Phong Khí Quan Trường

Chương 454: Gặp lại tạ đường




Sau khi dây dưa, vừa cảm giác trời đã sáng, Thầm Hoài tỉnh lại liền cảm thấy ngoài cửa sổ vô cùng sáng, lại thấy không có mặt trời chiếu vào, cảm thấy kỳ lạ, nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy tường ngoài sân hình như tích một lớp tuyết giống như áo bông, chưa từng nghĩ đêm qua lại rơi nhiều tuyết như vậy.

Trần Đan khuôn mặt dán chặt vào vai Thẩm Hoài mà ngủ, cảm thấy có gió lạnh chui vào từ góc chăn, quấn quấn chăn, cánh tay mịn màng ôm lấy eo Thẩm Hoài, lại đem thân hình mềm mại dán chặt vào ngực Thẩm Hoài hơn một chút, giọng lười biếng hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Không biết, chắc còn sớm.

Thẩm Hoài nói:

- Ban đêm tuyết rơi.

Trần Đan lật người, cũng nghiêng người nhìn tuyết tích tụ lại bên ngoài cửa sổ, vui sướng mà kinh ngạc kêu:

- Thật là nhiều tuyết.

Cô lật người lại, đem cái mông đầy đặn trơn bóng chống lên bụng Thẩm Hoài.

Cảm nhận được cái thứ tròn tròn đẫy đà trơn bóng đến cực điểm, phía dưới của Thẩm Hoài rất nhanh liền dựng đứng lên.

Trần Đan cảm nhận được cái thứ rắn chắc trên cặp mông mềm mại kia, giơ tay bấm vào đùi Thẩm Hoài một cái, quay đầu nhìn hắn một cái, con ngươi quyến rũ như nước, ngọt ngào nói:

- Tối hôm qua đã hành hạ như thế sao bây giờ còn không chịu thành thật ở yên một chỗ?

- Cái này chẳng phải nên trách em quá mê người sao?

Thẩm Hoài cười nói, đưa cánh tay qua, khiến Trần Đan dựa gần vào ngực mình. Thấy mái tóc dài thả trên vai đen như tơ lụa của cô, trong lòng say mê, thấy hai má trắng nõn không tỳ vết, da trắng như tuyết, hàng lông mi dài nhẹ nhàng rung rung, người con gái đẹp thật mê người.

Thẩm Hoài giơ tay đi xuống, trượt theo thắt lưng, mông mềm như mỡ dê của Trần Đan, rơi xuống chiếc đùi đẫy đà mà thon dài của cô, để hai chân cô cùng nâng lên.

Trần Đan quay đầu lại, con ngươi đen lúng liếng tội nghiệp nhìn Thẩm Hoài:

- Vẫn còn chút đau

Thẩm Hoài ở Du Sơn nín nhịn gần nửa thắng không rời núi, tối qua đương nhiên là phát tiết hết tất cả tinh lực và dục vọng vô hạn. Trần Đan cũng cực lực chịu đựng nhưng thân kiều thể non, không chịu nổi chà đạp, cố nén đến khi ngọn nguồn suối nước sưng đỏ như quả đào mới không thể không bảo Thẩm Hoài dừng lại ngủ, bây giờ ở đó còn có chút đau, cô sợ Thẩm Hoài lại dày vò thêm nữa.

- Kẹp vào là được.

Thẩm Hoài ôn nhu lừa cô nói.

Trần Đan bỉu đôi môi đỏ hồng, có chút không tin tưởng lắm mà nhìn Thẩm Hoài nhưng mông lại để Thẩm Hoài chống hai cái, cô vẫn nghe lời hơi giơ hai chân lên để người thích hoan ái như Thẩm Hoài dễ dàng đưa cái thứ rồng cuốn hổ chồm, tràn đầy nộ khí kia tiến vào mới khép chân kẹp lại, thanh âm nũng nịu nói:

- Nếu anh lừa em, sau này em sẽ không để anh lên giường.

