷ dị, không còn nghi ngờ gì nữa đã bị người ta dùng một thứ thủ pháp vừa kỳ bí vừa quỷ dị trong một tích tắc giết không còn một mạng.

Người đó là ai?

Mộ Dung Thu Thủy vẫn còn rất trấn định, hơn nữa cả thần tình cũng không có một chút cải biến. Y luôn luôn là người lãnh tĩnh phi thường, tự chủ phi thường.

Nhưng trong tâm y đang có cảm giác gì?

Y chỉ cảm thấy trong tâm đã toát mồ hôi lạnh.

Đèn vẫn còn sáng, tịnh không bị đập vỡ, cũng không bị quạt tắt, có thể thấy ở đây tịnh không trải qua một trận kịch chiến thảm liệt.

Điểm đó đã đủ để chứng minh người đó xuất thủ trong một thời gian cực ngắn đã chế phục được Thắng Tam và đám huynh đệ của gã.

Càng quan trọng hơn là khi người đó tiến vào, không ngờ không có ai đề phòng hắn.

Nghĩ tới điểm đó, đã có thể giới hạn phạm vi số người có thể là “hung thủ” xuống còn một số rất ít người.

Mộ Dung Thu Thủy cầm một lồng đèn, nhấc một thi thể lên bắt đầu kiểm tra.

Y nhất định trước tiên phải tra cho rõ lúc người đó giết người dùng thủ pháp gì.

Mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân của người chết y đương nhiên không thể bỏ qua, thậm chí cả biến hóa của mỗi một bắp thịt đều không chịu bỏ qua, thậm chí cả nếp nhăn trên y phục cũng không bỏ sót.

Thậm chí cả một cọng tóc quăn hay màu sắc móng tay cũng không từ.

Sau đó tròng mắt của Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu co thắt.

--- Có phải y đã nghĩ ra hung thủ là ai?

--- Có phải y đã nắm được chứng cứ cần thiết xác thực?

Trên khuôn mặt luôn luôn lãnh tĩnh trấn định của Mộ Dung công tử đột nhiên xuất hiện một thứ biểu tình rất khó nhìn.

Khuôn mặt trắng nhợt cao ngạo lãnh đạm, có một đặc sắc sở hữu của giới quý tộc chân chính, bất chợt vì phẫn nộ mà méo mó.

Nhưng giữa tích tắc đó, sắc mặt của y lại có biến, từ vẻ méo mó khủng bố lại biến thành vừa ôn nhu, vừa hòa bình.

Hiện tại Mộ Dung Thu Thủy lại là Mộ Dung Thu Thủy, ôn nhu như nước, cao ngạo như nước, lạnh lùng như nước.

Y dùng ánh mắt đó nhìn vào khoảng không hắc ám, sau đó y lại làm một chuyện kỳ quái.

Y đột nhiên nói, đối diện khoảng không hắc ám, y không ngờ lại nói.

Khoảng không tối đen không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, y đang nói với ai?

Y nói, Mộ Dung Thu Thủy nói, nói ba chữ :

- Ngươi khỏe chứ?

Câu nói đó y nói với ai? Người đó có thể nghe thấy lời nói của y? Có thể hồi đáp?

Phải.

Sau khi y hỏi câu đó, trong bóng tối trống không có người ứng khẩu đáp :

- Ngươi hỏi ta khỏe hay không?

- Phải.

- Câu đó ngươi không nên hỏi ta.

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi nên biết hiện tại ta không khỏe.

- Tại sao?

Người trả lời trong bóng tối dùng một thứ thanh âm tiêu hồn người :

- Bởi vì ngươi.

Câu trả lời đó kỳ quái phi thường, bởi vì thanh âm của câu trả lời đó là thanh âm của một nữ nhân.

Nếu quả có một nữ nhân nói với mình mọi phiền khổ của mình đều là vì nàng mà ra, mình có cảm giác gì?

Nếu quả một nữ nhân nói với mình phiền não của nàng đều là vì mình mà ra, mình giải quyết làm sao?

Dưới tình huống đó, biện pháp của mình là dùng một cây lược để giải quyết, chừng như đầu tóc của mình đều đã kết rối nùi.

Dưới tình huống đó, mình có phải chỉ còn nước dùng một cây lược mới có thể giải quyết?

Lược là hữu hiệu nhất.

Trên thế giới này có những người giống như lược, bởi vì trên thế giới này cũng có những người giống như đầu tóc.

Lược sinh thành là để đối phó đầu tóc, trên thế giới này có một vật như lược là vì người có đầu tóc, cho nên người mới có thể phát minh ra lược.

Đầu tóc phải dùng lược chải, dùng kéo cắt thì đâu còn tóc, dùng nhíp nhổ cũng đâu còn tóc. Không dùng lược chải, đầu tóc cũng có thể không còn.

Cho nên lược mới xuất hiện.

Lược cũng có rất nhiều loại, có thứ đẹp mắt, có thứ không đẹp mắt, có thứ trân quý, có thứ tiện nghi.

Hiện tại cây lược xuất hiện thuộc vào loại đẹp mắt nhất, trân quý nhất.

Cây lược đó là Hoa Cảnh Nhân Mộng.

Đối với nam nhân mà nói, Hoa Cảnh Nhân Mộng giống như một cây lược đối với một đầu tóc.

Nữ nhân đó chừng như trời sinh dùng để đối phó nam nhân.

Mộ Dung Thu Thủy có phải là đầu tóc?

Một nam nhân, nếu quả yêu một nữ nhân, nữ nhân đó là lược, hắn là đầu tóc.

Mộ Dung Thu Thủy đã không thể yêu người ta, thậm chí cả chính y y cũng không yêu, lẽ này có thể yêu người khác, lẽ nào có thể yêu Nhân Mộng?

Y không yêu Nhân Mộng.

Nhưng y là đầu tóc.

Một nam nhân nếu quả có một chút nhược điểm bị một nữ nhân nhìn ra, hơn nữa còn nắm giữ, nữ nhân đó là cây lược của hắn. Lúc nào chỗ nào cũng đều có thể chải đầu tóc của hắn, chải đến mức ngoan ngoãn vâng lời.

- “Bởi vì ta?” - Mộ Dung Thu Thủy nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng xuất hiện từ trong bóng tối như bóng u linh - “Ngươi nói ngươi gần đây không được khỏe là vì ta?”

Y tịnh không hiển lộ chút kinh ngạc giật mình, Nhân Mộng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chừng như vốn đã trong ý liệu của y.

Y thậm chí vẫn còn đang cười.

- “Ngươi kêu ta làm một chuyện mất mặt điên rồ như vậy, ngươi khiến cho ta giờ giờ phút phút đều phải cẩn thận đề phòng bọn bằng hữu thân thích huynh đệ thư muội của Đinh Trữ, người còn cắt luôn một chân của bằng hữu tốt nhất của ta” - Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười - “Hiện tại ngươi không ngờ còn nói ngươi không khỏe là vì ta?”

- “Phải” - Hoa Cảnh Nhân Mộng cũng đang cười - “Ta chính là muốn nói vậy”.

Nàng cười đương nhiên dễ nhìn hơn nhiều so với Mộ Dung Thu Thủy, hơn nữa còn dễ nhìn hơn nhiều so với đại đa số người, nhưng Mộ Dung Thu Thủy lại không có một chút ý tứ thưởng thức.

Bởi vì y biết nụ cười của thứ nữ nhân đó lúc dễ nhìn nhất là lúc đáng sợ nhất.

- “Ngươi có biết ta làm vậy mới là đúng không?” - Nhân Mộng hỏi - “Không đúng đích thị là ngươi”.

- “Là ta?” - Mộ Dung Thu Thủy cố ý dùng một thần thái rất hiếu kỳ hỏi - “Không đúng đích thị là ta?”

- Ừm.

- Tại sao?

Hoa Cảnh Nhân Mộng không trả lời, lại hỏi ngược :

- Ngươi hỏi ta gần đây có khỏe không, ngươi có biết “khỏe” là ý tứ gì? “Không khỏe” là ý tứ gì?

- “Ngươi nói coi?” - Mộ Dung Thu Thủy không ngờ cũng hỏi ngược lại - “Ngươi nói vậy là ý gì?”

- Ý tứ của “khỏe” ta không hiểu, bởi vì ta chưa bao giờ khỏe.

- Ngươi chưa từng khỏe?

- “Ta thường thường đều không khỏe” - Nhân Mộng đáp - “Tâm tình của ta luôn luôn không khỏe, thân thể cũng không khỏe, ăn cơm không khỏe, khẩu vị không khỏe, tửu lượng không khỏe, ta đối với nữ nhân không khỏe, đối với nam nhân càng không khỏe, cho nên mọi người đều nói con người ta thật không khỏe”.

Nàng nói :

- Nhưng lần này ta không khỏe lại không phải vì người khác.

- Lần này ngươi có phải thuần túy là vì ta?

- Phải, là vì ngươi.

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi thật sự không phải là người.

Hoa Cảnh Nhân Mộng nói như vậy đương nhiên là có đạo lý.

- “Ngươi thả người giết chồng ta, ngươi đem người mà ta chẳng những muốn quên mà còn vĩnh viễn không nguyện tái kiến đến để đối phó ta, ta đều không trách ngươi” - Nhân Mộng thốt - “Những chuyện đó đều không làm cho ta không khỏe. Khiến ta không khỏe là ngươi, chỉ có ngươi”.

- “Ta đang lắng nghe” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Ngươi biết ta luôn luôn thích lắng nghe ngươi nói”.

Y hỏi Nhân Mộng :

- Ngươi có nhớ ta thường thường lắng nghe lời ngươi nói không?

Y hỏi Nhân Mộng :

- Ngươi có nhớ ta thường thường lắng nghe ngươi nói cho đến bình minh không?

Nam nhân đó và nữ nhân đó đang nói chuyện, lời nói lại không phải là nói chuyện, thậm chí có thể nói không phải là người nói.

Hai người đó không những là người, hơn nữa đều là người không đơn giản, mấy lời nói đó của bọn họ chỉ là vì bọn họ đều biết một chuyện.

Bọn họ đều biết lúc tâm tình của một người khẩn trương nhất, hạ thấp nhất, nếu quả còn có thể nói ra mấy lời không phải là người nói, là có thể khiến cho tâm tình mình biến thành tốt hơn một chút.

Hiện tại mấy lời nói của bọn họ phát ra bởi vì tâm tình của bọn họ đều như dây cung giương căng cứng.

Dây cung giương căng cứng là tĩnh lặng, hai người tĩnh lặng đối lập nhau.

Giữa giây phút đó, mọi hồi ức quá khứ giữa bọn họ, mọi ân oán tình cảm giữa bọn họ đột nhiên không hẹn mà hoàn toàn quay trở lại, hoàn toàn trở lại trong ánh mắt ngưng trọng của bọn họ.

Nhưng trong một tích tắc, những hồi ức và tình cảm đó đột nhiên hoàn toàn tiêu tán, thậm chí giống như chưa từng xảy ra.

Đó tuyệt không phải vì bọn họ đã quên. Thứ cảm giác đó tuyệt không tương đồng với sự quên lãng.

Thứ cảm tình đó cũng không thể nào quên lãng.

Thứ cảm giác đó giống như một người đang đứng trước một khối nham thạch khổng lồ, ánh mắt hắn tuy nhìn thấy khối nham thạch đó, cũng có thể đụng được, nhưng khối nham thạch đó lại không tồn tại trong mắt hắn.

