Phong Khí Quan Trường

Chương 413: Không để ý tới tình thế hỗn loạn




Hùng Đại Ny đã có mối quan hệ bền chặt với nhà máy thép thành phố Thị Cương. Khi còn nhỏ cô đã cùng gia đình sinh sống ở khu dân cư của nhà máy thép thành phố, lên cấp 3 thì học tại trường học của nhà máy Thị Cương. Thậm chí người mà khi còn trẻ cô âm thầm thích, và người mà cô lấy làm chồng đều là người của nhà máy thép thành phố Thị Cương.

Sau khi biết tin về vụ nổ nghiêm trọng của nhà máy thép thành phố Thị Cương, Hùng Đại Ny thấy rất buồn. Khi danh sách những người thiệt mạng trong vụ nổ đó được đưa ra, cũng có vài người cô quen biết. Nhưng cô biết rằng bố cô còn buồn hơn cô gấp nhiều lần.

Tuy bố cô bị điều đi khỏi nhà máy thép thành phố Thị Cương vài năm rồi, trong nhà cũng rất ít khi nhắc tới nhà máy thép thành phố Thị Cương, nhưng Hùng Đại Ny biết rằng trong những năm tháng đó bố cô vẫn dõi theo vận mệnh của Thị Cương.

Khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức bí thư thành ủy, cũng gọi bố cô đến, lúc đó là thời kì đỉnh cao trong sự nghiệp của bố cô, nhưng cô nhìn thấy bố cô bình thường lúc ở nhà thường là nghiên cứu những báo cáo khoa học trong và ngoài nước có liên quan tới sản xuất thép.

Nói cho cùng, bố cô không hy vọng thăng quan phát tài, trong lòng chỉ mong muốn trở về Thị Cương làm một việc gì đó.

Chỉ có điều, Đàm Khải Bình không tín nhiệm những quan chức ở địa phương, nên cử bố cô về làm chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính phủ, vì vậy tâm nguyện trở về Thị Cương làm việc ngày một mai một.

Lúc trước Hùng Đại Ny vẫn chưa biết, hôm nay Thẩm Hoài vội vã muốn gặp bố cô, nhưng tại sao lại phải làm thần bí như vậy. Lúc này Thẩm Hoài ngăn cản bố cô nhúng tay vào Thị Cương, điều này cô chưa từng nghĩ đến.

Bởi vì vụ nổ lần này giấu không đưa lên báo, và vụ việc này cũng đã xóa bỏ rất nhiều chức vụ. Phó Chủ tịch thường trực thành phố do Lương Tiểu Lâm và Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch thành phố do Hàn Thọ Xuân kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị, chức vụ Tổng giám đốc Tập đoàn Thị Cương, những chức vụ này đều là do thành phố sắp xếp tạm thời. Thành phố cuối cùng cũng phải chọn ra những người thích hợp để giải quyết tình thế hỗn loạn này, mà người phù hợp để lựa chọn có thể chính là bố cô.

Hùng Đại Ny nghĩ tới vừa rồi khi cô tới Nam Viên, bố cô đang nói chuyện với bí thư thành ủy Đàm Khải Bình. Lẽ nào đã tìm bố cô để nói về việc bổ nhiệm cho nhân sự mới của tập đoàn Thị Cương?

Tuy Hùng Đại Ny cũng không muốn bố cô quay lại Thị Cương, nhưng cô không biết nói như thế nào cho phải, chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh nhìn bố cô và Thẩm Hoài nói chuyện.

Tiêu Kiến cũng đến phút giây cuối mới nhận được điện thoại của con rể Triệu Đông, nói rằng Thẩm Hoài muốn mời Hùng Văn Bân tới nhà y ăn cơm, và muốn y chuẩn bị.

Được biết Thẩm Hoài muốn mượn nhà y để gặp gỡ Hùng Văn Bân, Tiêu Kiến đã dự đoán được là có liên quan tới vụ nổ 12/9 của tập đoàn Thị Cương, nhưng cũng không hỏi con rể gì nhiều, liền về nhà chuẩn bị.

Cũng không phải chuẩn bị những món ngon sơn hào hải vị, trên bàn ăn toàn là những món ăn bình thường, ngoài ra còn có thêm 2 bình rượu Kiếm Nam Xuân.

