Cho dù Đàm Khải Bình mặc nhận, tập đoàn lợi ích vây quanh cảng Thiên Sinh cũng không khả năng khoanh tay đợi chết, để khối bánh ngọt này rơi vào tay kẻ khác.
Thẩm Hoài đề ra phương án thu mua nhà máy điện cảng Thiên Sinh ngay trước mặt Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, nói đến cùng chỉ là bước thứ nhất, ném đá dò đường.
Hoài Năng còn chưa chính thức thành lập, loại mô thức này có thực tế, có phù hợp lợi ích điện lực Đông Nam hay không, ban lãnh đạo điện lực Đông Nam cũng không đủ lòng tin, bước tiến thực sự quá lớn…
Thẩm Hoài và Trần Binh, Hồ Thư Vệ thảo luận qua, trừ nhà máy điện Mai Khê, mục tiêu đối tượng tài sản ngành điện mà Hoài Năng muốn trực tiếp tiếp quản tiếp theo chính là nhà máy điện Hà Phố.
Nhà máy điện Hà Phố là nhà máy điện nhiệt điện được xây dựng từ năm 68, trải qua mấy lần mở rộng, dung lượng là 40 ngàn kW, thậm chí còn không bằng một nửa nhà máy điện Mai Khê.
Chủ yếu là nó làm đơn vị cung cấp điện chính cho cả huyện Hà Phố nhưng thiết bị cũ kỹ, thường xuyên hỏng hóc, mặt quản lý cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, khiến cho trong tình trạng điện luôn thiếu thốn như hiện thời mà vẫn không thể nào sinh lợi.
Nhà máy điện Hà Phố quy mô nhỏ, vận hành lại liên tục thua lỗ, Hoài Năng mua lại nó, tiến hành cải tạo kỹ thuật, trở lực phía địa phương cũng ít… Đây là đường lối khuếch đại quy mô trước mắt thực tế nhất dành cho Hoài Năng.
Mọi người đứng ở góc độ bất đồng, lợi ích phục vụ cũng bất đồng.
Tuy Hoài Năng cũng là tập đoàn quốc hữu có vốn riêng, nhưng không địa phương nào sẽ tâm cam tình nguyện đem tài sản trong tay nhường ra, không có ý kiến mới là lạ.
Đàm Khải Bình không hiểu rõ tình huống ở nhà máy điện Hà Phố, nhưng nghe Cao Thiên Hà cũng chủ động muốn đem nhà máy điện Hà Phố ra làm thí điểm, hắn không tiện ra mặt phản đối nữa. Chỉ nói trước để phía huyện Hà Phố đưa ra phương án, thường ủy thành phố sẽ nghiên cứu sau, là có ý muốn kéo dài một chút, tìm hiểu kỹ càng rồi tính sau.
Giai đoạn đầu, Hoài Năng chủ yếu vẫn phải đảm bảo nhà máy điện Mai Khê khánh thành đúng hạn, còn các công tác khác, bao gồm chuyển đổi cổ quyền và điều chỉnh nghiệp vụ đều cần một thời gian liên tục tương đối lâu.
Trong nửa năm đầu tiên Hoài Năng có thể đi vào vận hành bình thường đã tạ trời tạ đất rồi, việc mua sắm tài sản điện lực có thể từ từ mà bàn, chưa cần đi vào giai đoạn thực thi ngay.
*************************************************
Báo cáo xong tình hình của Hoài Năng cho Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà xong; Thẩm Hoài để Thiệu Chinh lái xe chở mình về nhà… Bôn ba nên ngoài hơn một tháng, Thẩm Hoài nhớ nơi đây lắm rồi.
Hắn tính về tắm rửa, khôi phục nguyên khí một cái rồi hẵng xử lý những sự tình khác, đến cửa Văn Uyển sơn, Thẩm Hoài để Thiệu Chinh về trước, tự mình nhấc hành lý lên lầu.
Qua cửa nhà Tôn Á Lâm, nghe bên trong tiếng cười nói rộn ràng, có giọng nữ la hét: “Cho ta, cho ta, không đưa là ta động thủ cướp…” Âm thanh khá quen tai, nhưng tuyệt đối không phải Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài nghi hoặc: Ai lại tranh cướp đồ với Tôn Á Lâm ngay trong phòng nàng?