Bởi vì mắt hắn nhìn mà không thấy hết.

Qua một hồi rất lâu, Mộ Dung Thu Thủy mới thở dài nhè nhẹ.

- “Ta đã sớm biết giữa bọn ta đã kết thúc” - Y nói với Nhân Mộng - “Nhưng ta chưa bao giờ tưởng được bọn ta có thể kết thúc triệt để như vầy”.

- “Có rất nhiều chuyện cũng như vầy” - Nhân Mộng thốt - “Bọn ta đều cảm thấy mình là người thông minh, nhưng chuyện bọn ta không tưởng được rất có thể còn nhiều hơn so với người khác”.

- “Đó là vì sao?” - Mộ Dung Thu Thủy tự hỏi mình, tự mình hồi đáp - “Đó có phải vì bọn ta suy tưởng quá nhiều?”

Câu trả lời của y cũng là một câu hỏi. Câu hỏi đó lại không cần mở miệng trả lời nữa.

- Suy tưởng quá nhiều tịnh không quan trọng, quan trọng là mình có luôn luôn thích đi suy tưởng những chuyện mà mình không nên suy tưởng hay không.

- “Điểm đó kỳ thật cũng không quan trọng” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Quan trọng là, có những chuyện thường thường còn chưa bắt đầu là đã kết thúc, càng quan trọng hơn là, có những chuyện rành rành đã kết thúc lại chỉ mới bắt đầu”.

- “Có lý” - Nhân Mộng qua một hồi rất lâu mới nói - “Ngươi nói thật rất có lý”.

- Vậy thì ta phải hỏi ngươi.

- Hỏi gì?

Câu hỏi của Mộ Dung Thu Thủy đích thị là một câu hỏi rất kỳ quái, y không ngờ lại hỏi Hoa Cảnh Nhân Mộng :

- Ngươi và Đinh Trữ có phải đã bắt đầu?

Nhân Mộng và Đinh Trữ có thể bắt đầu cái gì? Cừu hận giữa bọn họ đã mọc rễ, giữa người và người nếu quả đã mọc rễ cừu hận, biểu thị tất cả những quan hệ khác đã kết thúc, còn có thể bắt đầu cái gì chứ?

Câu hỏi đó hỏi rất hoang đường.

Nhưng Hoa Cảnh Nhân Mộng lại hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Thần tình và thái độ của nàng không có gì cải biến, nhưng nàng không ngờ lại hỏi ngược Mộ Dung Thu Thủy :

- Ngươi mới nói gì vậy?

Mộ Dung Thu Thủy cười cười.

Y tin rằng mỗi một chữ y nói ra hồi nãy Nhân Mộng đều nghe rất rõ ràng, cho nên câu hỏi đó một nữ nhân như Nhân Mộng tuyệt không nên hỏi lại.

Nàng hỏi lại chỉ vì một lý do - Tâm nàng sợ.

Đối với một câu hỏi của một nữ nhân trong tâm sợ sệt đề ra, đại đa số nam nhân thông minh đều không trả lời, cho nên Mộ Dung Thu Thủy chỉ nói :

- Giới hạn giữa sinh và tử chỉ là giữa một tích tắc, sinh tử của mỗi một người đều như nhau.

Y lại nói :

- Giới hạn giữa yêu và hận cũng vậy.

Mộ Dung Thu Thủy giải thích :

- Có lúc mình yêu một người, khi yêu đến mức cực độ, giữa một tích tắc có thể biến thành hận. Khi mình hận một người đến mức cực độ, có lúc cũng có thể biến thành dạng đó.

- Từ hận biến thành yêu?

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Hận cùng ái cực, đều là cực hạn tình cảm của nhân loại, cũng là chung điểm, không cần biết mình đi từ con đường nào ra, đến cực hạn chung điểm, tương cách chỉ có một đường tơ”.

- “Phải” - Hoa Cảnh Nhân Mộng không ngờ đã thừa nhận - “Ta biết có rất nhiều chuyện đều như vậy”.

- “Cho nên ta tin rằng tình cảm của ngươi đối với Đinh Trữ đã hoàn toàn cải biến” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Cho nên ta tin rằng Đinh Trữ hiện tại không những không chết, hơn nữa nhất định đã được ngươi bảo hộ rất chu đáo”.

Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt biểu hiện một thứ tính cách và dũng khí đặc biệt phi thường, nàng không ngờ lập tức thừa nhận :

- Phải.

Nàng nhìn Mộ Dung Thu Thủy đăm đăm :

- Ta dám đảm bảo hiện tại không còn có ai có thể hãm hại hắn.

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ :

- Chuyện ngươi làm tại sao luôn luôn khiến cho người ta không tưởng được?

- “Ngươi câu dẫn Bạn Bạn, ngươi lợi dụng ta, ta vì ngươi mà thiết hạ một vòng vây đối phó Khương Đoạn Huyền và Đinh Trữ, có thể đạt được một bước đó đã rất vĩ đại rồi” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Nhưng nửa đoạn đó ta còn có thể tưởng tượng được, nửa đoạn sau ta lại không biết ngươi làm cái gì?”

- Nửa đoạn sau của chuyện gì?

- “Ta thật sự không tưởng được ngươi có thể vì Đinh Trữ mà làm chuyện đó, cũng không tưởng được ngươi có thể dùng biện pháp gì đối phó Khương Đoạn Huyền” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Ta càng không tưởng được ngươi làm sao trong một tích tắc có thể chế trụ được Thắng Tam và đám huynh đệ của gã”.

Ánh mắt của Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn còn đang chằm chằm nhìn Mộ Dung Thu Thủy, từ một góc độ mà nhìn, nhãn thần của nàng xem ra giống như một người si si dại dại.

Nhưng nàng bất chợt cười lên.

Lúc ban đầu, nàng cười vẫn như lúc bình thường, ôn nhu, ưu nhã, hấp dẫn hồn người.

Nhưng bất cứ một ai cũng vô phương đoán được nụ cười của nàng lúc đó đã cải biến, biến thành giống hệt nụ cười lúc bình thường của Mộ Dung Thu Thủy, ngập tràn vẻ tự tin tự ngạo, lại ngập tràn vẻ chế giễu.

Mộ Dung Thu Thủy cũng cười, cười lại không tiêu sái như lúc bình thường, bởi vì y phát hiện trong nụ cười của Nhân Mộng ẩn tàng một bí mật tuyệt đối có thể làm cho người ta chấn kinh.

- “Ngươi có biết ta đang cười gì không?” - Nhân Mộng chợt hỏi Mộ Dung Thu Thủy.

- “Cười ta?” - Mộ Dung Thu Thủy không ngờ vẫn bảo trì vẻ lãnh tĩnh - “Ta không tưởng được ta có gì đáng cười”.

- Bởi vì ngươi không tưởng được cho nên ta mới có thể cười.

- Ồ?

- “Ngươi tự nhận ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh, mỗi một chuyện đều tính toán chu đáo, thậm chí mỗi một chi tiết của mỗi một chuyện đều tính toán chu đáo” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Chỉ tiếc ngươi thường hay quên một điểm”.

- Điểm gì?

- “Ngươi thường hay quên trên thế giới có rất nhiều loại người, tịnh không phải mỗi một loại người đều giống như ngươi” - Nhân Mộng nói với Mộ Dung Thu Thủy - “Có rất nhiều người ý tưởng và quan niệm không những không giống ngươi, hơn nữa còn cách biệt rất xa”.

- Ta thừa nhận.

- Ngươi hồi nãy hỏi ta coi ta làm sao trong phút chốc có thể chế trụ được Thắng Tam và đám huynh đệ của gã?

- Phải.

- “Vậy thì ta bây giờ có thể cho ngươi biết, ta căn bản không có cách chế trụ bọn chúng” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Nhưng ta có cách kiếm một người chế trụ bọn chúng”.

Nàng lại nói với Mộ Dung Thu Thủy :

- Chuyện đó ngươi không hiểu, bởi vì ngươi và Vi Hiếu Khách đều là người ở trên cao, bọn ngươi vĩnh viễn không hiểu dùng cách nào mới có thể tìm ra một người làm một chuyện mà người khác làm không được cho ta.

Mộ Dung Thu Thủy không còn cười nổi.

- “Ngươi tìm người nào?” - Y nhịn không được phải hỏi Nhân Mộng - “Ai có thể làm chuyện như vậy cho ngươi”.

Nhân Mộng cười :

- Điểm đó đương nhiên là quan trọng nhất, cũng là điểm ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra.

- Ta thừa nhận.

- “Nhưng ngươi vĩnh viễn nên thừa nhận mỗi một người đều có nhược điểm của mình, bởi vì chính mình căn bản không thừa nhận mình có nhược điểm” - Nhân Mộng hỏi - “Ngươi nói có phải vậy không?”

Câu nói đó nàng không ngờ không phải hỏi Mộ Dung Thu Thủy, người trả lời câu nói đó đương nhiên cũng không phải là Mộ Dung Thu Thủy.

Người trả lời câu hỏi đó đích xác là một người vĩnh viễn không ai có thể tưởng tượng đến, nhưng khi người đó vừa xuất hiện, mọi câu hỏi đều hoàn toàn có đáp án.

Cửa đã vỡ tan, ngoài cửa một màn hắc ám, một người lúc đó chầm chậm bước vào từ trong bóng tối, dùng một cước bộ trầm ổn đặc biệt dị thường bước vào, dùng một thanh âm đặc biệt dị thường đáp lời :

- Phải.

Người đó nói :

- Người vĩnh viễn tự cảm thấy mình không có nhược điểm, đó lại là nhược điểm lớn nhất của hắn.

- Nhược điểm đó có phải thông thường đều là nhược điểm trí mệnh?

- Phải.

Người đó nói :

- Cũng chỉ có nhược điểm đó mới đủ để dồn loại người như Mộ Dung Thu Thủy vào chỗ chết.

Người đó không ngờ còn hỏi Mộ Dung Thu Thủy :

- Ngươi nói có đúng không?

Mộ Dung Thu Thủy không hả miệng trả lời, bởi vì y căn bản không nói nên lời.

Nhìn thấy con người xuất hiện từ trong bóng tối, vị công tử quyền quý vừa kiêu ngạo vừa tự phụ giống như đã biến thành một người khác.

Biến thành một người cơ hồ đã tiếp cận cái chết.

--- Người chết đó đương nhiên là một người bị hù chết.

Mộ Dung Thu Thủy vĩnh viễn cũng không tưởng được người từ ngoài cửa tiến vào chính là Khương Đoạn Huyền.

Thái độ của Khương Đoạn Huyền vẫn như trước, trầm ổn, nghiêm túc, lãnh đạm.

Nhưng trong mắt Mộ Dung Thu Thủy mà nhìn, con người đó đã biến thành một người khác.

--- Một người đã bán đứng chính mình, bộ dạng nhất định cải biến, cho dù bề ngoài không biến, cũng có thể làm cho cảm giác của người ta cải biến.

Giữa phút giây đó, Mộ Dung Thu Thủy đã minh bạch rất nhiều chuyện.

Điểm quan trọng nhất là, tất cả những biến hóa vượt ngoài ý liệu đều là vì một mình Khương Đoạn Huyền tạo thành.