Tiêu Kiếm cũng không nói chen vào câu nào, chỉ ngồi bên cạnh rót rượu châm thuốc, khi nghe được Thẩm Hoài khuyên Hùng Văn Bân đừng can dự vào Thị Cương, cũng giật mình, trong lòng thầm nghĩ, liệu có phải Mai Cương muốn nhân cơ hội này thôn tính Thị Cương?

Nghĩ kỹ thì việc này cũng không thể không xảy ra, tập đoàn Mai Cương sau khi thành lập đã có mức độ sản lượng năm cao, đạt 800000 tấn, trong khi đó Thị Cương cho dù không xảy ra sự cố lần này thì sản lượng năm cũng chỉ đạt ở mức 650000 tấn.

Nếu như Thị Cương không chịu nổi những đả kích của vụ nổ 12/9, thì việc Mai Cương thôn tính Thị Cương thì là chuyện rất bình thường.

Tuy bí thư thành ủy Đàm Khải Bình không muốn nhìn thấy việc này, nhưng tình thế đã không nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi.

Tập đoàn Thi Cương ngoài hình thức nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là tự luyện thép ra, có 10 công ty sản xuất lớn nhỏ, sự hưng suy của tập đoàn Thị cương, ngoài kế sinh nhai của hàng vạn gia đình của nhân viên ra, còn phải quan tâm tới sự an toàn của hàng loạt nhà tài chính của tỉnh thành với vốn đầu tư lên tới trăm triệu NDT. Cho dù là ai đảm nhận chức vụ bí thư thành ủy, chủ tịch thành phổ cũng đều không dám để cái rắc rối của Thị Cương đổ vỡ trong tay mình.

Nếu như thành phố tìm đủ mọi cách cứu Thị Cương thì cũng đều là nhằm vào Thẩm Hoài. Nói không chừng cuối cùng, thành phố còn chủ động mời Thẩm Hoài xuất đầu lộ diện để giải quyết mớ rắc rối này của Thị Cương.

Mục đích hôm nay Thẩm Hoài mượn nhà anh ta để tiếp đón Hùng Văn Bân cũng là vì cái đó? Tiêu Kiến trong lòng thầm suy đoán, càng đoán anh càng thấy giật mình kinh ngạc.

- Cho dù Thị Cương có chịu lỗ thì anh cũng không hạ gục được Đàm Khải Bình đâu

Hùng Văn Bân ngồi xuống hút hết nửa điếu thuốc, ông biết Thẩm Hoài và Đàm KHải Bình ở hai phái hoàn toàn khác nhau, trong đó cũng đã có nguyên nhân quan hệ của ông, nhưng ông không muốn Thị Cương trở thành công cụ đấu tranh của Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình.

Hùng Văn Bân biết ông ấy nợ Thẩm Hoài ân tình rất lớn, có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết, nhưng vì chuyện hưng suy của Thị Cương, cũng là vì kế sinh nhai của hàng vạn gia đình nhân viên, ông không muốn nhìn thấy Thị Cương cứ như vậy mà sụp đổ.

Câu nói của Hùng Văn Bân càng làm cho Tiêu Kiến giật mình, anh ta ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Hoài, nghĩ:

“Lẽ nào mục đích của Thẩm Hoài không phải là muốn đi thôn tính Thị Cương, mà là muốn Thị Cương bị hủy hoại, và cũng là mượn cớ này để hạ gục Đàm Khải Bình sao?”

Có điều, cái vẻ mặt thong dong đó của Thẩm Hoài khiến cho Tiêu Kiến không nhìn thấy điểm khác biệt này.

Thẩm Hoài gạt tàn thuốc vào trong cái gạt tàn rồi nói:

- Tôi biết lão Hùng có cảm tình rất sâu đậm với Thị Cương, nhưng Triệu Đông, Phan Thành, Từ Văn Đao, còn có cả Từ Khê Đình, trong số bọn họ ai không có cảm tình với Thị Cương chứ? Lão Hùng à, lão cho rằng bọn họ sẽ để cho tôi hủy hoại Thị Cương hay sao?

