Phong Khí Quan Trường

Chương 65: Nghệ thuật lãnh đạo




Thấy Hàm Học Đào và Hùng Văn Bân đang ở trong thư phòng nói chuyện với Đàm Khải Bình, giờ Thẩm Hoài mới nhớ ra, người phụ nữ trung niên mặc đồ đen mà hắn thấy quen mặt trong nhà khách kia là vợ Hàm Học Đào.

“Hàm cục trưởng cũng ở nơi này a!” Thẩm Hoài chào Hàm Học Đào trước, thấy bộ dạng tán gẫu giữa hắn và Đàm Khải Bình, xem ra hai người đã sớm quen nhau.

“Lúc còn làm trên tỉnh, lão Hàm và tôi đã quen nhau rồi.” Đàm Khải Bình vỗ lên ghế sofa bên người, để Thẩm Hoài ngồi xuống, mới nói với Hàm Học Đào: “Nghe nói ở Mai Khê tiểu Thẩm đã mang lại cho cậu không ít phiền hà!”

“Không phải, là có một số người hành động quá phận thôi.” Trên mặt Hàm Học Đào chồng ra một nụ cười thân thiết, nói: “Công tác ở Mai Khê của Thẩm Hoài rất có phách lực, thanh niên mà, nhiệt tình hơn chúng ta nhiều.” Lại nhìn Chu Minh đứng bên cạnh, nói: “Con rể của lão Hùng cũng là nhất biểu nhân tài a, nghe nói là cốt cán trong kế ủy?” Lời hay đúng là không tiếc, khen mỗi người một câu, không ai phải nạnh ai.

Những năm 93, địa vị của công an còn chưa được nhấc lên như bây giờ. Tuy Hàm Học Đào là bí thư đảng tổ kiêm cục trưởng, nhưng thứ tự trong hệ thống quan viên cấp xứ huyện lại không hề cao. Bởi thế, đối với kẻ sắp được Đàm Khải Bình đề bạt lên làm phó chánh văn phòng thị ủy như Hùng Văn Bân, cũng tận hết khả năng khách khí, thân cận.

Khác với một đống phó chánh văn phòng bên phủ thị chính, phó chánh văn phòng thị ủy sẽ kiêm luôn chủ nhiệm các phòng ban nghiên cứu, cấp bậc hành chính bản thân đã cao hơn xứ cấp bình thường; chánh văn phòng thị ủy là thành viên thường ủy, chủ yếu phụ trách hiệp trợ bí thư xử lý công tác Đảng, thế nên có thể nói cái ghế phó chánh văn phòng thị ủy là một trong mấy chiếc ghế tối cao trong hệ thống chính xứ.

Hàm Học Đào không hiểu rõ quan hệ giữa Hùng Văn Bân và Thẩm Hoài cho lắm, lại càng không biết vì sao Đàm Khải Bình tín nhiệm Hùng Văn Bân đến vậy.

Lúc Đàm Khải Bình giới thiệu Hùng Văn Bân cho Hàm Học Đào, câu từ cũng hệt như khi giới thiệu hắn với Thẩm Hoài, chỉ nói rằng trước đó đã quen nhau, cụ thể quen nhau thế nào, lại hàm hồ không kể.

Đó có lẽ là nghệ thuật nói chuyện của thượng vị giả.

Hàm Học Đào được điều đến Đông Hoa đã mấy năm rồi, đối với nhân sự ở Đông Hoa khá hiểu rõ, cũng biết con người Hùng Văn Bân ra làm sao, thầm nghĩ: Tao ngộ của Hùng Văn Bân đúng là kỳ quái, với kinh nghiệm và thành tích lúc chủ trì xí nghiệp quốc doanh của y, lại được đến Đàm Khải Bình tín nhiệm, đề bạt lên phó thị trưởng cũng không phải không có khả năng.

Thẩm Hoài mở giấy báo, lôi bức tượng đồng để lên bàn làm việc, nói: “Đàm bí thư tân quan thượng nhiệm, tôi có chút lễ, mong ngài đừng chê!”

Đàm Khải Bình cười: “Lão Hùng và lão Hàm đều cầm lễ vật sang, nhưng tôi ngăn hết ngoài cổng, cậu làm thế này không phải phá hoại quy củ à…”

“Tôi khác với Hàm cục trưởng, Hùng chủ nhiệm.” Thẩm Hoài giải thích: “Nếu không được, vậy để tôi chọn một món trong thư phòng này, coi như lễ gặp mặt Đàm bí thư cho…”

Đàm Khải Bình lắc lắc đầu cười, nói: “Thì ra cậu nhìn trúng món nào bên này, được, đổi thì đổi thôi.”

