Đêm qua tuyết lớn, song cơ sở công trình giao thông ở bờ nam Chử Giang thuộc phạm vi tỉnh Giang Đông hoàn thiện tốt hơn Hoài Hải nhiều, Tống Hồng Quân cùng với cô út Tống Văn Tuệ đã từ Giang Ninh đi ô tô vào sáng sớm, trước buổi trưa cũng đi qua sông.
Cùng với Tống Văn Tuệ, Tống Hồng Quân trên đường đến Mai Khê, ngoại trừ lãnh đạo cấp cao của Đông Điện, còn có mười mấy người là nhà đầu tư Hong Kong nhận lời mời của Tống Hồng Quân.
Những nhà đầu tư Hong Kong này, có bảy tám người ở trung tuần tháng ba, đều cùng với Tống Hồng Quân đến Mai Khê đích thân khảo sát môi trường đầu tư.
Lúc ấy, con đường Chử Khê vừa hoàn thành việc rải đường, chưa chính thức thông xe, tháp làm lạnh của nhà máy điện cũng vừa xây dựng trên mảnh đất này, công trình giai đoạn một của bến tàu ở cảng Mai Khê đang vào giai đoạn kết thúc, vẫn chưa có thuyền bè đỗ, lúc đó nhà máy Mai Khê chỉ là một mảnh đất trống, vừa mới vây tường đặt móng, tất cả thiết bị luyện thép đều vẫn chưa được dỡ bỏ từ xưởng gang thép của tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư, ai có thể tưởng tượng sau 10 thángngắn ngủi, một tuyến luyện thép giống như một con rồng đã được xây dựng xong ở bờ bắc Chử Giang.
Tuy rằng, thành phố phía nam mở ra sớm nhất, lập kỷ lục xây dựng “Ba ngày một tầng”, nhưng tốc độ xây dựng nhà máy Mai Cương hiệu quả cao như vậy, vẫn được các nhà đầu tư Hong Kong nhìn thấy mà trầm trồ thán phục không ngừng.
Mới đây, thị trấn mới được chú tâm quy hoạch, đứng cao vút nối tiếp nhau ở bờ Đông của sông Mai Khê, giống như mở ra một bức tranh. Nếu không phải là họ tận mắt qua xem trước đó, đều rất khó tin sự thay đổi lớn như vậy, được hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhìn thành quả xây dựng cuả thị trấn Mai Khê trong hai năm ngắn ngủi, có vài người hối hận về sự do dự trước đó, có vài người hối hận vì trước đó đã quá ư cẩn thận.
Còn trong hạ tuần tháng ba, quyết định đầu tư năm mươi triệu đô la Hong Kong vào thị trấn Mai Khê, tập đoàn Hổ thị Hong Kong làm động tác nhanh chóng, trong thời gian tháng 8, trải qua hai giai đoạn xây dựng, đã xây dựng nơi chế tạo may mặc với số lượng nhân công lên đến 3000 người, trở thành nơi chạy nước rút ở Đông Hoa, đi đầu nhà đầu tư Hong Kong một bước.
Tạ Hải Thành mang nón bảo hộ, đi cùng mọi người vào phòng điều khiển luyện thép của nhà máy số hai Mai Cương. Cùng với tình hình các công nhân đang thao tác trong lò luyện thép cực lớn qua lớp cửa sổ thủy tinh xe tham quan, mà y trong lòng có cảm giác rất hỗn tạp.
Tuy rằng nhà máy thép của tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư ở Birmingham, sử dụng kĩ thuật lò luyện thép của đầu những năm 80, Mai Cương nhận tuyến luyện thép cũ đã bị đào thải. Về mặt kỹ thuật rất khó có sự đột phá gì lớn, cái gọi là cải tiến kĩ thuật, cũng chỉ là sự đột phát lớn ở sản lượng, nhưng theo lý luận của Johan Butler và David Ellen và những người khác, Tạ Hải Thành vẫn có thể nghe ra được, trong mắt của những người lành nghề, lúc này nhà máy số hai Mai Cương đang thử tiêu chuẩn mà sản xuất đạt được, thậm chí không hề kém hơn giai đoạn hoạt động thành thục của nhà máy thép Birmingham.
