Phong Khí Quan Trường

Chương 382: Xí nghiệp là có thuộc tính




Mặc dù có điều kiện đem nhà máy Mai Cương tư hữu hóa, nhưng Thẩm Hoài không muốn bởi vì đối với cá nhân hắn rất có lợi, nhưng lại hạn chế tương lai, không gian phát triển của Mai Cương.

Bây giờ cải cách đang tiến hành trong nước, chủ yếu vẫn là tập trung ở lĩnh vực kinh tế, mới vừa tiến vào giai đoạn quan trọng, đột phá của đủ loại chính sách tất yếu, đều cần có một quá trình.

Ít nhất sau năm 95, duy trì địa vị chủ thể chế độ công hữu kinh tế*, từ Trung ương đến địa phương đều được nhấn mạnh, phát triển kinh tế tư nhân, vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu, mọi phương diện khác đều phải thật sự cẩn thận chú ý.

*Chế độ công hữu kinh tế: tài sản Nhà nước chiếm ưu thế trong tổng tài sản xã hội và quốc gia nắm giữ các ngành kinh tế khống chế nền kinh tế chủ yếu, ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của kinh tế.

Cho dù thu hút được rất nhiều nhà đầu tư, sự phát triển của chế độ kinh tế phi công hữu, trong phương diện chính sách kinh tế đều chịu đủ các loại hạn chế.

Loại hạn chế này là toàn diện, cho dù là Tống Hồng Quân muốn phát triển trong nước, cũng phải chịu sự áp chế dưới “cái trần nhà” chính sách.

Dự án đầu tư công nghiệp mấy trăm, mấy mươi triệu đô la Mỹ, quyền phê duyệt ở tỉnh có hạn, quy mô lớn hơn nữa, phải thông qua sự phê duyệt của Quốc Vụ Viện, Ủy ban Kế hoạch quốc gia.

Có rất nhiều dự án, thường sẽ vì “sự việc liên quan đến an toàn quốc gia” mà đột nhiên bị ngừng lại.

Lần này tập đoàn Trường Thành và Thực nghiệp* Hải Phong liên kết lại muốn tiến quân vào thị trường chứng khoán trong nước, cho dù có quan hệ với Tống gia, kim ngạch đầu tư cũng chịu nhiều giới hạn, thông qua việc phê chuẩn kim ngạch đầu tư chứng khoán tiếp cận thí điểm. Đầu tư cái khác chỉ còn có thể đầu tư sản xuất công nghiệp địa phương.

Ở tầm cỡ quốc gia thì cũng phải suy xét đến khả năng tiếp nhận tổng thể của thị trường chứng khoán, không thể nói là dễ dàng chấp nhận đầu tư nước ngoài với vài tỷ đô la Mỹ đầu tư vào thị trường, quấy động một thị trường chứng khoán mới phát triển đến gió tanh mưa máu.

Công nghiệp nặng, bất động sản và các ngành công nghiệp khác, trước mắt đối với đầu tư nước ngoài, đầu tư tư nhân, đường đi để phát triển cũng không phải rất lớn.

Các ngành kinh tế huyết mạch trong nước như khai thác dầu mỏ, tinh luyện, đường sắt, không nói bây giờ, tương lai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì chúng đều sẽ cho phép nước ngoài và tư nhân đầu tư vào.

Nhà máy Mai Cương tuy là đã chuyển sang cổ phần, từ góc độ chính trị mà nói thì nó thuộc xí ngiệp sở hữu đa thành phần, nhưng tập thể cổ phần chính quyền trấn Mai Kê nắm giữ với cổ phần Nhà nước nắm giữ của Đông Điện Hoài, vẫn là chiếm đa số, cổ phần tư nhân nắm giữ của lớp quản lí và xây dựng như Bằng Duyệt, Chúng Tin, Chử Giang ở vào loại phụ thuộc, cho nên dự án có thể ở các mặt phê duyệt, cho vay, thị trường kinh doanh đều được đãi ngộ của xí nghiệp Nhà nước.

Có nhiều nơi đối với xí nghiệp có tỉ lệ cổ phần Nhà nước vẫn còn hạn chế nghiêm ngặt, thậm chí có nơi yêu cầu tỷ lệ cổ phần của Nhà nước phải chiếm hơn 66.6% mới có thể được hưởng đãi ngộ của xí nghiệp Nhà nước, không phải cổ phần có công hữu chiếm đa số là được.

