Phong Khí Quan Trường

Chương 416: Thể Diện Của Đàm Khải Bình




Nghe được lời của Lương Tiểu Lâm, Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn thấy sắc mặt của Đàm Khải Bình tối sầm lại. Bọn họ đều im lặng không nói gì, cũng không thể trách Lương Tiểu Lâm không có khí tiết, đường đường là một Phó chủ tịch thường trực thành phố mà lại bị bức bách phải cúi đầu trước Thẩm Hoài.

Họ đã quen với việc dùng địa vị trực tiếp trong hệ thống để phân định cao thấp, nhưng lúc mối nguy đến gần, lại không thể không thừa nhận, vị trí trong hệ thống không phải luôn luôn đóng một vai trò quyết định, nguồn gốc của quyền lực thực sự có rất nhiều phương diện.

Nếu như muốn nguy cơ của Thị Cương ở thành phố Đông Hoa được giải quyết mà không phải động đến tỉnh, có lẽ chỉ có một cách duy nhất chính là cầu xin sự giúp đỡ của Thẩm Hoài.

Trên thực tế, ngân hàng Nghiệp Tín còn nắm giữ một lượng tài chính lớn có thể cho Thị Cương vay, giúp Thị Cương vượt qua nguy cơ trước mắt, nhưng từ khi ngân hàng Nghiệp Tín tiến vào thành phố Đông Hoa thành lập chi nhánh lại cùng Thẩm Hoài và Mai Cương ngồi chung một thuyền.

Hiện tại xưởng Mai Cương, Hoài Liên, Bằng Duyệt, Hoài Năng, Chử Giang, và các xí nghiệp khác, có số lượng cổ phần ở ngân hàng Nghiệp Tín rất lớn.

Cứ xem như Trương Lực Thăng trưởng chi nhánh của ngân hàng Nghiệp Tín không ở cùng một phe với Thẩm Hoài, Thẩm Hoài cũng hoàn toàn có thể lấy việc rút cổ phần ra để uy hiếp, ép buộc ngân hàng Nghiệp Tín trên nhiều mặt, giữ vững sự nhất trí cùng Mai Cương

Trương Lực Thăng đáp lại Lương Tiểu Lâm như thế, kì thực đã có thể nói rõ vấn đề

Trương Lực Thăng mặc dù không trực tiếp từ chối cho Thị Cương (xưởng thép thành phố) vay nhưng đề xuất dựa vào tình hình cụ thể của xưởng thép thành phố để tiến hành nghiên cứu, thực ra chính là một cách từ chối khéo léo rồi.

Lúc này có thể kêu gọi ngân hàng Nghiệp Tín thay đổi thái độ cũng chỉ có Thẩm Hoài, thậm chí Tôn Khải Nghĩa cũng không thể điều khiển hoạt động của ngân hàng Nghiệp Tín.

Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn đều biết rằng Đàm Khải Bình cũng không có quyền đủ mạnh để yêu cầu ngân hàng Nghiệp Tín cho xưởng thép thành phố vay.

Trước mắt, xưởng thép thành phố ngoài việc cần bổ sung một lượng lớn tài chính ra, còn có một vấn đề then chốt, đó chính là phải làm sao cho hoạt động sản xuất của xưởng thép thành phố có thể trở lại quỹ đạo cũ?

Hai vấn đề này thực ra chỉ là một, nếu không nhìn thấy tia hy vọng trong sự phát triển trở lại của xưởng thép thành phố, ngân hàng tại sao phải đem tiền cho xưởng thép thành phố vay? Cho dù là kể chuyện thì trước tiên cũng phải có một câu chuyện đã.

Nếu hoạt động sản xuất của xưởng thép thành phố không thể khôi phục lại như trước, một lượng tiền lớn như vậy xem ra đổ sông đổ biển rồi, trái lại còn bị xưởng thép thành phố, cái động không đáy này nuốt sạch, sau khi kéo dài một thời gian,vấn đề của xưởng thép thành phố càng thêm trầm trọng, càng khiến các cơ cấu có liên quan bị kéo vào trở mình không được, đến lúc đó thì ngay cả Đàm Khải Bình cũng không có cách nào từ chối trách nhiệm trực tiếp.