Càng quan trọng hơn là, trên thế giới này tuyệt đối không có bất cứ một ai có thể tưởng được Khương Đoạn Huyền là dạng người như vậy.

Không những không ai có thể tưởng được, tất cả những biến hóa không thể phát sinh không ngờ đã phát sinh, chỉ vì Hoa Cảnh Nhân Mộng không ngờ đã mua được Khương Đoạn Huyền.

Nếu quả mình minh bạch một điểm đó, mình có thể hiểu những chuyện không thể tại sao lại thành có thể.

Khương Đoạn Huyền vẫn lãnh tĩnh như bàn thạch.

- “Mộ Dung công tử, ta tin rằng hiện tại ngươi nhất định đã minh bạch ý tứ của ta” - Hắn nói - “Mỗi một người đều có nhược điểm, cả Mộ Dung công tử thiên hạ vô song cũng không ngoại lệ, đao phủ thủ Khương Đoạn Huyền làm sao có thể ngoại lệ?”

Mộ Dung Thu Thủy cười cười :

- Thiên hạ vô song không phải là Mộ Dung Thu Thủy, thiên hạ vô song đích thị là Khương Đoạn Huyền.

- “Đao có lẽ là vậy, người lại không phải” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Bởi vì ta có nhược điểm, cho nên Hoa Cảnh phu nhân mới có thể thực hiện được kế hoạch không ai có thể tưởng tượng được”.

- Nhược điểm của ngươi là gì?

- Ta sợ chết.

- “Ngươi sợ chết?” - Mộ Dung Thu Thủy hiển nhiên cũng giật mình - “Bành Thập Tam Đậu giết người vô số, Khương Đoạn Huyền giết người như xắt rau không ngờ cũng sợ chết?”

- “Phải” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Bởi vì người khác không tưởng được ta cũng sợ chết, cho nên kế hoạch của Hoa Cảnh phu nhân mới có thể thành công”.

Nụ cười của Hoa Cảnh Nhân Mộng đẹp như hoa trong mộng.

- “Giết người và bị giết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, người giết người càng nhiều, có lẽ trái lại lại càng sợ chết” - Nàng nói - “Bởi vì ta hiểu rõ đạo lý đó, cho nên ta mới thành công”.

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ :

- Ngươi thật là quá vĩ đại, ngươi thật là một nữ nhân vĩ đại.

- Ta thật là vậy, ta thừa nhận.

Khương Đoạn Huyền nói :

- Ta bình sinh chưa từng bại, lại bại dưới đao của Đinh Trữ, tuy bại, lại không chết.

Bại tuy không tốt, ít ra còn tốt hơn chết. Ta không hy vọng bại lần nữa dưới đao của Đinh Trữ, không muốn chết dưới đao của gã.

- Cho nên Hoa Cảnh Nhân Mộng lần này tìm đến ngươi, ngươi đã thỏa hiệp.

- Phải.

- Cho nên ngươi giả say.

- “Phải” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Ta đã sớm biết thứ rượu đó là rượu gì, ta làm sao có thể say được!”

- Nhưng Đinh Trữ thật đã say.

- Gã không biết, gã làm sao không say được?

- “Sau đó Thắng Tam và đám huynh đệ xuất hiện” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Chỉ tiếc bọn chúng tịnh không biết ngươi còn chưa say, còn có cách để chỉnh lý bọn chúng”.

- Đó là vì khí lực của ta vẫn còn, khí lực của Đinh Trữ đã tiêu tán trong rượu.

Khương Đoạn Huyền thở dài :

- Rượu tuy có thể làm cho mình sinh xuất hào khí, nhưng khí lực của mình thường thường lại đồng thời tiêu tán.

- “Ta sẽ ghi nhớ câu nói này của ngươi” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Sau này ta đại khái cũng không còn uống rượu nhiều như trước đây nữa”.

- “Ta tin” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Ta thậm chí tin rằng sau này ngươi đại khái không thể uống rượu nữa”.

- Tại sao?

- “Bởi vì người chết tuyệt không thể uống rượu” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Cũng chỉ có người chết mới không thể uống rượu”.

Mộ Dung Thu Thủy chợt làm một chuyện kỳ quái phi thường.

Y chợt dùng một phương pháp rất kỳ quái làm cho ngọn lửa trong lò đã tắt ngóm từ lâu chợt bốc cháy trở lại.

Phương pháp y dùng giống như phương pháp người nguyên thủy bảo hộ lửa dùng tới, vô luận là ai cũng không tưởng được Mộ Dung công tử không ngờ có thể dùng phương pháp đó để dẫn lửa.

Sau đó y lại đem cái nồi gà kho măng ăn còn chưa hết đặt trên lò lửa, đem bầu rượu còn chưa uống hết đổ hết rượu vào nồi.

Mỗi một động tác của y đều ưu nhã phi thường, giống như một diễn viên xuất sắc phi thường đang độc diễn một màn kịch.

Hoa Cảnh Nhân Mộng và Khương Đoạn Huyền không ngờ vẫn đứng xem như những khán giả xem kịch, bởi vì bọn họ không hiểu Mộ Dung Thu Thủy đang làm gì.

Cho nên bọn họ muốn xem cho rõ.

Gà đã nóng, nước thịt cũng đã nóng, rượu đã hòa vào nước thịt, cũng hòa vào thịt gà.

Mộ Dung Thu Thủy cầm hai mảnh nùi giẻ bưng nồi đặt xuống bàn, lấy một cái muỗng to múc một muỗng húp chầm chậm.

Trên mặt y lập tức lộ xuất biểu tình thỏa mãn phi thường :

- Cực ngon, thật là cực ngon.

Mộ Dung Thu Thủy bỏ muỗng xuống, lại nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng và Khương Đoạn Huyền.

- “Hai vị nhất định cũng biết uống rượu là một lạc thú, vô luận dùng phương pháp gì để uống rượu đều là một lạc thú” - Y giải thích - “Cho dù mình có đổ rượu lên thịt gà, mình có uống canh gà, đó cũng là một thứ lạc thú”.

Mộ Dung Thu Thủy nói :

- Bởi vì thứ rượu đó thật sự quá mạnh, mình chỉ còn nước dùng phương pháp đó mà uống mới không bị say quá mau.

Khương Đoạn Huyền chợt nói :

- Ngươi nói có lý, ta bồi ngươi một chén.

Hắn cũng ngồi xuống, cũng uống canh gà, thứ canh gà có thể làm người ta say, bọn họ dưới tình huống đó biểu hiện thứ phong thái cũng có thể làm người ta say.

Cho nên Hoa Cảnh Nhân Mộng không ngờ lại múc canh cho bọn họ.

Lại qua một hồi rất lâu, Mộ Dung Thu Thủy mới nói với Khương Đoạn Huyền :

- Ngươi bị Nhân Mộng mua, ngươi làm một chuyện khiến người ta vô phương tưởng tượng, ngươi đã giết Thắng Tam và đám huynh đệ của gã, ngươi đã hủy diệt Đinh Trữ, ngươi cũng hủy diệt luôn một tiểu cô nương vô tội, những chuyện đó vốn đều là bí mật ngươi không thể kể cho ai nghe, nhưng ngươi lại nói cho ta nghe, bởi vì ngươi nghĩ ta tuyệt không thể tiết lộ bí mật của ngươi?

--- Chỉ có người chết mới tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật của người khác.

- “Phải” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Ngươi trong mắt ta thật đã không khác gì một người chết”.

- Ngươi nghĩ ngươi lúc nào cũng có thể dồn ta vào tử địa?

- Ngươi hiện tại đã vào tử địa.

- Ngươi nắm chắc có thể giết ta?

- Ta nắm chắc.

- “Ta cũng thừa nhận” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Nếu quả một Khương Đoạn Huyền và một Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn không thể giết một Mộ Dung Thu Thủy, đó mới là quái sự”.

Thanh âm của y không ngờ vẫn hững hờ như thu thủy :

- Chỉ bất quá quái sự thường hay xảy ra.

Khương Đoạn Huyền không nói gì nữa, hiện tại nói gì thêm cũng là dư thừa.

Hắn chầm chậm đứng lên, đôi mắt phảng phất đột nhiên đã biến thành hai cây đinh đóng chặt lên người Mộ Dung Thu Thủy.

Cũng trong phút chốc, đao của hắn đã rút ra.

Chưa từng có ai biết đao của hắn từ đâu rút ra, càng chưa từng có ai biết đao của hắn lúc nào rút ra khỏi vỏ.

Đao của hắn giống như đã biến thành một bộ phận trên thân thể hắn, chỉ cần hắn muốn bạt đao, đao đã có trong tay.

Chỉ cần nhìn thấy đao của hắn, con người hắn chừng như đã biến thành một người khác, có thể đem mệnh vận sinh tử của bất cứ người nào trên thế giới này treo dưới lưỡi đao của hắn.

Thứ cảm giác hắn cấp cho người ta cơ hồ đã tiếp cận “Ma” và “Thần”.

Mộ Dung Thu Thủy lại chừng như căn bản không có thứ cảm giác đó.

Không ai biết trong tâm y có cảm giác gì, hiện tại mệnh vận sinh tử của y đang treo dưới lưỡi đao của người ta, nhưng y không ngờ chừng như cả một chút cảm giác cũng không có.

Thứ cảm giác mà Mộ Dung Thu Thủy cấp cho người ta là như vậy.

Một người căn bản không có cảm giác, thậm chí cả quá khứ và vị lai cũng không có.

Người đó giống như một khoảng không, chỉ là một cái xác không hồn dùng một đống châu bảo kết hợp với phù danh tửu sắc mà thành.

Mỗi một người trong giang hồ đều biết y có võ công, nhưng lại không có ai biết mức độ cao thâm của võ công y.

Cả người kính sợ y nhất cũng không biết cả đời y thật ra có từng giao thủ với người khác không? Đương nhiên cũng không biết y đã từng giao thủ với ai? Càng không biết y thắng hay bại?

Nhưng, giữa phút giây đó, Khương Đoạn Huyền lại đột nhiên có một cảm giác rất đặc biệt đối với con người đó, giống như đột nhiên phát hiện một tảng đá không ngờ lại là kim cương vậy.

- Một người không có cảm giác, thông thường đều mang đến cho người ta thứ cảm giác đó.

Cảm giác rất lạnh, rất lạnh, giống như kim cương, lại giống như đao phong.

Khương Đoạn Huyền chợt cảm thấy hắn luôn luôn đánh giá con người đó quá thấp, đột nhiên cảm thấy trong thân thể của con người không có cảm giác đó phảng phất có một luồng sát khí tản phát, lạnh như thu thủy, bức người không mở mắt lên nổi.

Chính hắn vốn là một người tràn đầy sát khí, chưa bao giờ để sát khí của người khác xâm phạm đến hắn, hôm nay vì sao lại ngoại lệ?

Tâm Khương Đoạn Huyền chìm đắm, bởi vì hắn lại phát hiện một chuyện càng kỳ quái, càng đáng sợ hơn.

Hắn đột nhiên phát hiện sát khí của người ta xâm nhập vào người hắn chỉ vì thân thể của hắn đã biến thành rất yếu nhược.

Tròng mắt của hắn cũng dần dần khuếch tán, đầu của Mộ Dung Thu Thủy cũng dần dần khuếch tán trong tròng mắt hắn.