Hai chân Trần Đan trắng nõn thon dài, hơi đẫy đà hơn hai năm trước, da thịt bên trong lại vô cùng non mềm. Thẩm Hoài đem cái kia của hắn cứng rắn ở trong cô, cảm giác mềm mại như nắm trong tay, rồi để Trần Đan thả lỏng dựa vào ngực của mình.

Hắn nắm chặt lấy hai con thỏ ngọc rắn chắc mà nở nang trước ngực cô, phía dưới cũng đang rón rén ra vào liên tục giữa bắp đùi non mềm đẫy đà của cô, đâm đến mức Trần Đan thở hổn hển, nước trong khe cứ chảy ra, Thẩm Hoài mới bảo cô lật mông về phía sau rồi mới đâm vào cánh hoa hồng đào mê người, ướt át kia.

Trần Đan đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, quay đầu cắn môi trừng mắt nhìn hắn:

- Anh lại lừa em.

Con ngươi nhịn đau đầy vẻ quyến rũ khiến người ta mê say.

Thẩm Hoài nhẹ nhàng ôm Trần Đan vào trong ngực, hôn môi cô, nói:

- Chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác hòa vào làm một với em.

Trần Đan động tình nhẹ lè ra chiếc lưỡi thơm tho, cùng hôn với Hàn Đông, nỉ non nói:

- Thật sự hơi đau, anh đừng có động, được không?

Cảm thấy sự ôn nhu của hắn khi ở trong thân thể mình khỏe mạnh mà cường tráng, thật muốn đem xương cốt tan hết vào ngực người đàn ông này.

Bởi vì tuyết rơi nên Trần Đan khăng khăng muốn Thẩm Hoài xuất phát sớm một chút, như vậy mới không vì thời gian đang gấp nên lái xe quá nhanh.

Thời gian đã đến, Thẩm Hoài vô cùng không tình nguyện mà gọi Trần Đan từ trong chăn ra, ăn xong bữa sáng liền trực tiếp một mình lái xe rời Đông Hoa.

Dưới sự đích thân thúc đẩy của Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh, cao tốc Từ Đông trước cuối năm đã khởi công xây dựng nhưng cách thời điểm xây dựng xong một khoảng thời gian, Thẩm Hoài lái xe theo đường quốc lộ cũ Tây Tiến.

Kinh tế của những nơi như Đông Hoa, Nghi Thành vừa mới khởi bước, cho dù là cuối năm, dòng xe trên đường quốc lộ cũng không dày đặc. Chỉ là đêm qua có tuyết, thời tiết lại lạnh, sau khi tuyết bị nghiền ép, không chuyển hóa được mà kết thành băng mỏng khiến mọi người chỉ có thể chầm chậm lái xe trên đường một cách cẩn thận. Thẩm Hoài đến trưa mới lái xe đến Nghi Thành.

Nhưng xuất phát sớm hơn từ Đông Hoa nên thời gian trên đường của Thẩm Hoài cũng dư dả, buổi trưa dừng xe ở Nghi Thành ăn cơm. Khi ở trên đường, từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ đi theo phía sau hắn.

Cuối năm trên tay mọi người đều có một đống chuyện, Thẩm Hoài cũng không bảo Thiệu Trưng hay Trần Đồng lái xe tiễn hắn, dù sao hắn cũng quen lái xe, lái xe đến tỉnh thành, giao cho Trương Thác, không trì hoãn chút nào.

Hắn từ trước đến nay luôn lái chiếc xe Passat đã hơi cũ, rất bình thường trên đường quốc lộ cũ, nếu đem so sánh thì chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ ở thập niên 90 kia chói mắt hơn nhiều.

Chiếc xe Mercedes-Benz kia đi phía sau một lát, Thẩm Hoài liền chú ý đến, nhưng hắn từ kính chiếu hậu nhìn không rõ mặt người lái xe. Băng mỏng trên đường đến tận sau giờ ngọ cũng không hoàn toàn tiêu tan hết. Thẩm Hoài giảm tốc độ lái xe, chiếc Mercedes-Benz đỏ cũng không có ý vượt qua, cũng giảm tốc độ lái xe, đi tụt ở phía xa, cũng không tới gần.