Johan Butler là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư, cũng không kiệm lời khen ngợi, nhà máy số hai Mai Cương có thể nói đã lập kỉ lục xây dựng nhà máy trong ngành luyện thép. Đội ngũ kiến trúc sư của Mai Cương có tiêu chuẩn cao khiến những người trong ngành phải ngưỡng mộ.
Thấy sắc mặt của Tôn Khải Nghĩa bắt đầu từ lúc vào trong xe đã xị ra ở đó, không nguôi ngoai chút nào, Tạ Hải Thành chỉ biết lòng của anh ta không hề dễ chịu.
Cho dù để vuột mất sự đầu tư này, đối với tập đoàn Trường Thanh ở nghiệp vụ châu Á Thái Bình Dương, vẫn không đủ gây ra ảnh hưởng mang tính căn bản, nhưng hiệu quả của nhà máy Mai Cương tạo thành khác xa với phán đoán của Tôn Khải Nghĩa. Việc này tấn công địa vị của Tôn Khải Nghĩa ở trong tập đoàn Trường Thanh là chí mạng.
Một khi Tôn Khải Nghĩa đối với phán đoán về sự phát triển sản xuất khu vực châu Á Thái Bình Dương và đối với khả năng khống chế của nghiệp vụ Á Thái, không còn nhận sự tín nhiệm của lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trường Thanh, vậy thì lãnh đạo cấp cao tập đoàn Trường Thanh còn có lý do gì để tiếp tục để anh ta lưu lại ở vị trí Chủ tịch Á Thái, để anh ta tiếp tục quả lý nghiệp vụ Á Thái?
Tôn Khải Thiện không làm khó dễ đối với Tôn Khải Nghĩa, một khi làm khó dễ, thì dựa vào sai lầm nghiêm trọng của anh ta lần này, thì có thể đẩy anh ta ra khỏi vị trí Chủ tịch Á Thái bất cứ lúc nào
Tạ Chỉ ngồi cạnh cha mình, nhìn thấy Thẩm Hoài áp sát lại gần, theo bản năng muốn tách rời khỏi hắn, nhưng quay người đi chưa chắc đã quá rõ ràng, chỉ có thể tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng khó gần, hi vọng Thẩm Hoài có thể thức thời mà bỏ đi.
Thẩm Hoài đương nhiên không cảm thấy được, cười nói:
- Tạ tổng chỉ điểm giang sơn ở văn phòng quen rồi, tham quan nơi vận hành tuyến luyện thép của tuyến đường thô như vậy, có cảm thấy không thú vị giống như chơi trò chơi tập làm người lớn hay không?
Tạ Chỉ không để ý đến lời nói của Thẩm Hoài, Tạ Hải Thành cũng xấu hổ như vậy, cái gọi là “chơi trò chơi tập làm người lớn”, là ông sớm đã đoán Thẩm Hoài xây nhà máy nhất định sẽ thất bại theo như những gì đã nói, bây giờ giáp mặt với Thẩm Hoài, ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng ở gần.
Thẩm Hoài lại cùng Tôn Khải Nghĩa cười nói:
- Nếu lần tới tôi mời tập đoàn Trường Thanh tham gia đầu tư dự án công nghiệp, sự đánh giá của Tôn tổng đối với tôi, có thể nâng cao hơn chút nữa được không?
Tôn Khải Nghĩa không nói gì, Tôn Khải Thiện sang sảng mà cười, nói với Tôn Khải Nghĩa:
- Kỳ thật cũng không trách anh nhìn lầm, nói thật, trước khi tôi đến Mai Khê, đối với Á Lâm vẫn có sự lưu ý rất lớn. Vốn dĩ tôi định hôm nay ở lại Mai Khê một đêm, mai đi Từ Thành. Xem ra bây giờ, Mai Khê vẫn có một vài thứ có thể xem rồi.
