Phong Khí Quan Trường

Chương 394: Chớ phụ cành cao




Sau khi nói chuyện với cô út xong, đêm đã về khuya, Thẩm Hoài rời khỏi khách sạn quốc tế Bằng Duyệt đi đến vườnThượng Khê.

Trần Đan vẫn ở cùng với ba mẹ cô, khuya rồi nên cũng không muốn đến Văn Sơn Uyển, nhưng bây giờ hàng ngày cô phải phụ trách, quản lí vườn Thượng Khê, bình thương cô làm việc đến mãi khuya mới về nhà ngủ.

Nếu như ban đêm Thẩm Hoài rảnh rỗi, hắn đều đến phòng làm việc của Trần Đan vui vẻ cũng cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm.

Trần Đan nghe Thẩm Hoài nói hắn không đồng ý tiếp quản Hoài Năng, nên nghi ngờ hỏi:

- Anh được điều đến Đông điện không phải là rất tốt sao?

Thẩm Hoài cười nói ;

- Nếu như lần này ra đi, anh sẽ rời khỏi nơi này luôn, có thể trong 10 năm 20 năm tới, không có cơ hội trở lại nơi này nữa. Có nhiều tình cảm không thể nói ra được, nhưng anh là người trọng tình cảm, ai muốn đá anh ra khỏi Đông Hoa vậy hắn đã lầm rồi.

Trước mắt Mai Cương đang thi hành chính sách cổ phần hỗn hợp, có vốn đầu tư nhà nước, có vốn đầu tư địa phương, có vốn đầu tư nước ngoài, và vốn đầu tư tư nhân. Vì có phần liên hệ cổ phần phụ thuộc, Thẩm Hoài quản lí Mai Cương có thể nói là đại diện chính quyền địa phương nên được xếp vào ban giám đốc, cho nên có thể bắt cá hai tay, một tay nắm địa phương tay kia bên Mai Cương.

Tập đoàn Hoài Năng lại là công ty cổ phần đầu tư thuộc doanh nghiệp nhà nước, Thẩm Hoài tiếp quản tập đoàn Hoài Năng, lại tiếp quản thêm Mai Cương đại điện công ty thuộc quyền sở hữu nhà nước nên được xếp vào ban hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương. Vậy chỉ có thể bắt cá hai tay cùng lúc hai tập đoàn Đông Điện và Mai Cương, không liên quan gì đến địa phương nữa rồi.

Trừ khi thuyết phục được chính quyền địa phương tham gia cổ phần vào tập đoàn Hoài Năng bằng không không thể có khả năng bắt cá ba tay được

Tài năng của một người là có hạn, cho dù có ba đầu sáu tay cũng phải dùng trong trường hợp khác, Thẩm Hoài không có ý định kéo nhiều quyền lực vào phía mình.

Trần Đan nghe xong cảm thấy vui vui trong lòng, nũng nịu nhìn Thẩm Hoài một lúc nói:

- Anh cũng thật là. Em đây thật lòng nghĩ cho anh, anh không đón nhận thì thôi còn nói vớ vẩn.

Trong lúc đó tiếng điền thoại vang lên, là số điền thoại gọi từ Yến Kinh - Có lẽ do Thành Di gọi đến.

Thẩm Hoài không nghĩ rằng, lúc chiều sau khi gọi điện xong Thành Di lại không gọi điện lại nói tình hình vé máy bay mua như thế nào, bây giờ đã 10 giờ đêm rồi mới chịu gọi điện đến.

Trần Đan nói:

- Anh giật mình cái gì vậy, ai gọi điện đến thế?

Thẩm Hoài xịt xịt mũi nói:

- Anh có chuyện mờ ám sao.?

Sau đó đưa điện thoại ra cho Trần Đan xem số điện thoại.

Trần Đan ngồi xuống bàn làm việc nhìn Thẩm Hoài nghe điện thoại.

Thẩm Hoài đưa tay nựng nựng gò má mềm mại của Trần Đan, nhận điện thoại của Thành Di

Thành Di cũng không nói gì, chỉ thông báo ngày mai sẽ lên máy bay đến Từ Thành, nhưng đã hẹn bạn bè ở Từ Thành rồi, ngày mốt cô tự bắt xe đến Đông Hoa không cần Thẩm Hoài đến Từ Thành đón

Lần trước cùng đi máy bay từ London về nước, gây ra nhiều chuyện không vui gì, Thẩm Hoài nghĩ có lẽ cô không muốn hắn cùng bạn học và bạn bè cô có mối liên hệ nào nữa.