Hùng Văn Bân nói:

- Trong nhiều năm qua Thị Cương còn tồn đọng quá nhiều vấn đề, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, khi mở vỏ bọc của Thị Cương ra ở bên dưới vẫn còn dư ra tài sản gì. Tôi thật sự vẫn chưa rõ ràng, Ngoài việc thiếu nợ của ngân hàng gần 600 triệu NDT ra, Thị Cương vẫn còn bao nhiêu nợ nần đang giấu chưa được công khai. Nhưng hiển nhiên, đến bây giờ vẫn chưa có 1 người nào đứng ra. Thị Cương khó có thể trả được đống nợ nần này, bay giờ Thị Cương giống như củ khoai lang nóng, Mai Cương không muốn nhúng tay vào mớ lộn xộn này, tôi cũng có thể hiểu được. Đương nhiên, tôi không cho rằng mình có thể cứu vớt được vận mệnh của Thị Cương, nhưng tôi cũng không nỡ lòng nào đứng bên ngoài mà nhìn vận mệnh của Thị Cương đang bị hủy hoại trước mắt được.

- Lão Hùng à, lão quá quan tâm sẽ bị loạn

Thẩm Hoài có thể hiểu được tình cảm đó của Hùng Văn Bân, nên hôm nay sau khi biết tin sự việc của Thị Cương được đưa lên thì muốn mượn nhà của Tiêu Kiến để gặp Hùng Văn Bân, ngăn cản ông ta đi đến vũng bùn.

- Có vài chuyện bây giờ tôi chưa thể nói rõ ràng với anh được, với vấn đề của Thị Cương, tôi không có quan điểm giống như anh. Nếu như tôi nói với anh tôi và anh không đi lo cho sự hưng suy của Thị Cương mà có thể tạo cho Thị Cương một con đường sống, thì anh có từ chối yêu cầu của Đàm Khải Bình bảo anh nhúng tay vào chuyện của Thị Cương không?

Nghe câu nói của Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân cũng đã có giác ngộ, im lặng một hồi lâu sau đó mới thở một hơi dài, và dường như trong chớp nhoáng già đi mấy tuổi, nói:

- Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của anh rồi. Tôi đã rời Thị Cương nhiều năm rồi, nên việc cứu Thị Cương không phải là việc mà tôi có thể làm được, tôi tự biết lượng sức mình

Nhìn một bàn đầy rượu thịt, Hùng Văn Bân không muốn ăn, chống tay lên bàn và nói:

- Tới cuối năm vẫn còn cả một đống tài liệu cần người viết, tôi xin phép về trước, không thể cùng anh, Triệu Đông và cục trưởng Tiêu uống rượu được.

- Chủ nhiệm Hùng, xem anh nói kìa, tôi làm sao mà được xem là cục trưởng gì chứ?

Tiêu Kiến cười xấu hổ nói.

Mặc dù anh ta là Phó cục trưởng cục Xúc tiến đầu, nhưng anh ta biết lúc này thành phố đang được sự chú ý từ người khác, đặc biệt là anh ta có con rể là Triệu Đông. Về điểm này anh ta tự mình biết rõ, Hùng Văn Bân lần này vẫn không được như ý, cũng muốn mạnh hơn nhiều so với Tiêu Kiến.

Thẩm Hoài biết lúc này Hùng Văn Bân khoanh tay đứng nhìn trước tai họa của Thị Cương là việc khiến ông ta đau khổ nhất. Thấy ông không muốn ở lại uống rượu, hắn cũng không cố níu kéo, sau đó cũng Triệu Đông đứng dậy, nói với ông:

- Hôm nay tôi chính thức từ bỏ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị trong hội đồng quản trị của tập đoàn Mai Cương, hai ngày tới Mai Cương sẽ triệu tập hội đồng quản trị để bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị. Lão Hùng à, lão có muốn nghỉ hưu công việc ở thành phố hiện nay để về lãnh đạo sự phát triển của Mai Cương không?

Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Hùng Đại Ny rất sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài, vừa không hiểu vì sao Thẩm Hoài từ chức bên Mai Cương, cũng không hiểu vì sao Thẩm Hoài lại mời bố cô tới lãnh đạo Mai Cương, thậm chí còn không biết liệu có phải hắn ta đang nói đùa hay không?