Lúc này Thẩm Hoài một khi lựa chọn tư hữu hoá Mai Cương, tỷ lệ cổ phần không thuộc sở hữu Nhà nước đã vượt quá 50%, tính chất của xí nghiệp Mai Cương đã xảy ra sự thay đổi cơ bản, đến lúc này Đàm Khải Bình trực tiếp áp chế Mai Cương phát triển ở địa phương cũng sẽ không còn lý do.

Việc này không có liên quan đến các bè phái đấu tranh, chủ yếu vẫn là do kết quả chính trị trước mắt quyết định.

Có thể nói, một khi Thẩm Hoài tư hữu hóa Mai Cương, trước khi chính sách kinh tế mới đạt được tiến triển, hắn muốn tiến thêm một bước phát triển Mai Cương nữa thì sẽ phải chịu hạn chế nghiêm trọng, đây không phải điều hắn không thấy.

Thẩm Hoài nói ý nghĩ của hắn cho Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân nghe.

- Một nhà máy thép có thể trực tiếp sản xuất tám trăm ngàn tấn thép trong một năm, một loạt dây chuyền sản xuất của nhà máy như vậy trong một năm tổng sản lượng có thể đạt bốn tỷ, cũng không làm cậu thoải mãn à?

Tống Hồng Quân bĩu môi, giọng điệu khó hiểu khi nói chuyện với Thẩm Hoài

- Dã tâm của cậu rốt cuộc nhiều như thế nào?

- Nhà máy chế tạo thép của Fuji muốn thông qua sự hoà hợp với sản xuất công nghiệp ở Nhật để tăng nhanh bố cục sản lượng cân bằng của nó, trong vòng năm năm sẽ đạt đến mục tiêu là hai mươi ngàn tấn.

Thẩm Hoài cười nói

- Nếu nói trong vòng ba đến năm năm phát triển đến trình độ này, thì đó là khoác lác, nếu kế hoạch phát triển trong vòng hai mươi năm của chúng ta cũng không dám lấy mục tiêu là vượt qua nhà máy Fuji thì đó cũng không coi là có dã tâm, chí lớn gì.

Tống Hồng Quân chép miệng chậc lưỡi, có chút không biết nên đánh giá Thẩm Hoài như thế nào “Dã tâm chí lớn”

Sắt thép Yến Kinh sản lượng năm là sáu triệu tấn thép, đã là doanh nghiệp nhà nước cấp phó bộ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Yến Cương, địa vị chính trị thậm chí so với cán bộ cấp Thứ trưởng bình thường cũng cao hơn, là Ủy viên dự khuyết trung ương.

Chỉ cần Thẩm Hoài duy trì cổ phần Nhà nước của nhà máy Mai Cương chiếm chủ yếu, chỉ cần Thẩm Hoài không buông bỏ thân phận trong đảng, chỉ cần sản lượng, giá trị sản lượng, lợi nhuận nhà máy có thể không ngừng phát triển, Mai Cương cũng có thể thăng cấp đấy.

Thẩm Hoài thấy Tống Hồng Quân chậc lưỡi, cười nói:

- Sao không dám có dã tâm như vậy?

- Cậu đối với triển vọng phát triển sản lượng sản xuất sắt thép trong nước có lạc quan như vậy, có căn cứ gì không?

Tống Hồng Quân hỏi.

- Các nước Âu Mĩ Nhật Hàn đều gần như đã hoàn thành công nghiệp hoá cho nên quốc gia đang trong quá trình công nghiệp hoá, nhu cầu tổng sản lượng sắt thép đều có thể tính toán

Thẩm Hoài nói

- Chỉ cần quá trình công nghiệp hoá của Trung Quốc không ngưng lại, đến lúc công nghiệp hoá hoàn thành, tổng cộng cần sử dụng hết 20 tỷ tấn sắt. Nếu như nói chúng ta muốn hoàn thành quá trình công nghiệp hoá trong vòng năm mươi năm tới, sản lượng sản xuất sắt thép trong nước trong thời kì đỉnh cao của phát triển công nghiệp hoá trong nước ít nhất phải đạt đến bốn trăm triệu tấn mới đủ, cậu nói nếu so sánh với mục tiêu sản lượng sắt thép trước mắt cần thì còn thua kém bao nhiêu?