Sau đó hắn nghe thấy Mộ Dung Thu Thủy phảng phất đang ở một nơi xa vời hỏi hắn :

- Nếu quả ngươi sợ chết, sợ chết dưới đao của Đinh Trữ, vậy ngươi tại sao lại không giết Đinh Trữ ở pháp trường?

Một điểm đó có rất nhiều người không hiểu, có lẽ chỉ có Khương Đoạn Huyền mới có thể hoàn toàn hiểu được.

Cho nên hắn nghe thấy mình đang cười, nghe thấy thanh âm của mình phảng phất cũng ở một nơi xa vời đáp lời :

- Ngươi không thể biết ta tại sao lại làm như vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết.

- Bất hạnh là ta khơi khơi lại biết.

- Ngươi biết cái gì?

- “Ngươi không những muốn giữ mạng, ngươi cũng muốn giữ danh” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Cứu Đinh Trữ một cách nghĩa khí ở pháp trường, ngươi lập tức vang danh thiên hạ, ai cũng không biết ngươi đã sớm có phương pháp đối phó Đinh Trữ, ai cũng không tưởng được ngươi và Hoa Cảnh phu nhân đã câu kết với nhau”.

- Nhưng ngươi đã nghĩ ra.

- “Đó là vì ta trời sinh là một người ưu tú hơn người” - Mộ Dung Thu Thủy hững hờ thốt - “Ta trời sinh cao thượng ưu tú hơn đám người các ngươi, không cần biết võ công của ngươi cao cường đến mức nào cũng vô dụng”.

- Ồ?

- “Cho dù ngươi là cao thủ thiên hạ vô song, trước mặt ta, vẫn chỉ bất quá là một nô tài” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Bởi vì ta là quý tộc, ngươi lại là một tên ăn mày trong đám người thô lậu. Ngươi ở trước mặt ta vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được”.

Y nói :

- Bởi vì chính ngươi cũng cảm thấy điểm đó, cho nên ngươi mới cảm thấy tự ti đê tiện, cũng vì duyên cớ đó, cho nên ngươi mới có thể liều mạng biểu hiện chính mình trước mặt ta.

- Ta biểu hiện cái gì?

- “Biểu hiện nét anh hùng khí khái của ngươi” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Nếu quả ta đang lúc đối đầu với sinh tử mà còn có thể thong dong hâm gà uống rượu, ngươi đương nhiên cũng phải làm ra dạng tiêu sái như ta”.

- “Vậy là sao?” - Khương Đoạn Huyền hỏi.

Thanh âm của Hoa Cảnh Nhân Mộng lại biến thành ôn nhu :

- Võ công và đao pháp của ngươi đương nhiên không thể thua Mộ Dung Thu Thủy, chỉ tiếc lần này người phải chết tịnh không phải là y.

- Tại sao?

- Bởi vì lần này ngươi đối với chính mình đã quá tin chắc, cho nên đã phạm vào một sai lầm trí mệnh.

- Ồ?

- “Ngươi lúc bình thời là người cẩn thận phi thường, hơn nữa cũng kỹ càng phi thường, thậm chí lúc tắm rửa cũng không ngoại lệ” - Hoa Cảnh Nhân Mộng nói với Khương Đoạn Huyền - “Nhưng lần này sai lầm của ngươi lại là vì sơ xuất mà tạo thành”.

Khương Đoạn Huyền không ngờ lại đang cười, phảng phất là cười lạnh, lại phảng phất không phải.

Hoa Cảnh Nhân Mộng nói :

- Thứ sơ xuất của ngươi, ngoài cái tự tin ra, đương nhiên còn có nguyên nhân khác.

- Là nguyên nhân gì?

- “Thứ nhất, ngươi đánh giá Mộ Dung Thu Thủy quá thấp, ngươi luôn luôn nghĩ y chỉ bất quá là một tên công tử phong lưu quyền quý rèm gấm chén vàng cỡi ngựa ngắm trăng, chuyện trong giang hồ y căn bản không hiểu biết” - Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài - “Điểm đó ngươi không những đã sai lầm, hơn nữa đã sai đến mức đáng chết”.

Khương Đoạn Huyền trầm mặc.

- “Thứ hai, lúc y đang hâm gà múc rượu, ngươi tịnh không chú ý đến y hết mình” - Hoa Cảnh Nhân Mộng nói - “Bởi vì gà và rượu đều là những món ngươi đã thử qua, hơn nữa ngươi cũng không tưởng được Mộ Dung công tử không ngờ có thể tự mình động thủ làm mấy chuyện đó, động tác lại cao quý ưu nhã làm sao, khí độ biểu hiện đang lúc sinh tử treo đầu sợi tóc lại thong dong làm sao, mọi thứ đó đều khiến cho lực chú ý của ngươi phân tán”.

Trên trán của Khương Đoạn Huyền đã không còn mồ hôi, mồ hôi của hắn đã cạn, sắc mặt càng trắng nhợt, trong mắt lại có những vệt máu đỏ li ti.

Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu những tia máu đó trừng trừng nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng, gằn từng tiếng :

- Ta thừa nhận, lần này ta có sơ xuất. Nhưng sơ xuất tịnh không nhất định là trí mệnh.

- “Không sai, đại đa số người trên thế giới này đều có sơ xuất, đại đa số người trên thế giới đều vẫn còn sống” - Nhân Mộng đáp - “Chỉ tiếc ngươi đã quên một điểm quan trọng nhất”.

- Điểm gì?

- “Người khác đều có thể có sơ xuất, thứ người như ngươi lại không thể” - Nhân Mộng đáp - “Ngươi cho dù có thể có sơ xuất một vạn lần trước mặt người khác, cũng không thể sơ xuất một lần trước mặt Mộ Dung Thu Thủy”.

Nàng nói với Khương Đoạn Huyền :

- Bởi vì chuyện vị công tử quyền quý của bọn ta hiểu biết thật sự nhiều hơn nhiều so với ngươi.

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười.

- “Ai ai đều biết ta không phải là người giang hồ, cũng rất ít khi đi lai trong giang hồ, một điểm đó ta tin ngươi nhất định cũng biết” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Ngươi đối với mỗi một người có thể thành thù địch của người đều điều tra rất rõ ràng”.

- “Hắn đích xác là như vậy” - Nhân Mộng thốt.

- “Vậy thì ngươi cũng nên biết, trong đám môn hạ của ta có rất nhiều người giang hồ, hơn nữa có rất nhiều người đã không còn có thể ra mặt trên giang hồ” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Những chuyện thô bỉ hạ lưu trong giang hồ bọn chúng mỗi một người đều biết chút ít, thủ pháp tận dụng quỷ kế ám toán người ta, bọn chúng đương nhiên cũng biết chút ít”.

Mộ Dung Thu Thủy nói :

- Nếu quả đám môn hạ của ta có bảy tám chục người như vậy, nếu quả mỗi một người trong số bọn họ đều biết chút ít, vậy thì ta biết có phải cũng là bảy tám chục lần mấy thứ chút ít đó không?

- “Phải” - Nhân Mộng đáp - “Ý của ta là vậy”.

- Dưới tình huống này, ta nếu quả muốn động một chút chân tay trong nồi rượu gà, có phải rất dễ không?

- “Đại khái là vậy” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Một người có địa vị giống như ngươi, nếu quả dùng thủ pháp ưu nhã quý tộc làm thứ chuyện đám người bỉ ổi trong giang hồ làm, đại khái không dễ dầu gì bị người ta phát hiện”.

- “Người khác có thể phát hiện hay không, ta không dám nói” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Nhưng ta tin rằng Khương tiên sinh tuyệt không thể phát hiện”.

- Tại sao?

- Bởi vì hắn hiện tại đã dùng qua rượu gà mà ta pha thêm chút tác liệu.

- Ngươi thêm tác liệu gì?

- Đương nhiên là một thứ lúc nào cũng có thể làm cho một người sống biến thành người chết.

Khương Đoạn Huyền đột nhiên hét lớn :

- Ta cũng có thứ tác liệu sát nhân. Tác liệu của ta là đao của ta.

Đao huy xuất.

Lúc phản thủ, bề ngoài của đao phong, phương pháp xuất thủ, bộ phần, thước tấc, đều là tinh hoa trong đao pháp mà Khương Đoạn Huyền cả đời khổ luyện. Cả một phân cũng không sai.

Không sai, lại chậm một chút.

Hắn tuy đã thi triển tinh túy võ công của hắn, tuy đã dụng xuất kình lực toàn thân, nhưng một đao hắn chém xuống vẫn chậm đi một chút.

Tuy chỉ chậm một chút, sự quan trọng của một chút đó lại đủ để làm cho không một ai có thể tưởng tượng nổi.

Thanh danh và vinh dự mà hắn dùng trí tuệ, tinh lực, kình khí, hy sinh, và nhẫn nại cả đời để đổi lấy, đều đã giống như một tảng băng kiên cố đang tan chảy trong dòng nước xuân, đột nhiên trong phút chốc tan biến vô hình.

Một đao kích xuất, không chém vào chỗ yếu hại trên xương cổ của người ta, cũng không chém vào huyết quản tĩnh mạch của người ta.

Một đao đó không ngờ đã chém vào không trung.

Sinh tử thắng bại là giữa một đao đó.

Một đao đó giống như một tên cờ bạc đem hết tính mệnh toàn gia đình hắn đánh cá lần cuối cùng.

Hắn đã đặt lên cửa sống.

Chỉ bất quá cửa sống cũng có sinh tử, Khương Đoạn Huyền không phải là một tên cờ bạc, hắn không đánh cá, cũng không bại.

Nhưng một đao đó của hắn đã chém vào cửa tử.

Cửa tử là khoảng không.

* * * * *

Mộ Dung Thu Thủy không động, cả một ngón tay cũng không động, cả mắt cũng không chớp.

Y ngồi bất động như vậy nhìn Khương Đoạn Huyền huy đao, nhìn thấy Khương Đoạn Huyền phát hiện đao mình lạc vào khoảng không, nhìn trong mắt Khương Đoạn Huyền chợt dâng trào một màu đen chết chóc, giống như màu mắt của một mãnh thú chợt phát hiện mình đã lọt vào hầm bẫy.

Đương lúc một đao của hắn chém lên đầu người ta, hắn có nhìn màu mắt của người ta không?

Mộ Dung Thu Thủy thở dài.

- “Khương tiên sinh, ngươi bình sinh huy đao chưa từng thất thủ, cũng không biết có bao nhiêu đầu người đã rơi dưới đao của ngươi, ngươi có thích không?” - Mộ Dung Thu Thủy hỏi - “Hôm nay đao của ngươi chỉ bất quá hụt một lần, ngươi hà tất phải sầu khổ như vậy?”

Khương Đoạn Huyền ngưng thị nhìn đao trong tay mình, đột nhiên xoay đao cắt vào huyết quản sau ót mình.

“Đinh” một tiếng, tóe lửa bốn phía, đao trong tay hắn không ngờ đã bị đánh rớt.

Ánh mắt của Mộ Dung Thu Thủy vẫn như dòng nước mùa thu.

- Khương tiên sinh, ngươi không nên làm vậy, ta khuyên ngươi mau đi đi.

- Ngươi... ngươi muốn ta đi?

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Bởi vì ngươi có chết cũng không nên chết ở đây”.

- Tại sao?