Đại khái qua khoảng 20 phút, Thẩm Hoài thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ kia dừng lại ở ven đường, thấy có một người phụ nữ mặc quần áo đỏ đi xuống từ ghế lái phụ giống như là thay lái xe vậy.

Thẩm Hoài lại mặc kệ, chỉ giảm tốc độ, chậm rãi lái xe.

Chỉ lát sau, chiếc xe Mercedes-Benz đỏ kia lại đuổi lên từ phía sau, khi xe vượt qua, Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn sang thấy Tạ Chỉ đang nắm tay lái, đang linh hoạt sắc bén nhìn lại, còn thiếu nữ mặc áo màu nâu nhạt ngồi ở ghế phía sau kia mặc dù mặt quay đi, không để hắn nhìn thấy mặt cô ta nhưng Thẩm Hoài vẫn trong nháy mắt đoán ra cô ta là Tạ Đường.

Thẩm Hoài trong lòng rung động, không ngờ tới những năm gần đây, lần đầu tiên gặp mặt Tạ Đường lại là ở trên đường vào cuối năm, càng khiến hắn không ngờ đến là khi Tạ Chỉ vượt qua xe thì chợt phanh gấp lại.

Mắt thấy chiếc xe Mercedes-Benz đỏ đột nhiên dừng lại trước mắt, đầu xe đâm mạnh vào đuôi chiếc xe Mercedes-Benz, Thầm Hoài mới phản ứng lại, mãnh liệt đánh tay lái sang sang bên phải, bánh xe cọ xát trên băng mỏng ven đường trượt một đường lên con lươngmới phanh được xe.

Thẩm Hoài xuống xe nhìn thấy bánh xe bên phải đã treo lơ lửng, may mà tốc độ xe không nhanh, không có vấn đề gì lớn.

Thẩm Hoài trong lòng muốn đem 18 đời tổ tông nhà cô ta cùng với cô ta mắng cùng một lượt, mới đưa xe quay về bên đường. Tay hắn đặt trên tay lái, nhìn chiếc xe Mercedes-Benz đỏ lướt bụi mà đi, lấy điếu thuốc ra châm, chuyện cũ từng màn từng màn một hiện lên trong đầu. Hắn cũng không biết, nếu “Thẩm Hoài” thực sự vẫn sống thì phải đối mặt thế nào với người thiếu nữ luôn gọi anh ta là “anh trai” này?

Năm đó tính trẻ con vẫn chưa hết, thiếu nữ tâm tư đơn thuần, sau khi bị hắn làm tổn thương, đến bây giờ còn đơn thuần sao?

Thế gian này luôn có báo ứng kiếp này, Thẩm Hoài hút xong một điếu thuốc tiếp tục lên đường, chưa lái được 15 phút thì thấy chiếc xe Mercedes-Benz đỏ mà Tạ Chỉ lái ở phía trước vẹo ra ngoài, đầu xe cắm vào cống thoát nước.

Có một người già mặc áo bông đã cũ ngã ở bên đường, không nhúc nhích, còn có một chiếc xe đạp đổ bên cạnh.

Gần sang năm mới, mọi người đều đang gấp rút lên đường về nhà đón Tết, đường không tắc thì sẽ không có xe nào dừng lại lo chuyện bao đồng. Gần đây có hơn chục thôn dân chạy đến, vây quanh Tạ Chỉ, Tạ Đường.

Thẩm Hoài dừng xe lại, đi đến đó. Tạ Chỉ mím môi không nói gì, lại có chút thong dong điềm tỉnh. Tạ Đường lại nỗ lực giải thích với những thôn dân đang vây quanh bọn họ:

- Chúng tôi phanh xe lao xuống cống thoát nước, ông ta mới ngã xuống đường, sao lại có liên quan đến chúng tôi chứ?

Tạ Đường mặt có chút tái, dường như không có cách nào giúp Tạ Chỉ ứng phó với tình huống trước mặt, có chút hoảng loạn, cũng dường như không muốn Thẩm Hoài nhìn thấy tình cảnh khốn quẫn của bọn họ, ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Hoài một cái.