- Cái chuyên nghiệp này với cái không chuyên nghiệp của chúng ta, nhìn về mức độ thì đã không giống nhau rồi.

Tống Hồng Quân quay đầu trở lại, tức giận nói với Tôn Á Lâm

Mục tiêu tổng sản lượng thép trong nước năm đó là phải vượt qua một trăm triệu tấn một năm, rất ít người trực tiếp đặt mục tiêu của mình là trên bốn trăm triệu tấn một năm.

- Không chuyên nghiệp đó là cậu

Tôn Á Lâm khinh thường nói:

- Cậu lòng dạ hẹp hòi, còn dấu diếm được người khác sao, nói cho cùng là không có lòng tin đối với sự vươn lên của Trung Quốc, đúng không?

Tống Hồng Quân bị Tôn Á Lâm nói trúng tim đen, lặng lẽ cười.

Kỳ thật mục tiêu viễn cảnh của cả sự phát triển kinh tế trong nước vốn rất khó xác định, quốc gia từ lúc đầu cải cách mở cửa, những tầng lớp cao nhất đã kiên trì phương án giai đoạn một trăm năm chủ nghĩa xã hội sơ cấp, đây là từ mục tiêu chủ yếu là hoàn thành công nghiệp hoá hiện đại hoá tính toán ra, chứ không phải là lãnh đạo trung ương bỗng nhiên ở đâu tìm ra một cái bảng số liệu.

Khác nhau lúc này là có người có lòng tin biến mục tiêu này thành hiện thực, còn có người thì không. Và một cái nữa là đường lối thực hiện mục tiêu này lại có nhiều ý kiến khác nhau, có người cho rằng nên làm một cú shock, có người thì lại nghĩ nên tiến hành cải cách từ từ.

Thẩm Hoài bàn bạc xong với Tống Hồng Quân, Tôn Á Lâm, buổi tối lại hẹn đám người Chu Tri Bạch, Chu Lập, Dương Hô, Chử Nghi Lương đến Mai Cương và thông báo việc này với bọn họ và cán bộ trung tâm trấn Mai Khê, các cấp cao khác ở Mai Cương.

Vấn đề khó khăn về vốn đầu tư không chỉ Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm, Chu Tri Bạch, Dương Hô, Chu Lập, Chử Nghi Lương cùng với Trương Đông, Uông Khang Thăng và tất cả các nhân vật cấp cao của Mai Cương, và đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong, Viên Hồng Quân, Quách Toàn, Hoàng Tân Lương đều vì chuyện này mà cảm thấy ăn uống bất an.

Tuy nhiên xây dựng một nhà máy mới thì cần rất nhiều vốn, xí nghiệp xây dựng Bằng Duyệt, Chử Giang, dệt may Tử La, mậu dịch Bằng Hải trước mắt cũng chỉ là giai đoạn đầu phát triển, rút vốn để xây dưng nhà máy thép mới sẽ rất có hạn.

Thực lực của Bằng Duyệt mạnh nhất, tổng tài sản là gần 200 triệu, nhưng tài sản và tiền vốn là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.

Bằng Duyệt cung cấp đảm bảo tiền phí cho con đường Chử Khê là bốn mươi triệu thì đã không còn có thể vay được từ ngân hàng nữa, chỉ có thể đem lợi nhuận mới phát sinh đầu tư vào xây dựng nhà máy thép mới, như vậy mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ hai đến ba triệu mà thôi. So sánh vốn cần thiết của việc xây dựng nhà máy thép mới thì chỉ là muối bỏ biển.

Đương nhiên, mọi người cũng không có bi quan thất vọng, việc xây dựng đương nhiên cần rất nhiều thời gian, kéo dài một năm thậm chí là rất dài, một nhà máy thép sản lượng một năm có thể đạt đến sáu trăm ngàn tấn, chu kì xây dựng một năm là mục tiêu mà Thẩm Hoài đặt ra, trên thực tế thì hai đến ba năm cũng không là trễ.