Hàm Học Đào không biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình rốt cuộc thế nào, nhưng tình hình trước mắt hiển rõ Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài khá thân cận, không như vậy đã không công khai nhận lễ của Thẩm Hoài ngay trước mặt hai người bọn hắn, trong khi đồ bọn hắn đem tới lại kiên quyết không nhận.

Hàm Học Đào tự nhủ: Khó trách ở Mai Khê Thẩm Hoài dám gây sóng gió lớn đến vậy, Đàm Khải Bình còn chưa phó nhiệm, đã đứng ra chống lưng cho Thẩm Hoài, bức Cao Thiên Hà phải cúi đầu. Xem ra về sau phải từ từ thân cận với cậu ta mới được.

Đám người tám chuyện một lúc, Đàm Khải Bình cũng để Chu Minh dọn một chiếc ghế qua ngồi góp vui.

Chu Minh có vẻ hơi câu thúc, người khác hỏi cái gì, hắn đều nghiêm mặt thành thật trả lời, nhìn qua rất dễ khiến người ta tưởng rằng muốn biểu hiện trước mắt lãnh đạo.

Có điều đối với cán bộ thanh niên như Chu Minh, thái độ của Đàm Khải Bình khá độ lượng, hơn nữa Chu Minh còn là con rể Hùng Văn Bân, nên mới chủ động hỏi một ít sự tình công tác của kế ủy, xem hắn có quen thuộc nghiệp vụ hay không!

Chu Minh có thể được Hùng Văn Bân chọn làm con rể, năng lực và học vấn là tất phải có. Nhưng bởi Hùng Văn Bân liên lụy, nên sắp ba mươi mà chỉ leo lên được phó chủ nhiệm khoa, thậm chí còn không được đảm nhiệm chức vụ cụ thể.

Song chỉ cần ngày nào Hùng Văn Bân tiếp cận được trung tâm quyền lực Đông Hoa, cho dù Đàm Khải Bình không trực tiếp đề bạt thì cũng không lý nào ngăn chặn đường hoạn lộ của y… Chu Minh làm con rể Hùng Văn Bân, tự thân lại có năng lực, trình độ nghiệp vụ không tồi, muốn leo lên được một quan nửa chức không phải không có khả năng.

Thẩm Hoài lên tiếng không nhiều, chủ yếu là lắng tai nghe Đàm Khải Bình và Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào tán gẫu. Trái ngược, Đàm Khải Bình lại chủ động đem chủ đề chuyển đến xưởng thép Mai Khê, hỏi Thẩm Hoài: “Nghe lão Hùng nói công tác cậu làm ở Mai Khê rất tốt, đánh giá về cậu cũng khá cao…”

“Mới nửa tháng, sao dễ có thành tích tốt thế được?” Thẩm Hoài khiêm tốn nói.

“Nói thế này không phải thành ra tôi hư báo công tích giúp cậu trước mặt Đàm bí thư?” Hùng Văn Bân cười nói.

“Trong ngành thép tiếng nói của lão Hùng rất có sức nặng.” Đàm Khải Bình từ tốn nói: “Nếu không phải còn bận tâm xử lý quan hệ trong thị ủy, tôi thực sự muốn để lão Hùng về lại xưởng thép thành phố. Chỉ cần quá trình chỉnh đốn của cậu ở Mai Khê có thành tích, cũng là tiền đề để xúc tiến xưởng thép thành phố tiến hành cải cách…”

Thẩm Hoài cười đáp lời: “Cho dù có thành tích, cũng là bởi trình độ Mai Khê quá thấp. Từ trên xuống dưới, cả công nhân tuyến một lẫn bộ phận quản lý, kỷ luật lao động tản mạn vô cùng, chỉ cần xốc lại đội hình, rất nhanh có thể bắt ra chính tích. Thêm nữa, trước mắt nhu cầu sắt thép trong nước rất lớn, năm nay gần 20% nhu cầu phải nhập khẩu từ bên ngoài, thế nên làm ăn có lãi là mục tiêu không hề khó. Đến cùng sau này có thể làm được bao lâu, hiệu ích lớn đến chừng nào, giờ nói còn quá sớm. Nhưng, nếu thực muốn luận công, tôi phải đa tạ Hàm cục trưởng trước, không có Hàm cục trưởng chống lưng giúp, đợt chỉnh đốn sản xuất này chưa chắc đã tiến hành thuận lợi như bây giờ…”

