Phong Khí Quan Trường

Chương 373: Kỳ địch dĩ nhược (Tỏ ra yếu thế)




Chu Dụ đã từ lâu không thân cận, những dịp yêu đương vụng trộm giữa nàng và Thẩm Hoài cũng không dễ dàng.

Cái của nợ kia của Thẩm Hoài chạm vào giữa hai chân khiến nàng khẽ rên lên, bên trong đã ẩm ướt nhưng vật đó vẫn chưa đâm vào làm tâm nàng ngứa ngáy không thôi. Nàng còn tưởng Thẩm Hoài không có kinh nghiệm ở tư thế này, mới nhún người một cái, lại nhìn thấy khóe miệng Thẩm Hoài nở ra nụ cười xấu xa.

Nàng xấu hổ ôm sát cổ Thẩm Hoài, nghiến răng nghiến lợi ngậm lấy vành tai hắn, nhưng chung quy cũng không ngăn được sự khiêu khích từ đối phương, một tay ôm lấy cổ Thẩm Hoài, tay kia thò xuống dưới nắm chắc hung khí đang vờn quanh nơi ẩm ướt rậm rạp, chậm rãi ngồi xuống.

Tuy rằng trước đó cũng từng lén lút vài lần, nhưng lần nào tiếp xúc thân mật đều vẫn cảm thấy vật này quá lớn.

Thẩm Hoài cũng ngồi bệt xuống, nàng giang mở hai chân ngồi trên người hắn, phía dưới vốn đã phồng lên rất lớn, hiên ngang ra vào, siết chặt, từng cơn khoái cảm len từ đùi đến tim. Nàng nhăn mày thở hổn hển, theo bản năng cắn lỗ tai Thẩm Hoài một cái.

Thẩm Hoài bị đau, khẽ rút ra, rồi lại đâm vào, thẳng đến hoa tâm.

Chu Dụ rên rỉ, tay phải vô thức bíu lấy đùi Thẩm Hoài, dường như hắn cử động chút nữa là sẽ đẩy linh hồn nhỏ bé của cô ra ngoài vậy.

Thẩm Hoài buông tay ra, tay đang nắm cặp mông đầy đặn của Chu Dụ di chuyển sờ lên phía trên.

Chu Dụ như thể ngồi trong phòng cháy cài chốt cửa, đơn giản là ngồi đó, khoái cảm làm cô không dám kêu thành tiếng, sợ Thẩm Hoài chê cười, nên cứ ngồi giang chân như vậy, hay tay ôm vòng quanh cổ Thẩm Hoài, rũ trên vai hắn, dán hai má vào cằm hắn. Hai người triền miên tận hưởng ngay dưới bóng đêm bên bìa rừng hoang dã.

Triền miên qua đi, Thẩm Hoài lái xe từ đó đi vòng vào nội thành, tìm một nhà hàng bình thường ven đường ăn tạm bữa tối, lúc này Thẩm Hoài mới lấy điện thoại di động ra gọi cho cô út:

- Cô út, cháu cũng từng cân nhắc, Đàm Khải Bình làm mấy đông tác đó, đơn giản là vì sợ cháu ngựa nhớ chuồng không đi. Cùng vì có lo lắng này nên anh ta hoài nghi cháu lén lút tiếp xúc với Điền Gia Canh. Cháu nghĩ, xưởng Mai thép vừa kiến thiết, lúc này chưa được địa phương ủng hộ, cho nên cháu tạm thời chưa muốn thoát ly địa phương, nhưng cháu cũng không định giữ Mai Khê trong tay không chịu buông. Chỉ cần trước khi xưởng Mai thép xây dựng xong, người khác cũng đừng hòng có ý đồ làm mất quyền lực của cháu ở đây, không thể làm ảnh hưởng đến việc kiến thiết nhà máy mới của Mai thép. Dù hiện tại Mai Khê có tiến hành điều chỉnh nhân sự lớn, tôi đều có thể tiếp nhận. Đương nhiên, điều chỉnh người từ Mai Khê đi ra, khu không thể bạc đãi bọn họ, không thì, cháu không cách nào giải thích với họ cả.