Mặc dù Thẩm Hoài là loại người khiến người khác thù ghét, hung hăng vênh váo nhưng không thể không thừa nhận đúng là hắn đã khiến Mai Cương có được sự vùng dậy kỳ tích.

Mặc dù xưởng thép mới Mai Cương đến bây giờ vẫn chưa chính thức truyền ra tin tức đầu tư, nhưng tại thị trấn Mai Khê, Tô Khải Văn vẫn có thể cảm nhận được chút gì đó.

Mặc dù gã hy vọng xưởng thép mới Mai Cương đầu tư thất bại, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng mong muốn của y rất có thể sẽ không thành hiện thực.

Nguy cơ của xưởng thép thành phố không chỉ đơn giản đem tín dụng Liên Xã thành phố và các cơ cấu tương quan lôi vào, lâm vào nguy cơ, đến công trình cải tạo Hạ Mai, cũng chịu ảnh hưởng của sự cố 12. 9, bị bắt đình công.

Công trình cải tạo Hạ Mai, bất kể là đường phố ban đầu, giải phóng mặt bằng nhà dân, hay là sự phát triển buôn bán ở hai bên cánh đồng sau khi đường, cầu, thác được xây dựng, đều là do công ty giải phóng mặt bằng cấp dưới của xưởng thép thành phố và công ty xây dựng phụ trách.

Hiện tại trong xưởng thép thành phố không những ngừng toàn bộ sản xuất để chỉnh đốn, giải quyết những sự vụ khác của công ty thành viên, công ty con cũng loạn hết cả lên, lòng người bàng hoàng.

Công trình tu sửa đường Hạ Mai, thị trấn Mai Khê không hề bỏ ra lấy một cắc, mà là những người buôn bán ở hai bên đường bỏ tiền ra cho tập đoàn Thị Cương chống đỡ khoản công trình, tất cả kinh phí thiết kế, đều do xưởng thép thành phố tự xoay sở.

Lúc này trong khi xưởng thép thành phố bị cuốn vào trong nguy cơ, công trình cải tạo Hạ Mai làm sao có thể lại chỉ lo cho thân mình?

Mà khi quận mới Mai Khê giai đoạn kiến thiết quy hoạch, xưởng thép thành phố đóng một vai trò rất quan trọng. Lúc này đây hết thảy đều mất hết, khiến việc kiến thiết Mai Khê cũng dừng lại, trong ngắn hạn khó có thể nhìn đến hy vọng phát triển.

Tô Khải Văn vẫn không thể biết, một khi công trình xưởng thép mới Mai Cương đầu tư xây dựng thành công, sẽ khiến uy tín của Thẩm Hoài lên cao tới mức độ nào, nhưng trong lòng y hiểu rõ, chỉ cần Thẩm Hoài đồng ý nhúng tay giải quyết nguy cơ của xưởng thép thành phố, chắc chắn sẽ tăng cường lòng tin của một số người và một số cơ cấu đối với xưởng thép thành phố.

Có lòng tin, khi đó toàn bộ xí nghiệp, ngân hàng tỉnh thành phố cùng với các chủ nợ khác có liên quan sẽ có kiên nhẫn nhiều hơn với xưởng thép thành phố, sẽ dành nhiều thời gian hơn để chờ đợi, thậm chí cũng càng muốn đồng tâm hiệp lực giúp xưởng thép thành phố cùng nhau vượt qua nguy cơ, sẽ không ào ào xông lên đòi hỏi nợ nần.

Trong nội bộ xưởng thép thành phố, từ cấp quản lý đến công nhân thường, nếu có thể khôi phục lòng tin, sự phát triển cũng có thể khôi phục lại nhanh hơn, cũng càng có lợi cho xưởng thép thành phố chỉnh đốn sản xuất, thoát ra khỏi nguy cơ.

Nói đến vấn đề lòng tin, khiến Hùng Văn Bân trở về xưởng thép thành phố, cũng là một lựa chọn của thành phố.