Chỉ là việc kéo dài xây dựng nhà máy mới thì ngoài trừ phí tổn tăng nhiều, lợi nhuận giảm thấp, có thể sẽ có mạo hiểm quá mức, thì chủ yếu là hệ thống nhà máy Mai Cương cạnh tranh với hệ thống nhà máy của họ Đàm ở Đông Hoa, sẽ mất ưu thế hơn

Phải chắc chắn đủ vốn liên tục để bảo đảm xây dựng xong nhà máy mới một cách thuận lợi, thì có thể sẽ không chịu những đả kích quá lớn bên ngoài

Trước đây Thẩm Hoài lựa chọn nhượng bộ, trên thực tế cũng muốn tránh xung đột kịch liệt với Đàm Khải Bình, tránh cho nhà máy thép mới chịu những đã kích quá mức.

Làm việc phải có lòng hăng hái, nhưng càng phải chú trọng sự bền bỉ

Bất kể là Triệu Đông, Dương Hô hay là Tiền Văn Huệ, Uông Khang Thăng đều là những người đã trải qua thất bại, có nhiệt tình với công việc nhưng cũng có sự bền bỉ, kiên trì.

Tuy nhiên nhiều hay ít, khí thế của mọi người cũng chịu một chút đả kích.

Lần này Đàm Khải Bình trực tiếp lấy danh nghĩa của Thành ủy, mời dự họp chuẩn bị hội nghị thảo luận khoa học quận Mai Khê, thậm chí là kêu gọi mọi nơi khiến cho trong lòng mọi người lại càng phiền muộn.

Trấn Mai Khê hai năm qua phát triển như vậy vốn chính là Thẩm Hoài dẫn dắt bọn họ cùng nhau tiến lên.

Nền tảng của quận Mai Khê chính là trấn Mai Khê, Đàm Khải Bình đá bọn họ ra khỏi chuẩn bị, xây dựng quận Mai Khê mới không nói, còn vì y mà tạo thanh thế như thế này, làm sao khiến đám người Chu Tri Bạch chịu nổi chứ?

Cái gọi là là sơn cùng thủy tận, cái gọi là dồn chó vào đường cùng, chính là như thế.

Lúc nghe Thẩm Hoài nói nhà máy sắp nhận được tổng số phiếu công trái đầu tư đạt ba mười triệu đô la Mỹ, phản ứng đầu tiên của đám người Chu Tri Bạch, Dương Hô, Chu Lập, Chử Nghi Lương, Triệu Đông chính là nghĩ Thẩm Hoài đang chọc mọi người, khó có thể tin, lát sau mọi người đều vui mừng kêu lên.

Thẩm Hoài giải thích sơ qua với mọi người về nguồn gốc của số tiền đầu tư này:

- Khoản đầu tư này tôi định chia thành hai phần, một phần do Chúng Tin và Chử Giang đầu tư tiếp liền vào, sau đó lại dùng phương thức cổ phần đầu tư, rót vào dự án nhà máy thép mới, một phần lấy hình thức là nợ công ty trực tiếp rót vào dự án này, xác thực khoản nợ của hạng mục này là 50%, cũng tiện cho sau khi nhà máy mới hoàn thành, toàn bộ hệ thống nhà máy Mai Cương tiến hành điều chỉnh cổ phần, lúc xác nhập, lời nói của chúng ta có thêm một chút giá trị. Một điều tôi muốn nói chính là ngày mai tôi sẽ lên thành phố chính thức đề xuất từ chức bí thư đảng, Bí thư đảng ủy khu công nghiệp, cam đoan nội trong nửa năm đến một năm, tôi có thể đem toàn bộ tinh thần và sức lực tập trung vào xây dựng nhà máy thép mới.

- Vì sao lúc này còn muốn thoái lui

Dương Hô cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trạm gác lớn nhất của xây dựng nhà máy mới cũng vượt qua được rồi, ở mặt nào cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào nó, nhìn chằm chằm vào tình hình Đông Hoa, thủ đoạn Đàm Khải Bình có thể bóp chết Mai Cương đã bị hạn chế, hẳn là y đối với Thẩm Hoài, đối với Mai Cương cũng cảm thấy kiêng kị mới đúng, bèn hỏi

- Vị trí bí thư đảng ủy quận mới Mai Khê, không phải nên là của cậu sao?