- Cháu thật sự không có ý khác?

Tống Văn Tuệ hỏi trong điện thoại.

- Xã hội này, không phải thanh giả tự thanh nữa rồi, chút thiệt thòi ấy có đáng là gì.

Thẩm Hoài nói:

- Cho dù Đàm Khải Bình còn chưa tin chỉ thị của Điền Gia Canh không phải là cháu bày ra, nhưng bậc thang này chắc đủ để cho ông ta hạ rồi chứ?

Tống Văn Tuệ khuyên giải an ủi hắn vài câu rồi cúp điện thoại.

Chu Dụ mở đôi mắt to ưng ửng nước nhìn Thẩm Hoài, hỏi:

- Anh thật sự phải quyết định thoát ly quan hệ với địa phương?

- Xưởng Mai thép hiện tại mới kiến thiết không thể bị quấy nhiễu, anh chỉ có thể “kỳ địch dĩ nhược” thôi.

Thẩm Hoài ôm đầu dựa vào lưng ghế dựa, cười khổ nói:

- Nói thật anh cũng rất đau đầu, lần trước ở Thượng Khê viên đã náo loạn một lần rồi, có một số việc bị người ta truyền đi, thật ra đã tạo nên hậu quả khá nghiêm trọng. Vốn đã bàn bạc thỏa đáng hai khoản vay từ ngân hàng TW và ngân hàng Xây Dựng trên tỉnh, giữa đường lại trở quẻ hết mà không có bất luận lý do gì, chính vì không cấp, đến nỗi tháng năm, tháng sáu Mai thép mới tổng cộng đạt không đến 10 triệu tiền vốn. Bây giờ dự án đã bước vào thời kỳ then chốt, công trình chậm một ngày, tổn thất lấy vạn mà tính, tài chính đã bắt đầu căng thẳng rồi. Hiện tại công trình có chút gian nan, dự án cải tiến kỹ thuật trước phải đặt sang một bên. Cho dù tổn thất tiền đặt cọc cũng phải chịu, giờ hỏng hóc của dây chuyền tích lại không ít, trong khi bên cung cấp thiết bị nhìn không thấy tiền liền trực tiếp đem thiết bị của chúng ta bán cho xưởng khác, chúng ta khó mà nói được gì. Nếu anh không tỏ ra yếu thế, Đàm Khải Bình chắc chắn sẽ ra tay quyết liệt hơn, đến lúc cả người nhà họ Tống đều muốn đem anh ra thành Mã Tắc, đại nghĩa diệt thân, thì anh biết tìm ai khóc đây?

- Vậy anh thật sự cam tâm ư?

- Đây không phải vấn đề cam tâm hay không.

Thẩm Hoài nói:

- Phía Điền Gia Canh liệu có giấu tâm tư khác hay không, anh không đoán được, nhưng nếu thành phố có thể chiếu theo chỉ thị của Điền Gia Canh mà chấp hành, đem một bộ phận hương Trúc Xã, thị trấn Hoàng Kiều và Mai Khê sáp nhập thành một khu kinh tế mới lớn mạnh, đối với Đông Hoa có trăm lợi mà không một hại. Theo cách nghĩ của anh, nên làm như thế. Nhưng, chỉ cần anh ôm khư khư Mai Khê không cho kẻ khác thừa dịp chui vào, thế nào Đàm Khải Bình cũng sẽ kéo dài việc này, không cho anh có cơ hội thành lập cái gọi là khu kinh tế mới. Thà cứ giằng co, tranh cãi làm tất cả mọi người không đoán ra kết cục, cả ngày chờ đợi lo lắng, không bằng tôi cứ chủ động lui một bước, để khu kinh tế mới có cơ hội nhanh chóng thành lập.

Có lẽ không tới hai năm, toàn bộ khu Mai Khê sẽ chiếm được sức nặng nhất định về tài chính và thuế vụ ở Đông Hoa, rất khả năng đạt được một phần ba, thậm chí còn cao hơn. Đàm Khải Bình sao sẽ dung nhẫn để Thẩm Hoài ngoài trực tiếp nắm giữ nòng cốt của ngành công nghiệp sắt thép địa phương là Mai thép, còn tiếp tục khống chế một khu vực trung tâm như thế?