Hùng Văn Bân mặc dù rời khỏi xưởng thép thành phố đã có năm sáu năm, nhưng không thể phủ nhận rằng xưởng thép thành phố lúc ban đầu huy hoàng là do Hùng Văn Bân mang đến, Hùng Văn Bân không chỉ hiểu rõ kinh tế, thông thạo quản lý xí nghiệp, ông lại được rất nhiều người trông đợi ở xưởng thép. Hùng Văn Bân trở về Xưởng thép thành phố, nếu so với Lương Tiểu Lâm, Hàn Thọ Xuân hai người bọn họ cộng lại, sẽ nắm giữ cục diện nhanh hơn, tốt hơn.

Sau khi xảy ra sự cố 12. 9,ở thành phố cũng phổ biến khuynh hướng cho rằng nếu không phải Cố Đồng, mà là Hùng Văn Bân còn ở xưởng thép thành phố chủ trì đại cục, cũng sẽ không làm cho xưởng thép thành phố lâm vào cảnh khốn khó như vậy.

Tuy rằng ở hội nghị thường ủy thành phố vẫn chưa có người nào trực tiếp đề cập tới vấn đề cho Hùng Văn Bân trở về xưởng thép, xưởng thép trước mắt vẫn là do Lương Tiểu Lâm, Hàn Thọ Xuân tạm thời chủ trì cục diện, nhưng ở thành phố cũng không phải là không có ý cho Hùng Văn Bân trở về xưởng thép.

Tuy nhiên cho dù để cho Hùng Văn Bân trở về xưởng thép chủ trì cục diện, cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề bổ sung tiền bạc, vẫn là phải thoả hiệp với Thẩm Hoài ở một mức độ nhất định —— chỉ có như vậy, ở thành phố mới có thể đưa ra một biện pháp tương đối ổn thoả, giải quyết toàn diện nguy cơ của xưởng thép.

Tay Đàm Khải Bình ấn trên huyệt Thái Dương, trầm mặc thật lâu rồi mới nói với Lương Tiểu Lâm:

- Việc này, anh báo cho Chủ tịch thành phố Cao, xem Ủy ban nhân dân thành phố có thể tổ chức một cuộc họp hội nghị trước hay không, thảo luận cánh giải quyết vấn đề xưởng thép.

Lương Tiểu Lâm hiểu ý Đàm Khải Bình.

Trước nguy cơ lúc này của xưởng thép, Cao Thiên Hà muốn đem cái mông của y chà sạch bong, đó cũng là vọng tưởng, con của ông ta Cao Tiểu Hổ khống chế công ty Vạn Hổ, chính là một con trùng hút máu lớn nhất của xưởng thép.

Lương Tiểu Lâm cũng không tin, Cao Thiên Hà thật sự dám để vấn đề xưởng thép bị phanh phui, bảo Cao Thiên Hà đi tìm Thẩm Hoài bàn bạc, có lẽ thích hợp hơn, như vậy cũng có thể giữ được thể diện của Đàm Khải Bình.

Lương Tiểu Lâm gật gật đầu, nói:

-Tôi phải đi tìm Chủ tịch thành phố Cao báo cáo vấn đề xưởng thép.

Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn trong lòng nghĩ cũng đúng, việc này cũng nên bắt Cao Thiên Hà đến chùi mông mới được.

Song việc này ngầm đồng ý Cao Thiên Hà ra mặt thỏa hiệp với Thẩm Hoài, cũng âm thầm để Đàm Khải Bình giữ lại một chút thể diện.



Mưa đêm như vậy, khiến Cao Thiên Hà cũng khó ngủ.

Tuy rằng sự cố 12/9 ở xưởng thép phải truy cứu trách nhiệm lãnh đạo thành phố, Cao Thiên Hà có thể đem Lương Tiểu Lâm ra làm người chịu tội thay, nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, nếu phải phanh phui vấn đề của xưởng thép, hoạt động mấy năm nay của công ty Vạn Hổ cùng xưởng thép cũng đều bị phanh phui hết, y không có cách nào đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác

Có lẽ kết cục tốt nhất của y chính là đi đến Hội Đồng Nhân Dân hoặc là Mặt trận Tổ quốc, cùng Ngô Hải Phong làm bạn.