Hắn cũng lười không muốn đến Từ Thành đón Thành Di đến đây vừa đi vừa về chắc phải mất cả tiếng đồng hồ lái xe, cho dù hắn với Thiệu Chinh luân phiên lái xe thì người ngồi trong xe cũng mệt rã rời, mệt đến nỗi không còn gì để nói.

Trần Đan nói:

- Cô ấy muốn đến Đông Hoa chơi?

Thẩm Hoài nhẹ nhàng nói và miêu tả sơ qua sự việc, đồng thời tay để lên trên mái tóc bóng mượt của Trần Đan vuốt nhẹ nói:

- Người ta cũng là bị mọi người trong gia đình ép không còn biện pháp nào khác. Người ta có thể đã thích người khác rồi, chỉ là đôi lúc cần làm một cái gì đó cho hai bên gia đình biết là mình đã cố gắng rồi, một thời gian sau có lẽ không cần nói nhiều đã nói chia tay rồi.

Trần Đan nghiêng đầu vào cánh vai Thẩm Hoài nói:

- Em lại nghĩ người ta tốn công tốn sức đến đây, xem ra cũng có tình ý với anh đấy. Nếu không đường xa xôi ngàn dặm thế, đi đường lại vất vả vậy đến đây để làm cái gì? Vì muốn ứng phó với mọi người trong gia đình hay sao? Hay là anh cứ đến Từ Thành đón người ta đi.

Thẩm Hoài nói:

- Không đi. Làm gì mà có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.

Trần Đan khuyên Thẩm Hoài không được, hé miệng muốn cắn ngón tay hắn đang để lên môi mình:

- Anh là đồ vô tình.

Thẩm Hoài nhìn Trần Đan với hàm răng đều trắng bóng đang cắn nhẹ vào đầu ngón tay hắn nói

- Vừa mới đi vệ sinh, vẫn chưa rửa tay.

Trần Đan vội vàng kéo tay hắn ra và nôn: Ọe Ọe, đưa tay lau lại bờ môi đỏ hồng của mình và nói Thẩm Hoài đừng bao giờ nói những lời buồn nôn như vậy nữa.

Cốc cốc cốc

Trần Đồng gõ cửa bước vào, gian xảo nhìn một lượt rồi kéo ghế ngồi một bên hỏi:

- Tên Viên Hoành Quân, hồi chiều tự nhiên nhảy ra giải vây giúp cho Đàm Khải Bình. Con mẹ nó. Quá đáng thật đấy. Hai năm nay anh cũng có đối sử bạc bẽo với hắn đâu.

Viên Hoành Quân đứng ra giúp Đàm Khải Bình giải vây cũng có khả năng vì đại cục chung.

Thẩm Hoài đợi đến bây giờ, Viên Hoành Quân vẫn chưa đến tìm hắn, cũng không gọi điện giải thích cái gì hết, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng cười và nói:

- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, anh nói tôi không đối xử bạc bẽo với hắn, nhưng Viên Hoành Quân lại cảm thấy tôi đối xử bạc bẽo với hắn thì sao. Việc này không thể rõ ràng được. Hắn muốn trèo cao thì kệ hắn, đường là do hắn chọn, sau này đường ai nấy đi, anh cũng đừng nói với người ngoài cái gì. Lúc này chúng ta không thể hẹp hòi được. Điều quan trọng trước mắt là chúng ta cần làm tốt công việc cần làm, làm cho vững chắc, có lập trường ổn định thì không sợ ai động đến chúng ta hết.

Thẩm Hoài nhìn đồng hồ rồi nói với Trần Đan:

- Em về nghỉ ngơi sớm đi, bên nhà máy số hai hôm nay cần phải rửa sạch ống dẫn. Bây giờ anh phải đến đó xem thế nào.

Nhà máy mới Mai Cương cần làm sạch ống dẫn đồng nghĩa với việc tiếp theo cần làm là điều chỉnh thiết bị, thử vận hành. Nhà máy mới Mai Cương có thể vận hành thành công hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển trong tương lai của Mai Cương.