“Vẫn là thanh niên các cậu làm việc có phách lực.” Thị cục để xảy ra chuyện mất mặt kia, Hàm Học Đào không dám mặt dày nhận công: “Thị cục ủng hộ, đấy là trong quyền hạn, nghĩa vụ của chúng tôi, tác dụng thực sự bé không đáng kể, hơn nữa lỗi cũng bắt đầu từ thị cục…”

Đàm Khải Bình từng nghiên cứu qua tài liệu về xưởng thép Mai Khê, nghe Thẩm Hoài nói chuyện khá tự tin, lại đề qua mấy điểm mấu chốt, biết hắn đổ công sức vào Mai Khê không ít, liền gật gật đầu biểu thị tán thưởng.

Yêu cầu của Đàm Khải Bình đối với Thẩm Hoài cũng không hề cao, hắn nghĩ: Chỉ cần Thẩm Hoài không khiến xưởng thép Mai Khê làm ăn thua lỗ, điều cậu ta đến cương vị trọng yếu hơn để rèn luyện cũng không ai dám nói ra nói vào.

Nói thực, đến hiện tại Đàm Khải Bình vẫn không rõ: Vì sao Tống Kiều Sinh lại lãnh đạm với đứa cháu ruột mình thế này?

“Đến sau chuyện Tống Tam Hà được xử lý thế nào?” Hiển nhiên Đàm Khải Bình còn chưa quên chuyện kia, mới hỏi Hàm Học Đào.

Sau chuyện hôm ấy Thẩm Hoài cũng không có tinh lực theo dõi thường xuyên, bèn nhìn về phía Hàm Học Đào, muốn nghe xem Cao Thiên Hà chùi mông đít như thế nào.

“Đảng tổ cục quyết định song quy, thị ủy cũng ủng hộ quyết định của đảng tổ.” Hàm Học Đào nói.

Thẩm Hoài thầm nhủ: Công lực chùi mông đít của Cao Thiên Hà đúng là nhất lưu, cuối cùng không lưu chuôi cầm cho đối thủ nắm thóp. Chẳng qua đây là giao dịch giữa hai bên, hắn đã như nguyện nắm giữ được xưởng thép Mai Khê, cũng không muốn đi thâm cứu chuyện công ty Vạn Hổ làm gì.

Nước quá trong ắt không có cá, quan trường tự có quy tắc vận hành riêng của nó.

Theo lẽ thường, quan trường có thể dung đả kích báo thù, lại dung không được ghét ác như cừu… Mặc dù khiến người cảm thấy bi ai, lại không thể không đi thích ứng với hiện thực.

Cuộc sống trong xưởng thép thành phố mấy năm qua và những điều học được từ cuộc đời khiến hắn hiểu ra một đạo lý: Nếu muốn làm chút sự tình, trước hết phải học biết dung nhẫn một chút sự tình, làm quan tốt khó hơn làm thanh quan nhiều lắm.

“À.” Đàm Khải Bình gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà nói: “Thị cục các cậu về sau phải dồn trọng điểm đến bọn tội phạm kinh tế, duy trì trật tự kinh tốt tốt đẹp cho thành phố Đông Hoa. Có thế mới khiến hoàn cảnh kinh tế nơi đây tốt lành, mới khiến kinh tế thành phố cất cánh được.”

Hàm Học Đào có thể nghe ra câu nói của Đàm Khải Bình muốn ám chỉ điều gì, bèn gật gật đầu đồng ý, nói: “Theo chỉ thị của Đàm bí thư, ngày mai tôi sẽ triệu tập hội nghị đảng tổ phổ biến xuống…”

“Không cần quá nôn nóng.” Đàm Khải Bình nói thêm: “Thẩm Hoài ở hương trấn nên động tác có thể lớn một chút, sóng cao đến đâu cũng không lật nổi thuyền, còn công tác ở thị ủy phải thực hiện từ từ từng bước mới mong cải thiện được.

Hàm Học Đào mài giũa ý tứ trong lời Đàm Khải Bình, mất một lúc mà vẫn không hiểu giờ mình nên gấp hay là không nên gấp.

Nghe đến đó, Thẩm Hoài yên tâm không ít: Xem ra Đàm Khải Bình vẫn ủng hộ mình đứng ra quấy nước đục dưới Mai Khê.