- “Ngươi có biết một con voi trước lúc lâm tử luôn luôn đi tìm một chỗ giấu tàng xương cốt mình, bởi vì cái ngà của nó quý giá, có chết cũng không chịu để người ta hủy diệt” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Khương tiên sinh, thanh danh của ngươi cũng giống như ngà voi vậy, lẽ nào ngươi muốn để nó bị người ta dày xéo sau khi ngươi chết?”

Khương Đoạn Huyền mặt xám xịt, cước bộ bắt đầu thoái lui.

Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài.

- “Khương tiên sinh, ngươi không nên hận ta không xuất thủ giúp ngươi, giờ phút này ta có xuất thủ cũng vô dụng” - Nàng nói - “Hơn nữa không cần biết Mộ Dung Thu Thủy là dạng người gì, lời nói của y thật có chút đạo lý”.

Đợi đến khi người của Khương Đoạn Huyền đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm chết chóc, Hoa Cảnh Nhân Mộng mới quay mình đối diện Mộ Dung Thu Thủy :

- Lời nói của ngươi tuy thường rất có đạo lý, chuyện làm lại thường không có lý.

- Ồ?

- Ngươi tại sao lại để Khương Đoạn Huyền bỏ đi?

- Bởi vì hắn đã là người chết.

- Ít ra hiện tại hắn còn chưa chết.

Mộ Dung Thu Thủy cười cười :

- Độc do ta tận tay hạ, nếu quả không do ta tận tay giải, trên thế gian này có ai có thể sống quá ba canh giờ?

Hoa Cảnh Nhân Mộng lại thở dài.

- “Đại khái không thể có” - Nhân Mộng thốt - “Bọn nam nhân thường thích nói thiên hạ tối độc phụ nhân tâm, có những tâm trường của nữ nhân còn độc hơn cả rắn, ta xem ra bọn nam nhân thật quá khiêm tốn, tâm của nam nhân lúc tàn độc, mười nữ nhân cũng không bì được”.

Mộ Dung Thu Thủy cười cười :

- Không cần biết ra sao, khiêm tốn luôn luôn là một đức tính tốt, có thể khiêm tốn một chút là được rồi.

- “Độc dược ngươi trộn, ngoại trừ ngươi ra, thật không có ai có thể cứu?” - Nhân Mộng hỏi.

- “Đại khái là vậy” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Nếu quả nàng không tin, có thể thử mà”.

- “Ta tin” - Nhân Mộng đáp - “Ngươi nên biết rằng lời nói của ngươi, mỗi một chữ ta đều tin”.

Nụ cười của nàng chợt biến thành cao nhã như hoa lan, diễm lệ như hải đường :

- Vậy lời ta nói ngươi có tin không?

- Còn phải coi nàng nói cái gì.

- “Nếu quả ta nói, độc dược ta trộn, ngoại trừ ta ra, thiên hạ cũng không có ai có thể giải được” - Hoa Cảnh Nhân Mộng hỏi - “Ngươi có tin không?”

Nàng dùng một khẩu khí thành khẩn phi thường để hỏi câu đó, nhưng ngay lúc đó, tròng mắt của Mộ Dung Thu Thủy lại đột nhiên co thắt lại.

* * * * *

Lúc đó, Khương Đoạn Huyền đã ngã gục.

Lúc hắn ngã gục, trước mắt chỉ còn lại một màn đen sì chết chóc, không còn gì khác.

* * * * *

Lúc đó chính là lúc bóng đêm tăm tối nhất, nơi tối tăm nhất trong tròng mắt đang co thắt của Mộ Dung Thu Thủy, thứ tối tăm đó đã không còn một bóng đêm nào có thể so sánh được.

Thứ tối tăm đó đã không còn thứ ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

Thứ tối tăm đó là tối tăm chết chóc, giống như lúc Khương Đoạn Huyền đột nhiên phát hiện đao của hắn đã không còn là đao của hắn, trong mắt đột nhiên trào dâng thứ tối tăm đó.

Một người chỉ có lúc biết mình đã tiếp cận tử vong, trong mắt mới có thể có màu sắc đó.

Hiện tại trong mắt của Mộ Dung Thu Thủy tại sao cũng có màu sắc đó?

Đó có phải vì y biết Hoa Cảnh Nhân Mộng quá hiểu y, y cũng quá hiểu Hoa Cảnh Nhân Mộng?

Nụ cười của Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn sáng lạn tươi tắn như nụ hoa.

- “Mộ Dung Thu Thủy, bọn ta là lão bằng hữu, là hảo bằng hữu, ngươi biết ta luôn luôn quan tâm đến ngươi nhất, sắc mặt ngươi tại sao lại có thể bất chợt biến thành khó coi như vậy?” - Nàng hỏi Mộ Dung Thu Thủy - “Ngươi có phải chợt sinh bệnh, có phải đột nhiên cảm thấy có chỗ không được dễ chịu? Hay bất chợt lại nhớ đến chuyện xưa gì đó khiến cho ngươi cảm thấy bi thương hối hận?”

Nụ cười của Mộ Dung Thu Thủy tuy đã không còn phong cách độc quyền cố hữu của y, nhưng y vẫn cười :

- Trong cả đời này của ta, chuyện duy nhất ta hối hận bi thương là gặp ngươi.

- “Con người ngươi thật là không có lương tâm, hơn nữa ký ức quá mau quên” - Nhân Mộng nhẹ nhàng thốt - “Ta còn nhớ ngươi trước đây đã từng nói với ta, cả đời ngươi chuyện cao hứng hoan hỉ nhất là gặp được ta”.

- Những lời nói đó ta tịnh không quên.

- Vậy thì ngươi cũng nên ghi nhớ bọn ta đã từng trải qua bao nhiêu ngày khoái lạc.

- Ta đương nhiên ghi nhớ.

- Vậy ngươi còn bi thương hối hận gì nữa?

Nhân Mộng là một nữ nhân “hiểu biết” phi thường, thông minh phi thường, cho nên nàng mới tự trả lời câu hỏi đó :

- Ngươi hối hận, có phải chỉ vì ta trong buổi hôm nay đã hiểu ngươi quá nhiều?

Mộ Dung Thu Thủy không nói gì.

- “Vì ta thấu hiểu ngươi quá nhiều, cũng quá sâu, cho nên ngươi vô luận muốn làm gì, ta đều có thể dự liệu được” - Nhân Mộng thốt - “Ngươi là một nam nhân đa biến, dưới những tình huống khác nhau, chuyện ngươi làm cũng hoàn toàn bất đồng”.

Nàng lại cường điệu :

- Nhưng không cần biết dưới tình huống nào, chuyện ngươi muốn làm, ta đều có thể dự liệu được.

Mộ Dung Thu Thủy không ngờ lại không kháng biện.

- “Thí dụ mà nói, nếu quả lúc ngươi chợt phát giác ngươi đã lọt vào bẫy, ngươi có thể làm gì?” - Nhân Mộng thốt - “Ngươi đương nhiên không thể thúc thủ chịu trói, càng không thể cam tâm chịu chết”.

Nàng nói :

- Ngươi biết rõ tình huống đã quá xấu, ngươi vẫn cố gắng tìm mọi phương pháp tranh đấu vùng vẫy cầu sinh.

Mộ Dung Thu Thủy thừa nhận.

Chỉ có người chết mới từ bỏ nguyện vọng cầu sinh.

- “Cho nên ta tự hỏi mình, dưới tình huống hôm nay, đang lúc ngươi đột nhiên phát hiện mình đã lọt vào bẫy của bọn ta, ngươi có thể làm gì?” - Nhân Mộng thốt - “Ngươi đương nhiên phải nghĩ cách lợi dụng mỗi một vật ở đây làm công cụ cầu sinh cho ngươi”.

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Vừa lọt vào hầm bẫy, ta đã quan sát mỗi một vật ở đây tử tế phi thường”.

- “Ta cũng nghĩ vậy” - Nhân Mộng thốt - “Cho nên trước khi ngươi vào đây, ta đã quan sát mỗi một vật trong này qua một lần giùm ngươi”.

Nàng nói :

- Ta nhất định trước tiên phải xem cho rõ ở đây có những vật gì có thể giúp ngươi thoát khỏi tử cảnh, cầu một sinh lộ. Ta nhất định trước tiên phải đoạn tuyệt toàn bộ sinh lộ của ngươi.

- “Ta hiểu” - Mộ Dung Thu Thủy cười khổ - “Kỳ thật ta đáng lẽ nên hiểu từ sớm, tác phong của ngươi luôn luôn là như vậy”.

Nhưng ở đây chỉ bất quá là một nhà bếp, một nhà bếp tịnh không khác gì với nhà bếp của một gia đình bình thường.

Trong nhà bếp của một gia đình bình thường có những vật gì?

Một lò lửa, một ống khói, một đống than chất gần lò lửa. Có lửa, đương nhiên phải có nước, một lu nước, một gáo múc nước, đương nhiên trong lu nhất định cũng phải có nước.

Ngoại trừ lu nước ra, đương nhiên cũng phải có lu gạo. Không có gạo làm sao nấu cơm? Nhà bếp không có gạo làm sao có thể gọi là nhà bếp?

--- Ngoại trừ lu nước và lu gạo ra, còn có lu hũ gì khác?

Đáp án là: ít ra còn phải có hai thứ lu hũ khác.

Một là hũ ngâm rau trái, lớn lớn nhỏ nhỏ, các thức các dạng hũ, rau trái ngâm trong hũ đủ thức đủ dạng khác nhau, lúc ai ai cũng không chịu ra khỏi nhà, ngồi trong nhà bếp, nhìn mấy hũ lớn lớn nhỏ nhỏ đó, trong tâm thông thường cảm thấy một thứ mãn nguyện rất phong phú.

Một thứ mãn nguyện không đói kém thiếu thốn.

Còn có một thứ lu hũ, đương nhiên là hũ rượu.

Xào nấu cần có rượu nấu ăn, rượu nấu ăn có thể khử mùi, rửa sạch, tăng gia mùi vị của thịt cá.

Không cần biết là xào, luộc, chiên, nướng, chưng, hấp, đều phải cần rượu nấu ăn.

Trong nhà biếp làm sao có thể không có hũ rượu được?

Hà huống, có những nam nhân căn bản chưa từng bước vào một nhà bếp không có hũ rượu.

Một nhà bếp không có hũ rượu giống như một nữ nhân không có miệng, có lúc mình tuy cảm thấy “nàng” cũng có ưu điểm, bởi vì “nàng” có thể để mình tránh khỏi bị dụ hoặc, tránh khỏi bị say đắm, tránh khỏi bị hoảng loạn, thậm chí còn không thể mở miệng nhiếc móc.

Nhưng, nếu quả mình là một nam nhân, mình có thể thích một nữ nhân không có miệng sao?

Ngoại trừ hũ rượu ra, trong nhà bếp đương nhiên còn phải có những vật phải mở miệng khác. Đao cũng phải mở miệng, dao nhà bếp cũng vậy.

Dao không mở miệng làm sao có thể cắt cổ gà, chặt xương vịt, mổ bụng cá, chặt đầu cừu.

Không có dao, nhà bếp còn có thể nấu nướng gì nữa?

Dao phải mở miệng mới bén, hũ phải mở miệng mới là hũ.

Nhưng trong nhà bếp còn có những vật khác không thể mở miệng.

--- Chai dầu, chai tương, chai dấm, lọ đường, lọ muối, lọ tiêu, đều không thể mở miệng.

Chai chai lọ lọ vốn không thể mở miệng, mở miệng là hư mốc.