Cuộc sống về đêm của Trần Đồng rất phong phú, không bao giờ ngoan ngoãn về phòng đi ngủ, hơn nữa y cũng ở một mình trong cư xá Chử Viên. Thẩm Hoài lái xe đưa Trần Đan về đến khu nhà mới Tân Mai.

Thẩm Hoài lái xe đi qua khu Thái Gia Kiều, men theo quốc lộ Duyên Giang đến nhà máy số hai, nhìn thấy Chu Tri Bạch cùng bố anh ta Chu Viêm Bân và Chu Lập đang đứng dưới cột đèn đường tổ chức công nhân xây dựng nhà máy thâu đêm, xe của bọn họ dừng một bên.

Thẩm Hoài dừng xe một bên chào hỏi Chu Viêm Bân, Chu Lập cà Chu Tri Bạch:

- Chu Tổng, và Tri Bạch, muộn như vậy rồi mà các anh vẫn ở ngoài thế này ak?

Chu Viêm Bân cười sảng khoái, trả lời lại Thẩm Hoài:

- Nhà máy mới của Mai Cương sắp thử lò rồi, thử lò thành công, nguyên liệu cần dùng sẽ tăng thêm rất nhiều, chúng ta không thể để việc kinh doanh này cho những con rùa đen cướp mất, chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước thôi.

Thẩm Hoài cũng cười ha ha, tháng 7 này nhà máy mới Mai Cương sẽ không vì vấn đề tài chính để xây dựng nhà máy mà lo lắng nữa. Bằng Duyệt, và công ty xây dựng Chử Giang và một số xí nghiệp khác không cần phải cống hiến cho nhà máy mới Mai Cương nữa mà nhanh chóng tự mình xây dựng và phát triển rồi.

Ở cảng Mai Khê dọc theo ven sông Bằng Duyệt cũng có một xưởng sắt vụn. Nhưng bọn họ xây dựng xưởng để hàng từ sớm chủ yếu là suy nghĩ đến sau khi Mai Cương thay đổi kĩ thuật cần nguyên liệu, xưởng có quy mô nhỏ hẹp, đợi nhà máy số hai xây xong, cảng Mai Cương cần cung cấp nguyên liệu sẽ tăng đột biến về số lượng, đến lúc đó nhà máy hợp kim thép cũng cần thuê xưởng để hàng khiến Bằng Duyệt phải thúc đẩy đầu tư.

Xưởng để hàng không phải đơn giản, tự nhiên sẽ là lời nói của công ty xây dựng Chử Giang.

Nhà máy mới Mai Cương cần phải thử lò, xưởng để hàng cũng cần phải xây dựng nhanh chóng. Chu Lập cũng đang tổ chức công nhân làm thâu đêm để kịp tiến độ.

Thẩm Hoài cũng không vội vào trong xưởng, nên đứng nói chuyện với Chu Viên Bân, Chu Lập, Chu Tri Bạch.

Tuy đã cuối tháng mười, khí hậu đầu đông nhưng không lạnh lắm.

Chu Viêm Bân, Chu Lập, bọn họ cũng biết việc của Viên Hoành Quân, nhưng cũng không nói đến chuyện này, sắc mặt cũng không hiện lên vẻ lo lắng nên Thẩm Hoài chỉ nói sơ qua sự việc, trước đó Chử Nghi Lương, Dương Hải Bằng cũng gọi điện thoại đến, bọn họ đã trải qua bao gian nan, không giống như Trần Đồng đang còn trẻ, nên ít gì cũng có chút thiếu kiên nhẫn.

Năm 93 tập đoàn Bằng Duyệt chỉ dựa vào buôn bán, trong một năm lượng mua bán phế liệu lên đến gần 100 ngàn tấn. Năm 94 bị nhà máy thép thành phố và Mai Cương liên kết với nhau chèn ép, nửa năm đầu bị áp chế sau đó bị ép phải hợp tác với Thẩm Hoài, số lượng mới dần dần được khôi phục, năm đó số lượng phế liệu thép mới được có 90 ngàn tấn.

Năm nay Bằng Duyệt và Mai Cương hợp tác toàn diện, hơn nữa Đới Nghị vì Anh Hoàng rút ra khỏi Đông Hoa nên sản lượng mua bán phế liệu thép của Bằng Duyệt đã lên đến 200 ngàn tấn. Nếu mà nhà máy mới Mai Cương có thể thử lò trong năm nay thì sang năm chỉ môĩ Mai Cương đã cần lượng phế liệu lên đến 700 ngàn tấn.