Thấy thiếu nữ trước mặt không có quá nhiều thay đổi so với trong kí ức, vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là có chút gầy yếu, thủy chung không chịu liếc mắt một cái, Thẩm Hoài trong lòng than nhẹ một cái.

Thẩm Hoài đi đến phía trước đầu xe, thấy đầu xe, chiếc xe đạp đổ xuống đường và ông lão, quả thực không có dấu vết của việc đụng trúng, càng đáng buồn cười hơn là có cái làn đổ phía sau gác ba ga của xe đạp nhưng trứng bên trong lại không vỡ quả nào.

Ông cụ kia khi nghe thấy Thẩm Hoài đi đến gần mới bắt đầu lẩm bẩm.

Thẩm Hoài trong lòng cười, kêu la với Tạ Chỉ:

- Cho dù không phải các cô đâm vào nhưng người cũng bị các cô làm cho sợ chết khiếp, sao không phải trách nhiệm của các cô chứ? Không đền tiền thì các cô đừng mong đi được.

Lại dùng tiếng Nghi Thành nói chuyện với thôn dân bên cạnh:

- Hai cái cô ngoại tỉnh này nhìn có vẻ rất có tiền, gần sang năm mới rồi, không lừa các cô 4, 5 trăm thì đừng để họ đi. Nếu bọn họ gọi cảnh sát đến thì tôi giúp các anh làm chứng, liền vu oan ông bác trên đất này là do bọn họ đâm ngã.

Thôn dân chỉ tưởng Thẩm Hoài nói giúp bọn họ, bọn họ vốn còn muốn lừa nhiều một chút nhưng lại ngại trực tiếp phản bác Thẩm Hoài.

- Để hai cô ngoại tỉnh này đền ông 5 trăm đồng được không? Ít nhất phải 5 trăm, chúng ta đợi một lát tiếp tục nằm trên mặt đất.

Thẩm Hoài vừa hỏi ông cụ ngã trên đất vừa đưa tay xuống dưới nách ông ta, trực tiếp bế ông ta từ dưới đất lên.

Ông cụ cũng có chút hồ đồ, những thôn dân trợ trận khác cũng không kịp phản ứng, cứ nhìn Thẩm Hòa đỡ ông cụ từ trên mặt đất dậy.

Tạ Chỉ không muốn để Thẩm Hoài nhìn thấy nhiều cảnh khó khăn của các cô nữa, cũng vội đi cùng Tạ Đường đến Từ Thành, thấy thái độ của thôn dân buông lỏng liền vội vàng lấy 5 trăm đồng ra nhét vào tay ông cụ dàn xếp ổn thỏa, để bọn họ tản đi.

Nhìn thôn dân tản đi, Thẩm Hoài mới lấy dây thừng từ trong xe ra, đi qua, đem đuôi xe Mercedes Benz cột vào đầu xe hắn, Tạ Chỉ lúc này mới phản ứng lại, Thẩm Hoài muốn giúp các cô kéo xe ra khỏi cống thoát nước. Cô kéo Tạ Đường đang đứng ngây ngốc một cái, ngồi lên khởi động xe.

Kéo xe Mercedes Benz từ cống thoát nước ra xong, Thẩm Hoài xuống xe cởi dây, còn chưa đợi hắn đứng lên, ống bô xe Mercedes-Benz liền xịt ra hai làn khói đen giống như con thỏ hoang bị khiếp sợ, chợt xông ra ngoài.

- Đàn bà thối.

Thẩm Hoài không hy vọng Tạ Chỉ có thể nói câu cảm ơn nhưng cũng không ngờ cái mụ đàn bà thối này lại qua cầu rút ván nhanh như vậy, làm miệng hắn sặc đầy khói đen.

Thẩm Hoài đứng lên, nhìn chiếc xe Mercedes-Benz cuốn bụi mà đi, muốn mắng vài câu cho hết giận lại thấy Tạ Đường nhìn về đây từ phía sau cửa kính xe, khuôn mặt trắng nõn dán chặt vào cửa kính xe kia giống như một đóa hoa trắng nở trong đêm yên tĩnh khiến hắn trong lòng không thể nào có một tia oán khí.