Thẩm Hoài cười nói:

- Nếu tôi làm bí thư đảng ủy ở quận mới đó, cậu cho là Đàm Khải Bình không có năng lực kéo quận mới làm sân sau sao? Trước kia coi thường trấn Mai Khê, không có gì uy hiếp, Mai Cương thay đổi chế độ không bị cản trở gì; Hạc Ao xác nhập vào Mai Khê, cũng không gì cản trở; trình báo xây dựng bến tàu Giang Cảng, cũng không có gì cản trở, chúng ta vay ngân hàng xây dựng đường Chử Khê, cũng không có gì ngăn cản, trình báo dự án nhà máy mới cũng không có đã gì ngăn cản. Nhiều chuyện trên đây như vậy, Đàm Khải Bình nếu có khả năng trực tiếp ngăn cản, chúng ta có bao nhiêu khả năng vượt qua? Quận mới thời gian trù bị dài hay là ngắn là có thể khống chế. Cho dù Đàm Khải Bình không ngăn chặn chúng ta rõ ràng, hắn ở quận Tây Pha hoặc ở quận Bắc Thành làm một quận mới, thậm chí trực tiếp yêu cầu vốn địa phương, tập trung toàn bộ về khu kinh tế mới, chúng ta có thể làm gì hắn? Phải biết rằng, quận mới muốn phát triển, đường xá và cơ sở hạ tầng phải xây dựng đầu tiên, nhưng đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng trước, thì dĩ nhiên chưa mở cửa với vốn bên ngoài. Đông Hoa nếu muốn dẫn đầu đi trước, nhất định phải được Đàm Khải Bình cho phép. Hiện tại chúng ta có năng lực đuổi Đàm Khải Bình ra khỏi Đông Hoa sao?

Khi cảm thấy Đàm Khải Bình đã là chướng ngại thì nên lật đổ y, hoặc đuổi đi, nhưng cũng không thể không thừa nhận, mục tiêu này trong thời gian ngắn rất khó để thực hiện.

Nhưng, ở ngoài rõ ràng đã chiếm được ưu thế nhất định, Thẩm Hoài còn tiếp tục lựa chọn nhượng bộ, mọi người cũng ít nhiều có chút buồn bực.

Tâm tư của Thẩm Hoài bọn họ hiểu được: Thẩm Hoài là muốn lấy sự nhượng bộ của cá nhân hắn, đổi lấy sự phát triển của quận Mai Khê mới. Cho dù thành tích của quận mới rất có thể sẽ bị Đàm Khải Bình vơ vét, cũng rất có thể củng cố địa vị của Đàm Khải Bình ở Đông Hoa, Thẩm Hoài cũng không tiếc.

Trên đường từ nhà máy về khách sạn, Tống Hồng Quân cũng là không khỏi không cảm khái nói:

- Nói thật, tôi không có vĩ đại như cậu vậy, đổi lại là tôi, tôi mặc kệ địa phương phát triển có thể ngăn cản hay không, trước tiên lật đổ kẻ thù là điều cần nhất.

- Thẩm Hoài nào có lòng dạ như cậu, lúc nhà máy Mai Cương sắp sửa đóng cửa, nên đem nó gây sức ép lên chính hắn

Tôn Á Lâm ngồi ở sau, không thèm để ý lời nói Tống hồng quân nói,

- Thẩm Hoài thật nếu như giống cậu, sản lượng nhà máy có thể đột phá hai trăm ngàn tấn, rồi tiếp tục đột phá tám trăm ngàn tấn sao? Nếu nhà máy là sở hữu riêng của Tống gia, dì Tống còn dám lấy vốn của Đông Điện ở Mai Khê hỗ trợ xây dựng nhà máy điện, thì không phải là cho đối thủ cắn chết sao?

Thẩm Hoài cùng Tống Hồng Quân khẽ mỉm cười, nói:

- Chuyện gì cũng có lợi có hại, đừng mong cái gì hời cũng là mình lấy hết. Đàm Khải Bình là Bí thư Thành ủy, cũng là con cháu gia thế, hắn không thể cắn chết tôi, đã đủ tức chết rồi, cậu cũng để hắn thở chứ.