--- Bọn nữ nhân có phải cũng nên học hỏi những chai chai lọ lọ đó hay không?

Nồi đất, nồi sứ, nồi sắt, bình thường đều chùi rửa sạch sạch sẽ sẽ, nồi xếp một bên, nắp nồi xếp một bên, rành rành định phận, đó là lúc “mở miệng”.

Nhưng đợi đến khi trong nồi đất có đầu cá, rau cỏ, đậu hủ, thịt viên, gà vịt, trong nồi sứ có vi cá, tổ yến, bào ngư, phải “đậy” nắp nồi vừa khít, không thoát hơi, không nhiễm khí.

Hoa Cảnh Nhân Mộng nói :

- Trong nhà bếp đương nhiên còn có chảo, mâm, tô, và chén, đũa. Có những gia đình trong nhà bếp còn cúng thờ ông Táo, một năm tứ quý không để tắt lửa.

- “Thượng thiên ngôn hảo sự, hạ giới bảo bình an” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Ta thật nên đi xem trong nhà bếp của ta có cúng thờ một vị Táo quân hay không”.

- “Cho dù có cũng vô dụng” - Nhân Mộng nói - “Sự bình an của ngươi Táo quân không bảo vệ được”.

- Ồ?

- “Táo quân là một tiểu thần, ngươi lại là quý nhân” - Nhân Mộng thốt - “Ông ta làm sao có thể quản lý được chuyện của ngươi?”

- Có lý.

- Nếu quả Táo quân không đảm bảo được sự bình an của ngươi, những cái nồi, chén, chai, lọ này đương nhiên càng không lo lắng được.

Mộ Dung Thu Thủy thở dài :

- Ta lại không thể tự biến thành một con gián để trốn trong lọ.

- “Những con dao kia xem chừng cũng không giúp được ngươi” - Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt - “Bởi vì trong nhà bếp này tuy có tám, chín con dao, lại không có tới một con có thể so sánh với đao của Khương tiên sinh”.

- Cho dù những con dao đó hợp lại, chỉ sợ cũng không thể so sánh với một vết mẻ trên đao của Khương tiên sinh.

- Cho nên ta phải động não ngẫm nghĩ.

- Nghĩ chuyện gì?

- “Nghĩ một Mộ Dung Thu Thủy thông minh tuyệt đỉnh, đột nhiên phát hiện mình lọt vào bẫy, nên lợi dụng cái gì để cứu lấy mình” - Nhân Mộng đáp - “Ta đương nhiên cũng phải nghĩ trong nhà bếp này có những vật gì có thể cứu Mộ Dung Thu Thủy”.

- Ngươi có nghĩ ra không?

- “Đương nhiên đã nghĩ ra.” - Hoa Cảnh Nhân Mộng nói - “Một người nhãn lực không tha tới một cọng tóc, tuyệt không thể bỏ sót bất kỳ một cơ hội có lợi nào, đối với độc dược đã nghiên cứu sâu sắc thậm chí còn thấu triệt hơn cả tôn đại quốc thủ đương thời nghiên cứu kỳ thuật”.

Nàng nói :

- Một người như vậy, đi vào một nhà bếp có một nồi gà kho măng và một nửa bầu hảo tửu, nếu quả hắn không nghĩ đến lợi dụng nồi gà và bầu rượu đó, thì con người đó là dạng người gì?

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ :

- Không cần biết con người đó là dạng người gì, ít ra không thể là Mộ Dung Thu Thủy.

- “Không những không thể là Mộ Dung Thu Thủy, căn bản không thể coi là một người” - Nhân Mộng thốt - “Nếu quả ta không nghĩ ra điểm đó, ta cũng không thể coi là một người”.

- “Ta thừa nhận” - Mộ Dung Thu Thủy lại thở dài - “Ngươi không những là người, mà còn là một con yêu tinh”.

- Vậy ta hỏi ngươi, làm yêu tinh nếu quả đã tính đúng ngươi sẽ làm gì, con yêu tinh đó có phải nên có hành động trước để chế phục người không?

- Phải.

- Nếu quả ngươi là con yêu tinh đó, ngươi sẽ làm gì?

Mộ Dung Thu Thủy trả lời không nghĩ ngợi :

- Ta đương nhiên trước hết hạ một chút độc trong nồi gà hay trong bầu rượu. Bởi vì tên Mộ Dung Thu Thủy khờ dại đó nếu quả muốn dụ người ta trúng độc của y, tự y nhất định trước hết phải ăn một chút gà hay uống một chút rượu có độc đó.

- “Mình trước tiên cố ý làm, sau đó để người ta cũng làm như vậy” - Nhân Mộng thốt - “Theo lịch sử những phép thuật lừa gạt từ xưa đến nay, vốn là một phương pháp cổ xưa rất hữu hiệu”.

- Cho nên tên ngốc đó mới làm theo như vậy.

- Kết quả?

- “Kết quả là một tên ngốc và một tên khờ đều bị trúng kế” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Tên ngốc Khương Đoạn Huyền trúng kế trước, tên khờ Mộ Dung Thu Thủy trúng kế sau”.

- Sau đó?

- “Sau đó”, - Mộ Dung Thu Thủy thở dài - “Tên ngốc chết trước, tên khờ chết sau, còn sau đó gì nữa”.

Hoa Cảnh Nhân Mộng cười.

Nàng cười không ngừng, cười không ngưng nghỉ, giống như có một người đang kề đao trên yết hầu nàng, cưỡng bách nàng phải cười, không cười không được, nếu không sẽ cắt đoạn yết hầu nàng.

Tiếng cười của nàng nghe giống như vậy.

Một nữ nhân đang làm một chuyện đắc ý, làm sao có thể có tiếng cười đó?

Thần thái của Mộ Dung Thu Thủy bị hại trái lại lại biến thành vừa ưu nhã vừa ung dung, thậm chí lại đang thưởng thức rượu gà của y.

Rượu gà độc chết người.

Hoa Cảnh Nhân Mộng cả tiếng cười cũng mau chóng bị ngắt đoạn. Mộ Dung Thu Thủy thong thong dong dong không biết từ lúc nào đã gắp một miếng thịt gà, đút vào miệng, nhai chầm chậm, sau đó lại dùng một thanh âm rất u nhàn hỏi Hoa Cảnh Nhân Mộng :

- Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái? Ngươi có phải kỳ quái là ta vì sao cho đến bây giờ còn chưa bị độc phát mà ngã quỵ?

- “Ta vốn đích xác có chút kỳ quái” - Nhân Mộng đáp - “Nhưng hiện tại ta đã không còn thấy kỳ quái nữa”.

- Tại sao?

- Bởi vì ta chợt nhớ đến một chuyện.

- Chuyện gì?

- “Giải độc thuật” - Nhân Mộng đáp - “Vô dược vô phương, quy chân phản bộc, phiến khắc chi gian, kỳ độc tự giải”.

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười, cười rất bảo thủ, nhưng lại đã khôi phục nét kiêu ngạo quý tộc.

- Đó chỉ bất quá là một truyền thuyết trong giang hồ, không ngờ ngươi cũng từng nghe qua, hơn nữa không ngờ còn tin nữa.

- “Đó không phải là truyền thuyết, càng không phải là truyền thuyết trong giang hồ” - Nhân Mộng nói - “Đó là một thứ tỵ tử thuật bí mật lưu truyền trong đám quý tộc, hơn nữa là đám quý tộc có quyền thế cực hạn”.

- Ồ?

- Có những đại thần quý tộc bị hoàng đế dùng độc dược xử tử - sau khi uống độc dược của hoàng đế ngự tứ vẫn còn có thể sống. Đó là vì bọn họ vào một triều đại không biết niên, trên một hải đảo không biết tên, bằng năm trăm cô gái đồng trinh, năm vạn lượng vàng ròng, năm chục vạn cân gạo thạch hương, đã hoán đổi được một thứ giải độc thuật tỵ tử thần kỳ thần bí.

- Ồ?

- Nghe nói đương thời tham dự chuyện đó chỉ có ba gia đình, hơn nữa chỉ truyền lại cho đích tử. Đương kim thiên hạ có tư cách đó đại khái cũng chỉ có năm ba người.

Nàng nói :

- Ngươi đương nhiên là một trong số đó.

Mộ Dung Thu Thủy lại cười :

- Nghe qua đó thật sự không giống là truyền thuyết, đơn giản đã giống như thần thoại.

- “Kỳ thật ta đáng lẽ nên nghĩ đến điểm đó” - Nhân Mộng thốt - “Ta căn bản không nên cấp cho ngươi cơ hội nói chuyện, căn bản không nên cấp cho ngươi bất kỳ cơ hội nào để kéo dài thời gian, giúp ngươi thi triển giải độc thuật của ngươi”.

Nàng nhịn không được phải thở dài :

- Ta cả đời làm sai nhất chỉ sợ là chuyện này.

- “Ngươi lại đã lầm rồi” - Nụ cười của Mộ Dung Thu Thủy rất ôn hòa - “Chuyện ngươi sai nhất tuyệt không phải là chuyện đó”.

- Vậy chuyện gì ta làm sai nhất?

Mộ Dung Thu Thủy không hồi đáp, chỉ cười, lúc đó bên ngoài căn nhà gỗ chợt vang lên “cạch, cạch, cạch, cạch” mấy tiếng liên tục, đại đa số người đều có thể nhận ra đó là tiếng mấy chục mấy trăm cây đinh sắt đóng vào bản gỗ.

Cái nhà bếp đó xây bằng bản gỗ.

Hoa Cảnh Nhân Mộng đã biết bên ngoài phát sinh ra chuyện gì, nhưng lại vẫn không biến sắc, thản nhiên hỏi Mộ Dung Thu Thủy :

- Ta thật ra đã làm sai chuyện gì?

Mộ Dung Thu Thủy chung quy đã trả lời :

- Chuyện ngươi làm sai nhất là ngươi căn bản không nên tin giải độc thuật.

- Tại sao?

- “Bởi vì trên thế giới này căn bản không có giải độc thuật” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Giải độc thuật chỉ bất quá là ba gia đình bọn ta cố ý chế tạo ra một truyền thuyết, lúc gặp tình huống nguy cấp có thể dùng để gạt người”.

Y cười càng đắc ý :

- Hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa là tình huống nguy cấp phi thường, nhưng chính ta tuyệt không thể đề tỉnh ngươi điểm đó, ta chỉ hy vọng ngươi cũng nghe qua truyền thuyết đó, hơn nữa còn kịp thời nhớ đến nó dưới tình huống này.

Hoa Cảnh Nhân Mộng dùng một ngón tay búp măng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai phất phơ bên tai.

Sắc mặt nàng đã trắng nhợt như ngón tay.

Bởi vì bây giờ nàng biết rõ nàng đã cấp cho Mộ Dung Thu Thủy một cơ hội sống.

Nàng vốn không ngại hy sinh tất cả, bất chấp mọi thủ đoạn nhất nhất chỉ vì muốn lấy mạng con người đó.

Nhưng hiện tại nàng lại đã cấp cho y một cơ hội sống, cấp cho y thời gian.

Nếu quả Mộ Dung Thu Thủy có thể sống còn, Hoa Cảnh Nhân Mộng làm sao có thể sống còn?

Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên cảm thấy rất khoan khoái, bởi vì y biết cơ hội đó tịnh không phải là do Hoa Cảnh Nhân Mộng cấp cho y, mà là do tự y tạo thành.