Đang tính gõ cửa, nhưng nghĩ đến mỗi lần Tôn Á Lâm sang nhà hắn đều như tới chỗ không người, làm như hắn không hề tồn tại, Thẩm Hoài mà quy quy củ củ gõ cửa, sao gọi là trả lễ cho “quân tử” được.
Thế là lôi chìa khóa ra, mở cửa nhìn tình cảnh trong khách sảnh, thiếu chút nữa là Thẩm Hoài trực tiếp phun máu mũi luôn.
Tôn Á Lâm bị đè trên sofa, Dương Lệ Lệ áp lên trên, tay đặt lên ngực, hưng phấn cướp thứ gì đó trong tay nàng.
Tôn Á Lâm cố ý giỡn Dương Lệ Lệ, tay che ra sau, không cho nàng cướp được.
Tôn Á Lâm mặc áo bông che ngoài, nhìn không có gì bắt mắt, nhưng tư thế của Dương Lệ Lệ thì quá là no mắt rồi; váy áo sau quá trình vật lộn bị tốc lên lúc nào không hay, lộ ra tất tơ đen bọc quanh bắp đùi trắng nõn và quần trong đỏ chót che lấy bờ mông tròn lẳn.
Vì muốn cướp đồ trong tay Tôn Á Lâm, cơ hồ trọn cả người Dương Lệ Lệ đều sấp xuống, áo bị căng chặt kéo xốc lên, lộ ra đoạn eo nhỏ trắng bóng như ngọc.
Thân tình Dương Lệ Lệ hơi thon nhỏ, nhưng tỉ lệ rất vừa mắt, thân dưới cơ hồ lõa thể, chợt nghe có tiếng mở cửa, cả hai nàng đồng thời ngoảng mặt sang.
Hai khuôn mặt mỹ miều cơ hồ dính sát vào nhau, yêu mị cực kỳ.
Dương Lệ Lệ sững người, sấp lên thân Tôn Á Lâm quên cả phản ứng… Càng chết người là, tuy người hơi thấp chút, song vừa đúng đôi nhũ hoa của hai người gần như sát vào làm một, ôm thành một đoàn, rất gai mắt…
“Hai cô chơi gì đấy, có vẻ vui nhỉ?” Thẩm Hoài gượng không nuốt nước miếng khan, chỉ vào hai người, đùa hỏi.
“Sao anh lại về giờ này?” Tôn Á Lâm kiễng thân dậy, khuỷa tay chống lên sofa, tóc xõa lăng loạn lên mặt, ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không thể về giờ này?” Thẩm Hoài hỏi ngược lại.
“A?” Tận phút này Dương Lệ Lệ mới nhận ra váy mình bị lật lên, thân dưới gần như lõa lồ trong mắt Thẩm Hoài, trong lúc hoảng loạn, cuống cuồng lật váy lên… Có điều hai người đang dính vào nhau, hành động bất chợt này chỉ khiến nàng mất thăng bằng, trọn cả người lật xuống sàn nhà.
“Phanh!” Đầu Dương Lệ Lệ đập phải mép bàn, người ngã xuống đất, đem cả chiếc bàn lật tung lên.
Va chạm không nhẹ chút nào, mất một lúc mà Dương Lệ Lệ vẫn không thể bò lên, đau đến chảy cả nước mắt.
“Cái này, cái này…” Thẩm Hoài thả hành lý xuống, chạy lại nâng Dương Lệ Lệ, nói: “Hai người cần gì phải thế, tôi có nói gì đâu… Lại còn khóc nữa?”
“Ai làm gì? Đụng đau thế này rồi, anh còn ngồi đấy nói lung tung?” Dương Lệ Lệ ngồi dậy, xoa xoa đầu trán chỗ đụng phải mép bàn, nước mắt không nhịn nổi rớt ra…
Một lát sau Dương Lệ Lệ mới đứng lên, đỏ mặt chỉnh sửa lại váy áo, để Tôn Á Lâm chăm sóc giùm vết thương, nói: “Sao cô đưa chìa khóa phòng cho anh ta? Không coi chừng chút nào cả?”