- Ngày mai tôi phải đi Du Sơn báo cáo, không có cách nào ở đây cùng mọi người được.
Thẩm Hoài nói.
Tôn Khải Thiện hỏi Tôn Khải Nghĩa:
- Tôi định ở lại Mai Khê hơn hai ngày. Khải Nghĩa, chú thì sao?
Tôn Khải Nghĩa nghe lời của anh cả, dường như có ý giải vây cho phán đoán sai lầm của anh ta ở trong đó, nhưng anh ta biết mãi mãi không thể kết luận được ý đồ thực sự của anh ta qua những lời mà người khác nói trước mặt, nói:
- Kế hoạch hợp tác cùng với tập đoàn sắt thép tỉnh Hoài Hải, chế tạo thép Fuji, bây giờ đối mặt với một vài sự điều chỉnh khá lớn, vì chuyện này tôi vẫn phải ở lại Đông Hoa hơn hai ngày. Anh cả, anh đã ở Đông Hoa, chuyện này anh cũng đến xem xét một chút đi.
- Chuyện này cũng đừng làm cho anh đau đầu.
Tôn Khải Thiện lắc đầu nói:
- Chuyện ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, anh cũng không tiện nhúng tay, hơn nữa, lần này anh về nước là để nghỉ ngơi, chính là gặp mặt mấy người bạn cũ ở trong nước, không có sắp xếp kế hoạch làm việc.
Sau buổi dạ tiệc, Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành và Tạ Chỉ dưới sự đi kèm của nhân viên đi cùng, quay trở về Nam Viên.
Buổi tối họ cũng không có cách nào nghỉ ngơi, vẫn phải cùng bên Tỉnh Cương thương thảo thêm những chi tiết của dự án mới.
Đối với những phán đoán sai lầm của dự án nhà máy số hai Mai Cương, mất điểm quá nhiều, đầu tư vốn cổ phần của dự án nhà máy thép liên doanh có thể thành công hay không, có thể giành được nhiều điều kiện có lợi hơn cho tập đoàn Trường Thanh hay không, quan hệ đến có thể xoay chuyển ít nhiều vấn đề mất điểm, đối với Tôn Khải Nghĩa lúc này mà nói, thì đã trở thành tình thế bắt buộc rồi.
Cho dù là đầu tư vốn cổ phần, cũng không chỉ là vốn cổ phần chuyển dời qua đây là có được, còn dính đến một loạt sự điều chỉnh của quan hệ tài vụ, và đối với việc giám sát quản lý của hoạt động xây dựng nhà máy thép liên doanh, thậm chí còn tham gia hoạt động với mức độ sâu hơn, những chi tiết này đều phải tiến hành xác nhận trước khi ký kết chính thức.
Cho dù Tôn Khải Nghĩa hiểu tất cả những điều này rất có thể đều là dự tính của Thẩm Hoài, mục đích của Thẩm Hoài, rất có thể chính là kéo anh trai anh ta qua đó ép anh ta đi vào khuôn khổ, nhưng anh ta vào lúc này không có nhiều sự lựa chọn.
Lúc này Tạ Hải Thành cũng có thể ý thức được ý định của Thẩm Hoài, lo lắng mục đích của Thẩm Hoài chính là đưa họ vào Đông Hoa. Đàm Hải Bình lúc này đã bị sụt giảm uy tín nghiêm trọng ở Đông Hoa, sau đó bất kỳ một sự sai sót nào đều có thể đẩy anh ta lâm vào thế bị động lớn hơn.
Hơn nữa, nội bộ nhà họ Tống đối với suy nghĩ của Đàm Khải Bình cũng xuất hiện hai nhánh, cái chức Bí thư Thành ủy của Đàm Khải Bình kỳ thực là không ổn định.
Tạ Hải Thành muốn giúp Đàm Khải Bình củng cố địa vị, nhưng đồng thời lại lo lắng sự nghiệp Hải Phong lấn vào quá sâu ở Đông Hoa, một khi Đàm Hải Bình điều khỏi Đông Hoa, anh ta muốn thoát thân sẽ trở nên rất khó khăn.