Một màn kịch y đã diễn xuất thành công phi thường.

--- Từ thất vọng, tuyệt vọng, hối hận, diễn đến một chuyển biến đột ngột, biến thành vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.

Diễn xuất của y cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ, cho nên mới có thể khiến cho Hoa Cảnh Nhân Mộng lúc đầu tin rằng y đã tuyệt vọng cầu tử, bất chợt lại nghĩ y đã dùng một thứ phương pháp thần kỳ thần bí giải trừ độc dược.

Cho nên nàng bất tri bất giác để cho y kéo dài thời gian.

--- Dưới tình huống đó, mỗi một chút thời gian đều là một cơ hội sống còn, giống như một giọt nữa trong sa mạc.

Hiện tại y đã tranh thủ đủ thời gian, y nhất định phải để cho thế nhân biết, Mộ Dung Thu Thủy vô luận dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều không thể bại.

Hoa Cảnh Nhân Mộng nhìn con người khí chất cao nhã, nụ cười ôn hòa, phong độ bất khả kháng trước mặt mình, giống như một thiếu nữ quật cường đang nhìn một người bỏ rơi mình. Cũng không biết nên hận y? Hay là nên yêu y? Cũng không biết nên khinh y? Hay là nên tôn kính y, bội phục y?

Nàng chỉ hận mình tại sao vĩnh viễn không thể hiểu thấu con người đó.

Cho dù tất cả nam nhân trên thế gian đều bị dẫm đạp dưới chân nàng, nhưng nàng lại chừng như vĩnh viễn đều bị dẫm đạp dưới chân nam nhân đó.

Bởi vì nàng phát hiện nam nhân đó căn bản chưa từng yêu nàng.

Sau đó nàng lại phát hiện thêm một chuyện càng quan trọng - nàng cũng chưa từng yêu nam nhân đó.

Không yêu, cũng không hận.

Nếu quả giữa nam nữ đã không có yêu cũng không có hận, vậy còn có gì khác?

--- Nếu quả giữa hai tuyệt đỉnh cao thủ, đã không có hữu tình, cũng không có thù hận, vậy giữa bọn họ có cái gì?

Thứ tình cảm đó rất khó giải thích, nếu quả mình không đạt đến cảnh giới đó, mình vĩnh viễn vô phương hiểu thấu.

Cho nên hiện tại Nhân Mộng chỉ hỏi Mộ Dung Thu Thủy :

- Ngươi có phải đã trúng độc của ta?

Mộ Dung Thu Thủy đáp :

- Phải.

- Nếu quả ngươi không có giải độc thuật, ngươi sao lại có thể giải độc của ta?

- “Ta tuy không có giải độc thuật, nhưng ta có thuốc giải độc” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Chỉ bất quá thuốc giải độc cần phải đợi thời gian”.

- Hiện tại có phải ngươi đã đợi được?

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Ta rất ít khi đơn thân độc mã xuất hành, nhưng ta mỗi lần đơn thân xuất hành, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào, Vi Hiếu Khách đều có cách trong thời gian ngắn nhất tìm đến”.

Dưới tình huống khoan khoái phi thường như vầy, y thở dài một cách vui vẻ :

- Vi Hiếu Khách tuy không giỏi cờ bạc, về phương diện tìm người, gã lại là chuyên gia.

- “Ta biết” - Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt - “Ta cũng biết gã hiện tại nhất định đã đến”.

- Hình như đã đến.

- “Vậy gian nhà bếp này có phải sẽ rất mau chóng bay đi?” - Nhân Mộng hỏi.

- Đại khái là vậy.

Một gian nhà bếp làm sao có thể đột nhiên bay đi?

* * * * *

Nhà bếp không có chân, cũng không có cánh.

Nhà bếp đã không thể đi, cũng không thể bay, thiên hạ tuyệt không có bất kỳ một ai có thể nhìn thấy một gian nhà bếp có thể bay, có thể đi.

Nhưng gian nhà bếp này lại bay đi. Từng mảng từng mảng bay đi.

--- Mỗi một bản gỗ, một mũi cương câu, một sợi dây, một đôi tay mạnh bạo, một người hành động mẫn tiệp.

Nếu quả nói gian nhà bếp đó dùng một trăm chín mươi sáu bản gỗ dài sáu thước cao hai thước xây thành.

Nếu quả nói bên ngoài đột nhiên có một trăm chín mươi sáu người hành động mẫn tiệp, mỗi người đều có một đôi tay mạnh bạo, trên mỗi đôi tay chỉ có một cương câu, mỗi cương câu đều ghim chặt vào một bản gỗ.

Nếu quả có một người phát hiệu lệnh, chờ thời cơ phất tay ra dấu.

Mệnh lệnh vừa đưa ra, cương câu bay đi, bản gỗ đương nhiên cũng bay theo cương câu. Một trăm chín mươi sáu cương câu, một trăm chín mươi sáu bản gỗ.

Vậy gian nhà bếp đó có phải giống như bất chợt như bay đi, bất chợt biến mất không còn thấy nữa?

Đó tịnh không phải là chuyện hoang đường ly kỳ.

Thứ chuyện đó không những đã từng xảy ra, người có kinh nghiệm cũng có thể tiên liệu trước được.

Chỉ bất quá lúc chuyện đó đột ngột phát sinh, vẫn có một thứ lực lượng chấn nhiếp nhân tâm, có thể khiến cho người ta giật mình nín thở.

Hoa Cảnh Nhân Mộng hiện tại đang trong tình huống đó.

Lúc nghe thấy mấy tiếng “cạch cạch cạch cạch” liên hồi như pháo nổ, nàng đã tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.

Nhưng đến khi chuyện đó thật sự phát sinh, nàng vẫn cảm thấy một trận chấn kinh chưa từng có.

Gian nhà bếp bất chợt không còn thấy nữa, người vốn đang đứng trong gian nhà chợt phát hiện mình giống như đang lạc trong một trường ác mộng.

Bởi vì nàng đã không còn trong gian nhà đó nữa, đột nhiên trong phút chốc đã lọt vào một khoảng không trung hoang ác hung hiểm, ác thú bốn bề.

Thứ cảm giác đó giống như một danh môn thục nữ ăn mặt chỉnh chỉnh tề tề đột nhiên phát hiện mình không biết từ lúc nào đã biến thành hoàn toàn lõa thể, hơn nữa có vô số ánh mắt dã thú của nam nhân đang nhìn mình chằm chằm.

Cảm giác hiện tại của Hoa Cảnh Nhân Mộng là như vậy.

--- Tay dụng lực, dây kéo căng, cương câu giật mạnh, bản gỗ bay ra, nhà bếp bỗng không còn thấy nữa.

Bóng tối mù trời phủ đất chợt giống như một tấm lưới trói lấy nàng.

Cương câu đã kéo bản gỗ vào bóng tối, trong bóng tối đã xuất hiện vô số mũi tên lấp lóe ánh hàn tinh.

Mỗi một mũi tên đều giống như ánh mắt của một con thú độc nhãn đang chằm chằm nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng.

Kỳ quái là, người ngã gục lúc đó lại không phải là nàng, mà là Mộ Dung Thu Thủy.

Lúc y gục ngã, trong bóng tối đã xuất hiện một cái ghế mềm do bốn người khiêng.

Nếu quả mình nhận ra bốn người khiêng ghế, mình nhất định phải giật mình, bởi vì bọn họ cho dù không thể coi là cao thủ nhất lưu về khinh công trong giang hồ, ít ra cũng đã rất tiếp cận.

Người ngồi trên ghế đương nhiên là người đã thua mất một chân, Vi Hiếu Khách.

Lúc Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu muốn quỵ, khoảng cách giữa cái ghế đó và y vẫn còn xa ba bốn chục trượng.

Nhưng đến khi Mộ Dung Thu Thủy còn chưa ngã hẳn xuống đất, cái ghế đã đến trước mặt y.

Vi Hiếu Khách trên ghế đã thò một tay kịp thời nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Thu Thủy giơ ra.

Tình huống đó giống như một người trên lầu cao hụt chân té xuống, bất chợt được một bằng hữu kịp thời thò tay nắm giữ lại.

Vi Hiếu Khách tuy mất một chân, lại vẫn còn tay.

Trên bàn tay kia của gã đã nắm chặt một viên thuốc.

Mộ Dung Thu Thủy hả miệng, Vi Hiếu Khách giơ tay ra, trong phút chốc, viên thuốc trong tay gã đã chui vào miệng Mộ Dung Thu Thủy.

Lúc đó tình huống của Mộ Dung Thu Thủy nguy cấp phi thường, hô hấp đã cấp xúc, yết hầu và bắp thịt nơi lồng ngực đã bắt đầu tê dại, thậm chí đã dần dần cứng đơ, giống như bị một đôi tay vô hình siết chặt, cả một tia không khí cũng vô phương chui qua cổ, làm sau còn có thể nuốt viên thuốc được.

Đa số người trúng độc đều giống như vậy, giải dược tuy đã kịp thời đưa đến, y lại vô phương nuốt trôi, nghẹt thở sắp chết.

Người chết cháy cũng có rất nhiều người tịnh không phải bị lửa thiêu chết, mà bị khói ngộp chết.

Nhưng thứ thuốc đó vừa lọt vào miệng, giống như xuân tuyết đụng vào nước ấm, lập tức dung hóa, lập tức xâm nhập vào nước miếng, vào lỗ chân lông.

Quan trọng nhất là thứ giải dược đó hiện tại đã đưa đến kịp thời, hơn nữa đã kịp thời nhét vào miệng Mộ Dung Thu Thủy.

Cho nên hiện tại y còn sống, hơn nữa còn có thể tiếp tục sống.

Hiện tại Hoa Cảnh Nhân Mộng cũng còn chưa chết, nhưng nàng còn có thể sống bao lâu?

Cho dù nàng còn có thể tiếp tục sống, còn có tư vị gì?

Nàng không nghĩ tới.

Sắc mặt nàng trắng nhợt, không còn chút huyết sắc, không có chút biểu tình, sắc mặt của Vi Hiếu Khách không ngờ cũng như nàng.

Bởi vì y đã từng thua, hiện tại nàng cũng đã thua.

Hai người bọn họ đều là người thua.

Hiện tại Vi Hiếu Khách chung quy đã đối diện Hoa Cảnh Nhân Mộng, chỉ bất quá lần này tình huống đã hoàn toàn khác biệt với lần trước.

Trong tâm hai người đều hiểu rõ điểm đó. Đặc biệt là Nhân Mộng.

Vi Hiếu Khách dùng một ánh mắt lãnh đạm đến nỗi cơ hồ giống như bình minh mùa đông nhìn nàng, lãnh lãnh đạm đạm nói :

- Hoa phu nhân, ngươi khỏe chứ?

Gã nói tiếp :

- Kỳ thật ta không cần phải hỏi ngươi, bởi vì ngươi luôn luôn rất khỏe.

- Sao vậy?

- Bởi vì ngươi luôn luôn thắng.

Hoa Cảnh Nhân Mộng cười cười :

- Vi tiên sinh, không tưởng được ngươi cũng là người thích nói đùa.

- “Thích nói đùa?” - Vi Hiếu Khách nhịn không được phải hỏi - “Ta thích nói đùa?”

Gã đương nhiên khó tránh khỏi ngạc nhiên, trên thế gian này tuyệt không có ai cảm thấy Vi Hiếu Khách là người thích nói đùa.