Bằng Duyệt chỉ cần đảm nhiệm cung ứng nguyên liệu cho Mai Cương và cộng thêm những nghiệp vụ buôn bán khác, vậy ngạch giao dịch một năm cũng nhanh tróng đột phá lên 1 tỷ tệ, trở thành một xí nghiệp buôn bán xếp đầu tỉnh, lời nói sẽ có trọng lượng hơn.

Ngoại trừ kinh doanh mua bán thép phế liệu là chủ ra, vài năm gần đây nhà họ Chu chú trọng đầu tư xây dựng, khách sạn quốc tế Bằng Duyệt cũng vì việc xây dựng đại lộ Chử Khê đã hoàn toàn đi lên quỹ đạo, thu được lợi nhuận ổn định. Đồng thời tham gia đầu tư xây dựng Chử Giang để có thể nắm được cổ phần trong nhà máy mới Mai Cương.

Đến bước này, chỉnh thể lợi nhuận và khuếch trương tài chính của Bằng Duyệt đã không có gì để so sánh được nữa, có thể nói là hoàn toàn vững chắc. Hai năm nay tuy Ngô Hải Phong đã lùi về tuyến hai khiến quyền lực nhà họ Chu có bị lung lay và giảm đi, nhưng về tài chính có thể nói là vững bước khuếch trương, sức ảnh hưởng lại càng sâu đạm hơn.

Đối với thương gia mà nói, có tiền là có quyền. Đừng nói những người ăn của nhà họ Chu, lấy của nhà họ Chu, những quan chức của địa phương ăn hiếp nhà họ Chu thấy họ nương tay không nói gì, tài chính, quyền lực và trọng lượng lời nói ngày càng tăng, mậu dịch thì khuếch trương, có thể khiến người họ Chu có quan hệ ngày càng vững chắc.

Nhà Tử La đã ổn định kinh doanh, việc mua bán ở Bằng Duyệt vẫn còn rất kém, cũng vì hạn chế về tài chính nên không có biện pháp nào để nhanh chóng khuếch trương được, nhưng đến sang năm mậu dịch đột phá lên 1 tỷ thì không thành vấn đề gì.

Nhưng Chử Nghi Lương, Dương Hải Bằng, hay là Chu Lập, trọng tâm của bọn họ đã chuyển sang xây dựng Chử Giang, thêm Chu gia, bốn nhà đã có thể phân chia bình quân cổ phần xây dựng Chử Giang rồi, tuy Chu Lập có cao hơn một ít nhưng cũng có hạn chế.

Việc phát triển ngành xây dựng Chử Giang hai năm nay có thể dùng từ mạnh mẽ và nhanh chóng để hình dung. Trong hai năm nay tiếp quản những công trình lớn nhỏ có vô số, tổng tài sản đã vượt qua hàng tỷ, dù cho ở Đông Hoa ngành xây dựng tương đối phát triển thì xây dựng Chử Giang cũng có thể chen vào top 10.

Tuy Thẩm Hoài từ Mai Khê thoát ra, khiến xây dựng Chử Giang bị những quan chức áp chế, sự phát triển của khu công nghiệp mới Mai Khê cũng chịu áp chế, nhưng hai năm nay xây dựng Chử Giang phát triển mạnh mẽ cũng cần một ít thời gian cùng quá trình phát triển lắng đọng lại.

Thẩm Hoài cho rằng xây dựng Chử Giang cần một ít thời gian để suy tính lại giải quyết những hạng mục dọc theo sông mới có thể chuyển biến phát triển tốt hơn.

Giống như Viên Hoành Quân muốn trèo cao, đối với cả tập đoàn Mai Cương mà nói đó không phải là chuyện gì đáng sợ, thậm chí sẽ có người tốt hơn thay thế vị trí Viên Hoành Quân, đưa ra một lựa chọn mới. Thẩm Hoài cho rằng không có chuyện gì xảy ra cả.

Mai Cương tự thân vận động, được bảo vệ vững trãi, nền tảng vững chắc, mới là điều quan trọng, chỉ cần cuối năm nhà máy mới Mai Cương thử lò thành công thì Mai Cương sẽ vượt qua tập đoàn thép thành phố, trở thành tập đoàn xí nghiệp lớn nhất ở Đông Hoa.