Còn Mai Cương thì hoàn toàn đi con đường khác, Thẩm Hoài có vẻ như chuyển đi rồi, đi nhận chức ở vùng thung lũng nghèo Du Sơn, nhưng từ tình cảnh của ngày hôm nay mà nói, Mai Cương có chịu sự suy yếu chút nào không?
Việc chặn đường vào chiều hôm qua của Thẩm Hoài, không phải là tuyên bố với họ rằng: Người không ở Mai Cương, nhưng Mai Cương cuối cùng cũng dưới sự nắm giữ của hắn hay sao?
Tôn Khải Nghĩa càng không có nhiều sự lựa chọn, nhưng Tạ Hải Thành lúc này vẫn có thể lựa chọn việc thoát thân mà đi.
Nhưng, sự nghiệp Hải Phong có thể thoát thân dự án này, những dự án hợp tác khác với tập đoàn Trường Thanh phải làm sao đây?
Tôn Khải Nghĩa không thể bảo vệ được vị trí, đối với sự nghiệp Hải Phong tuyệt đối chỉ có hại mà không có lợi
Còn Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh, không thể gánh vác cổ phần của nhà máy thép liên doanh. Đàm Khải Bình đưa ra phương án để giải quyết nguy cơ Thị Cương Đông Hoa, thì sẽ có phần sinh non, sẽ ảnh hưởng hơn nữa đến uy tín của Đàm Khải Bình ở Đông Hoa.
Nếu Đàm Khải Bình ở Đông Hoa dùng thủ đoạn đơn giản như vậy với Thẩm Hoài thì sẽ bị lật thuyền. Bất luận ai đúng ai sai, Đàm Khải Bình ở trong nhà họ Tống cũng không thể nhận được sự coi trọng nữa. Điều đó đối với vị trí của nhà họ Tạ ở nhà họ Tống, sẽ có ảnh hưởng như thế nào?
Tạ Hải Thành không thể không suy nghĩ quá nhiều thứ có liên quan, đầu lớn như cái đấu.
Giờ phút này, anh ta cũng không thể không thừa nhận, trước đây đối với tên kia thật là quá khinh thường, trong lúc khinh thường đến vô tri vô giác, thì đã rơi vào bẫy của hắn và khó có thể thoát ra được.
- Tôi đã nghiên cứu qua Thị Cương Đông Hoa. Ngoại trừ cổ phần mà nhà máy thép liên doanh sở hữu, nhiều công ty con trực thuộc Thị Cương Đông Hoa như vậy, cũng không phải là khoản vốn tốt không đáng để đầu tư.
Tạ Chỉ căn bản không có suy nghĩ thoát thân mà đi. Hôm nay rơi vào cảnh ngộ bị chê cười không thương tiếc mà không bị sa thải, không thể không tiếp tục đi đối diện với bộ mặt của cái tên bị mọi người căm ghét kia, nói cho cùng vẫn là trước đây họ quá khinh thường Thẩm Hoài, không phải là nói họ đã bị Thẩm Hoài đánh bại, thậm chí trò chơi vẫn chưa được bắt đầu, đương nhiên cũng chưa thể phân rõ thắng bại được.
Cô mới không cam tâm không chiến đấu, thấy Thẩm Hoài cố làm ra vẻ đã sợ mà chạy mất, như vậy, chẳng phải là sau này sẽ không thể nào ngẩng mặt lên trước mặt người này cả đời hay sao?
Thẩm Hoài may mắn kinh doanh Mai Cương có chút thành tích, nhưng không có nghĩa là Thẩm Hoài có thể may mắn mãi như vậy, chỉ có cạnh tranh mặt đối mặt, chỉ có trực tiếp tham dự trận này, mới có thể phân tài cao thấp, đây là suy nghĩ trong lòng lúc này của Tạ Chỉ.
