Phong Linh Trung Đao Thanh

Chương 1: Nữ nhân trắng trong căn tiểu ốc trắng




Khi Đinh Đinh nhìn thấy căn tiểu ốc trắng đó, đã mệt mỏi kiệt lực.

Căn tiểu ốc xây bằng đá trắng, nhìn vừa bình phàm vừa mộc mạc, nhưng bên ngoài căn tiểu ốc lại có một hành lang u nhã phi thường, cực kỳ không tương xứng với tiểu ốc, bên dưới mái hành lang, không ngờ còn có treo một dàn phong linh chỉ có người nhàn nhã mới có thể tận hưởng.

Thân người Đinh Đinh mau chóng ngã quỵ xuống, ngựa của hắn cũng ngã quỵ xuống.

Con người hắn và ngựa của hắn không phải dễ dàng ngã quỵ, bọn họ đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, thiên nan vạn khổ mới đến được đây.

Khi hắn nhìn thấy dàn phong linh dưới mái hiên căn tiểu ốc trắng đó, cơ hồ đã nghĩ mình đã tới Giang Nam.

Hoa lá tươi thắm ôm ấp căn tiểu ốc, dàn phong linh chói ngời dưới mái hiên.

Hắn phảng phất đã có thể nghe thấy tiếng phong linh trong dịu vang vọng trong làn gió xuân thoang thoảng mùi cây cỏ từ non xanh xa xăm.

Sau đó hắn nhìn thấy một nữ nhân trắng, trắng như tuyết, tĩnh như vách đá, phiêu dật như gió, đẹp như u linh.

- Ta biết ngươi đã đi rất xa, ta thấy ngươi hiện tại nhất định vừa mệt vừa khát.

Nàng dùng một thái độ rất lãnh đạm, lại rất quan tâm, nhìn người trẻ tuổi lạ mặt đến từ phương xa :

- Ngươi đã đến đây, có muốn vào ăn cơm không?

Đinh Đinh gật đầu, lại cúi đầu :

- Ăn xong rồi ta còn muốn tìm một chỗ tốt để ngã lưng.

Hắn bẽn lẽn cười cười :

- Chỉ tiếc cho đến bây giờ ta còn chưa biết có thể tìm ra hay không.

Nàng tĩnh lặng nhìn hắn cả nửa ngày, mới dịu dàng từ từ nói :

- Ngươi hình như đã tìm ra.

Sau khi hắn ăn hết ba chén lớn, ực một tô canh thịt bò, nàng dẫn hắn và con ngựa đang sùi bọt mép nơi khóe miệng của hắn đến chuồng ngựa của nàng.

Ở địa phương như vầy, có một chuồng ngựa như vậy cũng đã có thể coi là một hành vi xa xỉ phi thường.

Nàng để ngựa của hắn và bạch mã của nàng chia sẻ chung một tào ngựa, lại chỉ một đống rơm hỏi hắn :

- Ngươi ngủ ở đó được không?

Hắn đương nhiên là ngủ được.

- “Cho dù nằm trên phân của hai con ngựa kia, ta cũng có thể ngủ được” - Đinh Đinh đáp.

Nàng mỉm cười. Trên khuôn mặt trắng nhợt chợt e ấp một nụ cười giống như một đóa mai hoa bất chợt hé nở giữa tuyết trắng.

Nhìn thấy nàng cười, hắn đột nhiên cảm thấy nàng tịch mịch quá, tịch mịch quá.

Trên yên ngựa của hắn, ngoại trừ túi nước ra, còn có hai bao bố màu vàng kỳ quái.

Túi nước đã cạn sạch trống không, hai bao bố màu vàng lại đầy cứng, một tròn tròn, một dài dài.

Đinh Đinh tháo hai bao bố đó xuống khỏi yên ngựa, giấu ở chỗ kín nhất trong đống rơm, mặc nguyên y phục ngã mình trên đống rơm.