- Phía Mai Khê, anh định an bài thế nào? Chu Dụ hỏi.

- Hà Thanh Xã thăng thành phó khu trưởng chắc sẽ không vấn đề gì. Lý Phong cũng có thể điều lên khu ủy, ba người Hoàng Tân Lương, Quách Toàn, Viên Hoành Quân phải giữ lại. Như thế, chí ít có thể dọn ra hai vị trí then chốt. Hơn nữa, kế hoạch kiến lập tân khu, anh không tính nhúng tay vào,anh không có tinh lực đó. Đàm Khải Bình muốn để Chu Kỳ Bảo phụ trách, dù cho để Chu Kỳ Bảo ở vào vị trí của anh, trực tiếp kiêm nhiệm chức bí thư đảng ủy khu anh cũng không có ý kiến. Anh nghĩ nhượng bộ thế rồi, bọn họ hẳn là sẽ hài lòng chứ?

Thẩm Hoài nói.

Trong hệ thống đảng chính tại Mai Khê, Hà Thanh Xã, Lý Phong có thể nói là hai người quan trọng nhất của Thẩm Hoài, điều bọn họ lên khu làm việc khác là đã trống hai vị trí then chốt. Phân chia khu mới thành lập cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành, trình báo tầng tầng, thẩm báo liên tiếp, trong vòng một năm có thể chính thức treo biển hành nghề đã coi như nhanh lắm rồi.

Nếu Thẩm Hoài công khai biểu thị không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ bí thư đảng ủy tại khu mới thành lập, đến lúc đó Đàm Khải Bình trực tiếp tại đó bổ nhiệm người khác, Thẩm Hoài cũng không có chỗ khóc lóc kể lể.

Thẩm Hoài tỏ ra yếu thế như vậy, Chu Dụ thật sự không tưởng tượng được rằng Đàm Khải Bình còn có gì không hài lòng nữa.

Mặc dù Chu Dụ thấy Thẩm Hoài không đáng làm vậy, nhưng cũng không quá lo lắng cái gì. Dù Thẩm Hoài thoát ly quan hệ với địa phương, cũng chỉ là hắn giải trừ quan hệ lệ thuộc hành chính với nơi này thôi.

Người khác có thể tiếp tục ở Đông Hoa, chấp chưởng, kiến thiết, phát triển Mai thép, thậm chí kiêm nắm giữ tập đoàn Hoài Năng cũng đều có thể, các doanh nghiệp như Bằng Duyệt cùng với kiến thiết Chử Giang vẫn xoay quanh bên ngoài Mai thép, trở thành lực lượng nòng cốt của Mai thép.

Khác nhau lớn nhất, có lẽ sau đó Mai thép hệ tuy rằng còn có thể phát triển tại Đông Hoa, nhưng muốn lợi dụng nguồn lực trên địa phương, thì khó tiện lợi và có đặc quyền như trước đây.

Nhìn ánh mắt của Chu Dụ có chút ảm đạm, Thẩm Hoài khẽ vuốt ve hai má nàng, cười nói:

- Lần này Đàm Khải Bình hơi loạn phân tấc rồi, anh sẽ cho ông ta càng nhiều cơ hội phạm sai lầm. Em yên tâm đi, một ngày nào đó Hồ Hán Tam anh sẽ lại giết trở về...

- Anh biết "kỳ địch dĩ nhược" là tốt rồi.

Chu Dụ nói:

- Em sợ anh thích đấu đá lung tung, nên ít nhiều vẫn lo lắng.

- Trước đây ở Đông Hoa anh là đứa lưu manh, không đấu đá lung tung, chẳng lẽ còn phải tỏ vẻ đáng thương sao?