Có điều là, sau khi nghe xong lời mời của Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân không có chút nghi ngờ gì, trực tiếp lắc đầu cảm ơn và từ chối lời mời của Thẩm Hoài, nói:

- Đối với vấn đề của Thị Cương tôi cũng lực bất tòng tâm, còn nói gì tới tư cách đi lãnh đạo Mai Cương chứ?

Hùng Đại Ny tay cầm ô che những hạt mưa rơi tí tách cho bố cô, nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của bố cô đang nhìn theo từng bước chân trên đường, trong ánh mắt đó ẩn chứa sự cô đơn không nói lên lời.

Hùng Đại Ny không biết Thẩm Hoài tại sao phải ngăn cản bố đi quản tập đoàn Thị Cương, cũng không biết Thẩm Hoài tại sao phải từ chức ở Mai Cương, càng không biết Thẩm Hoài tại sao phải mời bố đi lãnh đạo Mai Cương, đồng thời cũng không hiểu bố tại sao phải không chút lựa chọn cự tuyệt lời mời của Thẩm Hoài

Đi tới cửa của Nam Viên, Hùng Văn Bân ngước đầu lên nhìn trời, mưa phùn đang lất phất rơi, và nói với con gái Đại Ny:

- Được rồi, con về đi

- Đàm Khải Bình thật sự muốn bố đi tới Thị Cương sao?

Hùng Đại Ny không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng, hỏi.

- Vẫn chưa rõ ràng

Hùng Văn Bân nắm chặt tay, nói:

- Nhưng chiều nay anh ta gọi bố tới nói chuyện chắc là có ý đó…

Hùng Đại Ny cũng không hỏi Thẩm Hoài tại sao phải ngăn cản bố cô tới Thị Cương. Tuy cô rất có cảm tình với Thị Cương, nhưng trong những năm đó cô cũng chịu không ít khổ sở, hơn nữa bây giờ Thị Cương đang gặp khó khăn trước mắt. Cô không muốn nhìn thấy bố cô vào cuối đời rồi vẫn còn phải bước vào vũng bùn này của Thị Cương.

Cô hỏi:

- Bố đã đồng ý với Thẩm Hoài không tới Thị Cương, vậy tại sao lại không tới Mai Cương? Bố đang lo Đàm Khải Bình sẽ nghĩ gì sao?

- Đàm Khaỉ Bình có suy nghĩ gì thì thật sự không quan trọng

Hùng Văn Bân cười đau khổ, nói:

- Nhưng bố không trở về Thị Cương, lúc này từ chức tới Mai Cương, thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Hùng Đại Ny đứng ở bên đường, nhìn theo bố cô đi vào Nam Viên, mới quay laị đi về phía trạm xe bus.

Trước khi đi tới trạm xe bus, Hùng Đại Ny đột nhiên nghĩ không cần phải trở về vội, vậy nên cầm ô đi chầm châm dưới mưa, trong lòng cũng nghĩ về gia đình cô, cùng những quan hệ của cô với Thị Cương trong những năm đó, vô tình cô đã đi tới trước Tháp Lăng viên.

Nhìn tháp Phật giữa làn khói âm u trong Tháp lăng viên, Hùng Đại Ny suy nghĩ một lúc, cúi đấu chào người trông coi ở đó, rồi đi vào trong.

Lúc trước cô không biết Chu Minh có ý nghĩ gì, chưa từng đi qua Tháp lăng viên dù chỉ một lần. Lúc này nghĩ về chuyện trước đây, không ngờ Hải Văn qua đời cũng đã được 2 năm rưỡi rồi, không kìm lòng được hỏi: nếu như Hải Văn vẫn còn sống, anh ấy sẽ nhìn cục diện của Thị Cương thế nào đây?

Hùng Đại Ny hỏi nhân viên ở đây nơi đặt tro cốt của Hải Văn, sau đó đi vào trong nghĩa trang, khi đi tới tháp đông cô thấy bóng dáng của Thẩm Hoài đang ngẩn ngơ đứng hút thuốc trước mộ của Tôn Hải Văn

Cô không hiểu vì sao Thẩm Hoài lại đến trước mặt cô, còn vào lúc này lại đứng hút thuốc trước bài vị của Tôn Hải Văn.