Trên thực tế, Tạ Chỉ vẫn luôn có sự nghiên cứu đối với kinh tế của Đông Hoa, nhưng không biết làm sao sự quan tâm chú trọng của Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh đều không ở Đông Hoa, lúc này cô chỉ là người chấp hành, vẫn không phải là người quyết định, vẫn không thể đi quyết định phương hướng phát triển sự nghiệp của hai tập đoàn này ở khu vực châu Á Thái Bình Dương.
Hoàn cảnh khó khăn ở trước mắt, nhưng thật ra là cái cớ để cô khuyên cha mình cùng với Tôn Khải Nghĩa.
Trong lòng Tôn Khải Nghĩa cũng lo lắng Tạ Hải Thành sinh lòng thoái ý, để anh ta một mình đi đối diện với cục diện ngay sau đó, nghe Tạ Chỉ nói như vậy, anh ta ngẩng đầu lên, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Tôn Khải Nghĩa biết Tạ Khải Thành khá coi trọng cô con gái này, hơn nữa, mối quan hệ hôn nhân giữa Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ cũng sẽ quyết định vị trí của cô sau này ở nhà họ Tống sẽ không phải là hạng người bình thường.
- Mai Cương chỉ muốn nhận nghiệp vụ luyện thép của Thị Cương, muốn các công ty con thuộc Thị Cương đều tách ra ngoài, giao cho thành phố Đông Hoa tự mình quản lý.
Tạ Chỉ nói:
- Công trình cải tạo con đường Hạ Mai và sự phát triển đất thương mại ở hai bên đường Hạ Mai, trước đây đều là do sự phụ trách của công ty xây dựng thuộc Thị Cương Đông Hoa. Đây cũng là nghiệp vụ Thị Cương Đông Hoa muốn tách ra lần này, chịu sự ảnh hưởng của nguy cơ Thị Cương. Dự án này đã dừng hoạt động, nhưng suy nghĩ đến sự phát triển của thị trấn Mai Khê và quận mới Mai Khê sẽ được tiến hành xây dựng quy mô lớn trong tương lai. Tương lai của dự án này là rất khả quan. Tỉnh Cương giữa một phần cổ phần của nhà máy thép liên doanh, không hẳn không phải là muốn tương lai có cơ hội nhúng tay vào việc xây dựng của bến tàu cảng Mai Khê, mà tỉnh cương là doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh, chỉ cần có ý muốn bỏ vốn tham gia xây dựng công trình giai đoạn hai của bến tàu cảng Mai Khê, tin rằng trong thành phố Đông Hoa cũng không có cớ gì từ chối, cho dù Thẩm Hoài nắm giữ chặt công ty cảng Mai Khê, nhưng sự phê duyệt cùng sự khai thác nguồn tài nguyên khác ở bờ sông, quyền quyết định ở Chính phủ, không phải là ở trong tay doanh nghiệp. Hiện nay chúng ta tiếp nhận công trình cải tạo con đường Hạ Mai và phát triển đất thương mại ở hai bên đường, chỉ cần tỉnh cương có ý muốn, tương lai chúng ta có thể liên hợp với tỉnh cương, bến cảng xây dựng ở phía nam thị trấn Mai Khê không bị Mai Cương độc hưởng nguồn tài nguyên cảng nữa, tin rằng bên chế tạo thép Fuji cũng không hi vọng bến cảng ở xung quanh khu vực đều bị Mai Cương khống chế ở trong tay.
Tôn Khải Nghĩa nhìn về phía Tạ Hải Thành, suy nghĩ của Tạ Chỉ rất rõ ràng, ở Đông Hoa tạm thời họ đang bị yếu thế, nhưng có thể kết hợp Tỉnh cương, Fuji đi áp chế Mai Cương, hơn nữa như vậy cũng có lợi cho việc củng cố địa vị của Đàm Khải Bình ở Đông Hoa.
- Đúng vậy, chúng ta cũng không thể bị thằng chưa ráo máu đầu kia hù dọa.
Tạ Hải Thành cũng hiểu được, cười nói.