Đương nhiên tình cảnh y gặp phải khác xa Ngô Hải Phong.

Sau khi Ngô Hải Phong từ chức Bí thư Thành ủy, hơn hai năm qua làm chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân, không ngờ cũng vững như Thái Sơn, không để Đàm Khải Bình giành mất vị trí chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân

Hơn nữa Ủy ban nhân dân thành phố có Dương Ngọc Quyền, phía dưới khu huyện có Đào Kế Hưng..v..v… đám người tương viện, sau lưng lại có Chu gia, quan hệ trong xưởng thép chống đỡ, Ngô Hải Phong tuy rằng không thể trực tiếp đưa ra quyết sách gì đối với chính sự vụ đảng Đông Hoa, nhưng sự ảnh hưởng tuyệt không thể khinh thường.

Cao Thiên Hà tuyệt đối không dám hy vọng xa vời sau khi lui tuyến hai, có thể sánh với Ngô Hải Phong.

Cao Thiên Hà không cam tâm liền như vậy mà lật thuyền.

Cao Tiểu Hổ cùng Tống Tam Hà gặp mặt trở về, đẩy cửa bước vào thư phòng, nhìn thấy cha ngồi trước bàn sách một hồi lâu thái độ không chút thay đổi, thở nhẹ một tiếng:

- Ba, chị Vương nói ba vẫn chưa ăn tối?

Năm đó Cao Tiểu Hổ tính tình nóng nảy kiêu ngạo, nhưng sau khi vụ án Vương Tử Lượng, gã cũng sợ, hai năm nay thay đổi cũng nhiều, bắt đầu trở nên chín chắn.

Gã cũng không hiểu vì sao sau khi xưởng thép xảy ra vụ nổ 12.9, bầu không khí trong thành phố đột nhiên trở nên kỳ lạ, nhưng trong lòng gã hiểu rõ, vấn đề của xưởng thép thực sự là phải phanh phui, cũng đủ để gã ăn một quả đắng.

Cao Thiên Hà ngẩng đầu thấy Tiểu Hổ đi tới, mới nhớ tới sau khi từ thành phố về nhà, cơm tối cũng chưa ăn.

Tuy rằng chưa có gì bỏ bụng nhưng Cao Thiên Hà lúc này chẳng có tâm trạng ăn uống.

Cao Tiểu Hổ hỏi:

- Con thấy trong tủ lạnh có thịt dê, hay là con bảo chị Vương nấu cho ba một bát canh thịt dê đạm bạc nhé?

- Ừ

Cao Thiên Hà gật đầu, hai năm nay việc phiền lòng không ít, nhưng đứa con trở nên chín chắn khiến ông ta được an ủi ít nhiều, chỉ là cục diện trước mắt, đối với hai cha con ông ta, đều là một kiếp nạn

Cao Tiểu Hổ ra khỏi thư phòng, gọi Vương Vân bảo mẫu trong nhà đi nấu bát mì.

Vương Vân đang xem tivi trong phòng máy lạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng với cái quần thể thao màu hồng phấn khá chật, mông tròn xoe rắn chắc, eo lại khá thon, khiến người phải lo eo này có thể chống đỡ nổi bộ ngực đồ sộ kia không, khiến Cao Tiểu Hổ nhìn trong lòng có chút ham muốn

Tuy nhiên Cao Tiểu Hổ vẫn không đến mức cùng bố gã tranh giành phụ nữ, nhìn một lượt, lại quay vào thư phòng, hỏi bố:

- Đàm Khải Bình có thể mượn cơ hội ra tay độc ác không?

- Đàm Khải Bình phải lựa chọn, lần này không thể đụng đến ta.

Cao Thiên Hà lắc đầu, nói:

- Đánh bại ta, đối với hắn chỉ có hại, không chút lợi, hiện tại chỉ lo hắn không có lựa chọn thôi.