Không khí thoang thoảng mùi cây cỏ vùng núi xa xăm, khiến cho hắn rất mau chóng lọt vào một mộng cảnh phiêu diêu hoảng hốt.

Hắn thậm chí mơ thấy một bầy cừu, một cô gái chăn cừu diễm lệ đang dùng một ngọn roi dài lùa đuổi bầy cừu, trên thân roi thậm chí còn ghim đầy gai nhọn.

Hắn chợt phát giác mình cũng đang ở trong bầy cừu.

Đợi đến khi hắn giật mình tỉnh mộng, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo.

* * * * *

Nhân Mộng đêm nay lại không nằm mơ, bởi vì nàng đêm nay căn bản không thể ngủ yên.

Đợi đến khi nàng tỉnh dậy từ mộng cảnh hoảng hốt, trời đã sáng rõ. Tiếng gió gào rít đã bắt đầu dần dần tiên tán trong hoang nguyên, bên ngoài căn tiểu ốc lại vang lên tiếng chẻ củi có nhịp có điệu cực kỳ.

Đinh Đinh đã bắt đầu chẻ củi, dùng một phương thức chẻ củi ưu nhã kỳ lạ phi thường, lại hữu hiệu phi thường.

Nàng bước ra, trên mình khoác một tấm áo choàng nhồi bông, dựa mình lên cột nhà dưới dàn phong linh dưới mái hiên.

Động tác của hắn tịnh không nhanh, búa hắn dùng cũng không bén, nhưng mỗi lần búa chẻ xuống là gỗ cứng bị chẻ tách ra liền, giống như một viên pháo nổ tung ánh lửa.

Nàng nhìn hắn, nhìn đến mức có chút si dại.

Đợi đến khi hắn dừng tay lau mồ hôi mới nhìn thấy nàng. Lúc đó cơn mệt và khát đã tan biến không còn thấy trên mặt hắn nữa, bởi vì những giọt mồ hôi khỏe khoắn sau khi vận động đã tưới mát khuôn mặt hắn.

- Nếu quả nàng không để tâm, đây có thể coi là cách ta trả tiền nàng đã cho tá túc ăn uống.

- Cũng được.

Nụ cười của Nhân Mộng như mộng :

- Đó cũng quá nhiều rồi.

- Ta thấy nàng còn rất nhiều củi chưa chẻ, lan can chuồng ngựa cũng đã hư hoại.

Con ngựa lai giống của nàng cũng nên tắm rửa, thay móng sắt, thậm chí cả mái nhà của nàng cũng nên sửa sang lại.

Đinh Đinh nói tiếp :

- Hiện tại đã gần đến mùa đông, nơi nàng cất thịt thà đường muối nhất định cũng phải tu bổ lại, nếu không, sang đến xuân năm sau, lương thực của nàng rất có thể biến thành một đống bùn sình hôi thúi.

Nhân Mộng nhìn hắn :

- Ngươi muốn ở lại giúp ta làm mấy chuyện đó?

- Phải.

- Tại sao?

Đinh Đinh thở dài :

- Bởi vì trước khi trước khi băng xuân tan chảy, ta không thể tìm được chỗ nào để đi.

Nàng lại chăm chú nhìn hắn rất lâu, mới nói từng tiếng :

- Ngươi ít ra trước hết cũng nên cho ta biết tên của ngươi là gì chứ.

- “Ta họ Đinh, tên là Đinh Trữ” - Hắn đáp - “Nhưng bọn bằng hữu của ta đều gọi ta là Đinh Đinh”.

Khi nàng nhìn thấy hắn, hắn cỡi một con ngựa vàng, lăn lộn giữa phong trần, thậm chí cả mặt mũi tóc tai đều bám đầy đất cát trần ai vàng úa. Bên yên ngựa của hắn cột hai bao bố màu vàng.

Giày của hắn là giày ống da bò màu vàng, bàn đạp bên dưới giày cũng là bàn đạp màu đồng vàng chói.

Nhưng, kỳ quái làm sao, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy hắn là một nam nhân hoàn toàn đen thui.