Nhưng Hoa Cảnh Nhân Mộng lại khơi khơi nói như vậy :

- Nếu quả ngươi không phải là người thích nói đùa, sao lại có thể dùng người thắng để kêu một người? Ngươi cũng nên biết, trên thế giới này căn bản không có người thắng.

- Phải.

Trong mắt của Vi Hiếu Khách phảng phất cũng có một nỗi bi ai rất sâu xa, một thứ bi ai chia sẻ với nhân loại.

- “Mỗi một người đều là người thua” - Gã nói - “Một người một khi còn sống, luôn luôn khó tránh khỏi làm người thua”.

- “Phải” - Nhân Mộng thốt - “Ý của ta là như vậy, cho nên ta cũng hiểu ý ngươi”.

- Ồ?

- Ngươi thua ta một lần, ngươi đương nhiên hy vọng ta cũng thua ngươi một lần.

Nhân Mộng hỏi Vi Hiếu Khách :

- Hiện tại có phải ngươi muốn ta đánh cá với ngươi một lần nữa?

Vi Hiếu Khách không trả lời, lại hỏi ngược :

- Hiện tại Đinh Trữ có phải đã lọt vào tay ngươi?

Câu trả lời đương nhiên là khẳng định, cho nên Vi Hiếu Khách không cần đợi nàng trả lời, lại hỏi :

- Nếu quả ta muốn ngươi nói cho ta biết chỗ hạ lạc của hắn, ngươi có chịu nói ra không? Ta dám cá với ngươi, ngươi tuyệt không chịu nói.

- “Ngươi thật dám cá?” - Nhân Mộng hỏi - “Ngươi cá cái gì?”

- Không cần biết là ta cá cái gì, ngươi đều không chịu nói.

- Nhưng ngươi ít ra nên nói cho ta biết ngươi chuẩn bị cá làm sao? Muốn cá cái gì?

Ánh mắt của Vi Hiếu Khách càng lãnh đạm, lạnh lẽo tới mức giống như điểm hàn quang trên đầu mũi châm.

- “Được, ta nói cho ngươi biết, nếu quả ta thua, ta không những lập tức để ngươi đi, hơn nữa còn có thể để cho ngươi đem hai tay ta mà đi” - Vi Hiếu Khách thốt - “Ngươi nên biết ta luôn luôn giữ lời, không bao giờ nói lại”.

- Nếu quả ta thua, có phải ngươi cũng muốn giữ lại hai tay của ta?

- Phải.

Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài :

- Cá như vậy thật là quá lớn.

- “Không sai, hơi lớn một chút” - Vi Hiếu Khách thốt - “Nhưng bọn ta đã từng cá như vậy một lần rồi”.

- Lần đó ta nắm chắc phần thắng.

- “Ta biết ngươi nắm chắc, ta đương nhiên biết” - Vi Hiếu Khách hững hờ thốt - “Nếu quả không nắm chắc, ngươi làm sao dám cá lớn như vậy?”

- Lần này ngươi muốn cá lớn như vậy, có phải cũng nắm chắc phần thắng như ta lần trước?

Vi Hiếu Khách nhìn đoạn vải trống không bên dưới đầu gối, trong ánh mắt lãnh đạm chợt lộ xuất một nỗi chua xót khôn tả.

- “Ta đã mất một chân” - Gã nói - “Một người đã thua mất một chân có nên đánh cá thận trọng hơn một chút không?”

- “Nên” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Nếu quả ta là ngươi, ta cũng không thể đánh cá lần nữa mà không tuyệt đối nắm chắc phần thắng”.

Nàng nhìn Vi Hiếu Khách chằm chằm :

- Ta chỉ bất quá có điểm không hiểu.

- Ngươi không hiểu cái gì?

- “Ta không hiểu ngươi vì sao lại tin chắc?” - Hoa Cảnh Nhân Mộng hỏi - “Ta không hiểu ngươi bằng vào cái gì mà nghĩ ta chịu thua đôi tay của mình mà không chịu nói ra nơi hạ lạc của Đinh Trữ?”

- Kỳ thật ngươi đáng lẽ nên hiểu.

- Ồ?

- Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có cá hay không?

- Ta có thể không cá?

- Không thể.

- Ta có thể không tiếp nhận lối đánh cá của ngươi?

- “Không thể” - Vi Hiếu Khách đáp - “Ngươi không những có tay, còn có chân, ngươi có thua cũng trả được”.

Ánh mắt của Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt biến thành lãnh đạm giống hệt như Vi Hiếu Khách, giống như có một đôi tay vô hình dùng một phương pháp tà ác nặn ra hết tình cảm trong người nàng.

- “Được, ta có thua cũng trả được” - Nàng nói - “Cho nên hiện tại ta cá với ngươi”.

Hoa Cảnh Nhân Mộng hững hờ nói :

- Ngươi cũng nên tin rằng ngươi có thua cũng tuyệt không nói lại được, nói lại cũng nói lại không được, ta chỉ hy vọng lần này ngươi cũng không nói lại”.

Trên chót mũi của Vi Hiếu Khách đột nhiên toát một giọt mồ hôi, mồ hôi lạnh.

--- Hoa Cảnh Nhân Mộng làm như vậy có phải vì nàng đã hạ quyết tâm, quyết tâm thắng lần nữa?

Nữ nhân đó lúc đã hạ quyết tâm, làm chuyện gì cũng làm được, thậm chí không ngại bán cả linh hồn mình.

Trong mắt Vi Hiếu Khách chợt lại lộ xuất một vẻ khủng bố sợ hãi khó coi.

Người đã thua một chân, có đánh cá nữa cũng khó tránh khỏi tay mềm đi một chút.

Mộ Dung Thu Thủy nãy giờ vùng vẫy giữa sinh và tử lại đột nhiên cười cười, đến giờ phút này, thần sắc của y phảng phất đã khôi phục lại như thường.

- “Hoa phu nhân” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Nếu quả ngươi cao hứng, ta cũng muốn cá với ngươi”.

- Ngươi cá cái gì?

- Ta cá lần này Vi tiên sinh nhất định thắng.

- Cá làm sao?

- “Ta còn có chân” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Ta dùng đôi chân ta cá đôi chân ngươi”.

Y nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng :

- Ta tin rằng ngươi tuyệt không thể nói lại, bởi vì ngươi căn bản nói lại không được”.

Thanh âm của y rất ôn hòa, thái độ cũng rất ôn hòa, ôn hòa đến mức giống như cảm giác của người ta lúc nhìn một tên đồ tễ điêu luyện xẻ thịt bò, mỗi một động tác đều ôn nhu bình hòa tự nhiên như vậy.

Đó là Mộ Dung Thu Thủy.

Y lúc bình thường đều cấp cho người ta thứ cảm giác đó.

Nếu quả mình là một con bò, mình thậm chí có thể cam tâm tình nguyện chết dưới đao của y.

Hoa Cảnh Nhân Mộng không phải là một con bò.

Nàng tuy vẫn cố gắng cực lực bảo trì vẻ trấn tĩnh, nhưng trong mắt nàng cũng đã có nét khủng bố sợ hãi như Vi Hiếu Khách hồi nãy.

Trong mắt Vi Hiếu Khách lại ngập tràn vẻ tự tin.

Nếu quả gã là gian nhà này, Mộ Dung Thu Thủy là mái ngói của gã, nếu quả gã là một cái bong bóng, Mộ Dung Thu Thủy là không khí của gã.

* * * * *

Không những tịch mịch, mà còn là bần cùng.

--- Sự ấm cúng gia đình, giày mới, vớ mới, y phục mới, tiền lì xì đầu năm, nụ cười âu yếm ôn nhu của mẫu thân, tiếng cười nói huyên thuyên của huynh đệ thư muội, lời trách phạt lúc làm sai, kẹo bông gòn khi làm đúng, thịt heo quay khi đói bụng, nhéo lỗ tai khi không chịu ăn hết chén cơm.

Mỗi một thứ mà những đứa trẻ cùng tuổi có thể hưởng thụ, nàng không được hưởng thụ, mỗi một đứa bé gái đều có, nàng không có.

Cho nên nàng phát thệ, đợi đến khi nàng trưởng thành, nàng nhất định phải lấy hết mọi thứ mà bất kỳ nữ nhân nào cũng không có.

Nàng phát thệ không ngại hy sinh tất cả, bất chấp bất kỳ thủ đoạn nào đều phải đạt được nguyện vọng của nàng.

Nàng thật đã làm được như vậy.

Nàng thậm chí đã huấn luyện mình thành một thứ cơ giới vô tình, một thứ cơ giới có thể khiến cho nam nhân vì nàng mà cống hiến tất cả.

Nàng đã làm được.

Từ một cô bé cô độc, đột nhiên nàng biến thành Nhân Mộng phu nhân.

Cho đến khi nàng gặp Hoa Thác.

Hoa Thác đã sai, nhưng nàng luôn luôn không nghĩ là nàng sai, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện nàng gặp một người có máu có thịt có cảm tình.

Thứ cảm giác đó bất kỳ cảm giác nào khác cũng không thể so sánh được, bất kỳ cảm giác nào khác cũng không thể thay thế được.

Không tưởng được Hoa Thác đột nhiên chết đi.

Mọi tình cảm và mộng tưởng của nàng cũng chết theo cái chết của Hoa Thác.

Cái chết của Hoa Thác đối với nàng mà nói là một đả kích lớn tới chừng nào?

Người giết chết Hoa Thác đối với nàng mà nói cừu hận thâm sâu tới chừng nào?

Cho nên nàng một mực muốn Đinh Trữ chết, chết càng chậm càng tốt, chết càng thảm càng tốt.

Nàng chưa từng nghĩ đến nàng có thể bảo vệ Đinh Trữ.

Cho nên nàng luôn luôn nghĩ Vi Hiếu Khách lần này lại thua, lại thua rồi.

Nhưng hiện tại nàng chợt phát giác sai không phải là Vi Hiếu Khách, mà là chính nàng.

--- Đinh Trữ hiện giờ ở đâu? Ngươi có nói được không?

Hoa Cảnh Nhân Mộng luôn luôn nghĩ mình nhất định có thể nói ra, nàng căn bản không có lý do gì không nói ra được.

Nhưng hiện tại nàng lại một chữ cũng không nói ra.

Nàng đương nhiên biết Đinh Trữ đang ở đâu, nàng lúc nào cũng có thể mang những người này đến nơi Đinh Trữ đang ở.

Tính mệnh của Đinh Trữ, đương nhiên không quan trọng như tính mệnh của nàng - mỗi một người chỉ có một cái mạng, không có tính mệnh của bất kỳ người nào khác có thể quan trọng hơn tính mệnh của chính mình.

Trên thế giới nếu quả có người chịu dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người khác, trừ phi giữa hai người đó có một thứ cảm tình đặc biệt phi thường, hơn nữa sau khi biển cạn đá mòn, tình vẫn không lay chuyển.

Giữa nàng và Đinh Trữ đáng lẽ chỉ có cừu hận, làm sao có thể có thứ tình cảm đó?

Vì tự mình nàng phải sống còn, nàng lúc nào chỗ nào cũng đáng lẽ có thể đem Đinh Trữ dìm xuống mười tám tầng địa ngục.

Kỳ quái là, hiện tại nàng lại không có cách gì để làm như vậy.