Trước đó hắn còn bận tâm lỡ để Đàm Khải Bình nghe được sự tích bại hoại của mình trước kia, bận tâm Đàm Khải Bình buông bỏ, không ủng hộ mình nữa. Bởi thế đoạn thời gian này hắn dồn tâm dồn sức chỉnh đốn sản xuất trong xưởng, chính là để Đàm Khải Bình nhìn ra nỗ lực và thành tích bản thân.

Thẩm Hoài cũng vô ý đi phỏng đoán xem lúc ấy Đàm Khải Bình đã biết vết xấu trước kia của mình hay chưa. Chỉ cần lúc này Đàm Khải Bình không buông bỏ ủng hộ mình, hắn có lòng tin sẽ làm ra càng nhiều chính tích, chứng minh cho Đàm Khải Bình thấy năng lực. Nói không chừng đến ngày lộ ra “hồ sơ phá hoại” còn đổi được hình tượng lãng tử quay đầu cũng nên.

Bên này mãi nói chuyện, không để ý đến thời gian qua nhanh, phải đợi Trần Tố Quyến sang thúc ăn cơm mới ngớ ra.

Chuyện Trần Minh Đức trước kia tuy đã đưa ra định luận, nhưng vẫn có không ít phong thanh bất lợi truyền ra, thế nên Đàm Khải Bình xuống đây nhận chức, Trần Tố Quyên thà ném công tác ở hội phụ nữ tỉnh không quản, cũng cùng theo chồng đến Đông Hoa.

Cùng đi theo còn có một bảo mẫu lâu năm và tài xế riêng của Đàm Khải Bình trong ban tổ chức tỉnh, Hoàng Hi.

Thẩm Hoài sớm đã gặp qua Hoàng Hi rồi, trước đây khi cùng Hùng Văn Bân đuổi về Đông Hoa trong đêm, chính Hoàng Hi là người chở bọn họ. Hoàng Hi sớm cưới vợ có con cả rồi, nhưng vợ và con nhỏ muốn theo điều đến Đông Hoa còn cần chút thời gian làm thủ tục, song cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Năng lực, trình độ và hoàn cảnh của Hùng Văn Bân khiến Đàm Khải Bình rất mãn ý, trên bàn ăn trực tiếp đề cập luôn đến an bài nhân sự tiếp theo, nói sẽ để Hùng Văn Bân phụ trách văn phòng thị ủy, làm trợ thủ cho mình.

Hùng Văn Bân khá trấn định, nhưng vợ hắn Bạch Tố Mai, cùng con rể Chu Minh, con gái Hùng Đại Ny lại hớn hở ra mặt.

Cũng khó trách, phó chánh văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng đã là cấp huyện xứ tối cao trong hệ thống, là cái ghế mà Hùng Văn Bân trước đây chỉ có nhìn thèm nhỏ dãi mà không làm sao được. Tuy còn chưa cách nào chen được vào khu biệt thự ven hồ Lâm Thúy, song chí ít đã có tư cách dọn vào dãy nhà đằng sau rồi.

Nhìn qua thì có vẻ Hùng Văn Bân từ phó xứ thăng thẳng lên ghế tối cao trong hệ thống chính xứ, nhưng trong mắt Thẩm Hoài, đây chả qua là phần bồi thường đến trễ cho Hùng Văn Bân mà thôi.

Ở xưởng thép thành phố, Hùng Văn Bân từng sáng tạo ra thành tích huy hoàng, một mình nó kéo cả sản lượng công nghiệp toàn thành phố lên một tầng cao mới.

Đến khi Hùng Văn Bân được điều đi, xưởng thép thành phố liền thăng thành xí nghiệp quốc doanh cấp chính xứ, Cố Đồng cũng thành ủy viên thị ủy. Nếu không phải Cố Đồng kinh doanh xưởng thép quá tệ hại, hoặc giả xưởng thép trong giai đoạn Cố Đồng chấp chính có thể phát triển thêm một bước, nói không chừng đã được thăng lên thành xí nghiệp quốc doanh cấp phó sảnh.

Hiện tại sản lượng của tập đoàn sắt thép trực thuộc tỉnh Hoài Hải chỉ gấp tầm 3 lần xưởng thép thành phố lúc đỉnh thịnh, lợi nhuận sau thuế năm ngoái chừng 8 triệu, trong khi cấp bậc hành chính của nó là chính sảnh.