Thấy cậu con trai không mấy hiểu, Cao Thiên Hà tiếp tục giải thích cho cậu ta nghe:

- Sự kiện lần trước, Đàm Khải Bình khiến cho Thẩm Hoài cực kỳ chật vật, đến nỗi Ngu Thành Chấn cùng Trần Minh Kinh bọn họ đều tại hội nghị thường ủy đứng ra chống lại Đàm Khải Bình. Lúc này Đàm Khải Bình còn phải e dè nhiều hơn ta, ở tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh nhất định là không thích Đàm Khải Bình, Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa cũng có tính toán của riêng mình. Đàm Khải Bình lúc này đánh bại ta, thay thế ta, bất kể là người như Triệu Thu Hoa, hay là Điền Gia Canh cũng sẽ không để yên cho Đàm Khải Bình. Vả lại, Đàm Khải Bình muốn đánh bại ta, Lương Tiểu Lâm cũng phải cùng ta rơi xuống. Đàm Khải Bình trước kia tự cho là đứng vững ở Đông Hoa, mới dám một cước đá văng Hùng Văn Bân ra, hiện tại ông ta nếu ngay cả con chó Lương Tiểu Lâm này cũng không bảo vệ được, về sau hắn chính là người cô đơn ở Đông Hoa, chỉ dựa vào Lưu Vĩ Lập, Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn mấy người bọn họ, cũng không thể giúp ông ta làm cho cục diện đi lên được.

Cao Tiểu Hổ hỏi:

- Nếu Đàm Khải Bình không có lựa chọn thì sao?

Xưởng thép thành phố nếu sụp đổ rồi, còn đem tín dụng Liên Xã thành phốvà một đống cơ cấu kéo xuống nước, Đàm Khải Bình sẽ không đi gánh vác trách nhiệm này, đối với Đàm Khải Bình mà nói, e rằng gột rửa toàn thành phố Đông Hoa cũng tốt hơn gánh trách nhiệm xưởng thép thành phố sụp đổ lên y.

Đến lúc này, bọn họ muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho Lương Tiểu Lâm, Lương Tiểu Lâm cũng sẽ nhảy ra cắn ngược lại bọn họ một phát, đem toàn bộ vấn đề xưởng thép thành phố phanh phui ra hết.

Cao Thiên Hà nói:

- Sẽ không đâu, Đàm Khải Bình sẽ có lựa chọn khác.

Y nói như vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, phần nhiều là vì tự an ủi bản thân một chút.

Điện thoại trên bàn sách vang lên, dọa cha con Cao Thiên Hà nhảy dựng, Cao Tiểu Hổ cầm điện thoại lên, sau khi ừ ừ hai tiếng, che lấy ống điện thoại, nói với bố:

- Thư kí Dương gọi điện thoại đến đây, Lương Tiểu Lâm muốn tìm ba báo cáo tình hình điều tra sự cố xưởng thép thành phố.... Muộn như thế hắn tới tìm ba làm cái gì, có gì ngày mai không thể đến Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo sao?

- Con bảo tiểu Dương nói với Lương Tiểu Lâm, ba ở nhà chờ hắn tới

Sắc mặt Cao Thiên Hà lộ rõ vẻ vui mừng, vội sai Cao Tiểu Hổ thông báo thư ký, dẫn Lương Tiểu Lâm qua.

Cao Tiểu Hổ cúp điện thoại xuống, Cao Thiên Hà với mặt sắc mặt vui mừng giải thích với gã:

- Đàm Khải Bình lâu nay không xuống nước cúi đầu trước Thẩm Hoài, ông ta nhất định là muốn Lương Tiểu Lâm đem vấn đề này nói cho ta, để cho ta ra mặt cùng Thẩm Hoài bàn bạc điều kiện.

Cao Tiểu Hổ hỏi.

- Ba có thể cùng Thẩm Hoài bàn bạc điều kiện gì?

- Chỉ cần Đàm Khải Bình cam chịu là có thể, ở thành phố chẳng lẽ còn lấy không ra đồ vật gì cùng Thẩm Hoài trao đổi sao?

Cao Thiên Hà nói,

- Đàm Khải Bình cần sĩ diện, ta thì chẳng sao cả...