Thẩm Hoài cười nói:

- Hiện tại không còn cách nào khác, Mai thép dần dần đi vào khuôn khổ, nhà lớn nghiệp lớn, chẳng khác nào trứng gà trong rổ bắt đầu nhiều lênrồi, loáng cái bị đập vỡ không ít, đáng tiếc a. Chỉ là, tình cảm của anh đối với địa phương này, thủy chung không thay đổi.

- Vì sao?

Chu Du nâng cằm, nhìn chằm chằm Thâm Hoài, hỏi.

- Vì bọn em.

Thẩm Hoài đáp.

- Nói linh tinh, có quỷ mới tin anh.

Chu Dụ dù biết Thẩm Hoài nói vớ vẩn, nhưng tim vẫn rất ngọt ngào, sẵng giọng:

-Ngoại trừ Trần Đan và tôi ra, còn có ai ai ai nguyện ý để quỷ xấu xa anh lừa gạt, còn có ai tin anh vì luyến tiếc nơi này mới cùng Đàm Khải Bình đấu đến ngươi sống ta chết?

- Em không tin?

Thẩm Hoài hỏi.

- Uhm, không tin cho lắm.

Chu Dụ nói:

- Anh mới đến Đông Hoa vài năm, mà cứ làm như vướng bận với Đông Hoa nhiều như người sinh ra, lớn lên, sinh sống ở đây vậy

- Thì thực tế là vậy mà.

Thẩm Hoài nói.

- Lại tầm bậy.

Chu Dụ gắt giọng:

- Vướng bận với nhiều nàng quá thì em tin.

Thẩm Hoài xòe tay, biểu thị hết biết nói.

Đàm Khải Bình về đến nhà, thấy con gái Đàm Tinh Tinh đã đi học về, trường đại học nghỉ hè sớm hơn các cấp học dưới. Thấy con gái, tâm trạng phiền muộn cả ngày nay của Đàm Khải Bình thoáng hơn, xoa xoa đầu con gái, hỏi:

- Thế nào, về nhà trước mà không gọi điện nói một tiếng?

- Con với Hùng Đại Linh ngồi tàu về, còn có nhiều bạn học nữa, nên không cần bố cho xe đến đón.

Đàm Tinh Tinh nói.

Nghe con gái nói về con gái thứ của Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình nheo mắt lại, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ngược lại Đàm Tinh Tinh lại chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của ba mình, tâm tình hơi uể oải.

- Tinh Tinh đã về rồi à?

Lưu Vĩ Lập cùng Tô Khải Văn đi vào, chào hỏi Đàm Tinh Tinh, rồi đưa điện thoại di động cho Đàm Khải Bình, nói:

- Điện thoại của Tống phó tỉnh trưởng.

Khải Văn cùng Đàm Tinh Tinh đứng ở phòng khách nói chuyện, Đàm Khải Binh đi vào thư phòng nghe điện thoại.

Lưu Vĩ Lập cách lớp cửa thấy Đàm Khải Bình nhận điện thoại xong thì đẩy cửa đi vào, hỏi buổi tối có chỉ thị gì khác nữa không; sau đó Tô Khải Văn cũng đi vào.

- Thẩm Hoài đồng ý không nhúng tay vào việc bổ nhiệm nhân sự tại Mai Khê nữa rồi. Việc thiết lập tân khu cũng muốn hoàn toàn giao cho người khác phụ trách.

Đàm Khải Bình nói.

Lưu Vĩ Lập hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:

- Đứa liều mạng này bằng lòng rút lui? Nói như vậy, chỉ thị của Điền Bí thư tỉnh ủy thật sự không liên quan tới hắn?

- E là chưa chắc.

Tô Khải Văn đứng bên cạnh nói:

- Nói không chừng là hắn đã bị cảnh cáo, nên lúc này mới từ bỏ.

Đàm Khải Bình cũng lo lắng như Tô Khả Văn, nhưng mặc kệ thế nào, nếu Thẩm Hoài dưới áp lực của nội bộ Tống gia mà tỏ ra yếu thế, tự rút lui rồi, hắn không thể chọc thêm phiền hà gì nữa.

Đàm Khải Bình hỏi Tô Khải Văn:

- Cậu có bằng lòng đi Mai Khê không?