“Đúng a, làm sao anh có chìa khóa phòng tôi?” Tôn Á Lâm nâng trà kỷ lên, nghi hoặc hỏi Thẩm Hoài.
“Cô trộm cắt chìa khóa tôi; chẳng lẽ tôi không cắt chìa khóa phòng cô?” Thẩm Hoài dương dương đắc ý nói.
Đương thời Trần Đan thuê lại hai căn hộ này, tổng cộng có sắm 4 bộ chìa khóa, Tôn Á Lâm chiếm dụng một căn, Thẩm Hoài tất nhiên sẽ không thành thật đưa hết chìa khóa cho nàng… Không thì làm sao có cơ hội chứng kiến màn hương diễm này.
Có điều thần sắc Tôn Á Lâm và Dương Lệ Lệ sau phút lúng túng ban đầu thì đều có vẻ rất bình thường, cảnh hương diễm vừa rồi hình như chỉ bởi chơi đùa mà ra chứ không phải có gì ái muội; trong lòng Thẩm Hoài hơi thất vọng.
Nhìn đồng hồ đã qua 4 giờ rồi, Thẩm Hoài hỏi Dương Lệ Lệ: “Sao cô ở đây, giờ này không phải Vạn Tử Thiên Hồng chuẩn bị mở cửa sao?”
“Đang tính chuẩn bị quần áo sang bên đó đây; đột nhiên anh xông vào làm tôi tưởng kẻ trộm, thật hù chết người ta.” Dương Lệ Lệ “lộ hàng” trước mặt Thẩm Hoài, trong lòng hơi hoảng loạn, ấp úng trả lời.
“Thế trước giờ cô toàn ở đây?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi; hắn nhớ hồi tháng giêng căn hộ mà Dương Lệ Lệ và Khấu Huyên thuê ở Giai thôn bị dột mới lâm thời sang phòng Tôn Á Lâm ở, qua hai tháng đến nơi rồi, không ngờ Dương Lệ Lệ vẫn chưa chuyển đi.
“Uhm!” Dương Lệ Lệ nói: “Căn hộ bọn tôi thuê lần trước chất lượng kém qua, toàn bị rỉ nước trên tầng xuống, sửa thế nào cũng không được, cuối cùng bỏ không thuê nữa. Dù sao bên này Tôn tổng ở một mình cũng thừa, ở chung cho nó vui…”
Thẩm Hoài ló đầu nhìn vào hơi nước mờ mờ từ trong phòng vệ sinh bốc ra, không ngờ mình mới đi một tháng, bên này đã lắp đặt máy nước nóng rồi; càng không ngờ quan hệ giữa Dương Lệ Lệ và Tôn Á Lâm đã thân mật đến mức này…
“Cô nhìn ổn thế này rồi, tắm làm gì nữa, để chỗ nước nóng trong kia cho tôi đi.” Thẩm Hoài vừa nói vừa “tự nhiên như ruồi” chạy thẳng vào phòng tắm, Dương Lệ Lệ không tiện chặn lại; Thẩm Hoài còn “ngang ngược” phân phó nàng: “Dù sao cô cũng có chìa khóa phòng tôi, nhờ sang đó cầm giùm bộ đồ để thay cái!”
“Cô đừng để ý hắn, càng để ý hắn càng được đằng chân lân đàng đầu.” Tôn Á Lâm nói.
Dâm uy của Thẩm Hoài trong tâm trí Dương Lệ Lệ không phải bởi một câu nói của Tôn Á Lâm mà suy giảm, ngoan ngoãn dọn hành lý Thẩm Hoài vào phòng khách, rồi chạy lên lầu cầm đồ giúp hắn.
Thẩm Hoài cởi trần chui vào bể tắm, Tôn Á Lâm dựa người lên cửa khép hờ nói chuyện.
“Sao anh về giờ này, không phải trong điện thoại nói buổi chiều phải lên thị trấn đã ư?”
“Vốn tính thế, ai biết nửa đường bị Đàm Khải Bình gọi điện lôi lên thị ủy…” Thẩm Hoài đem chuyện trên thị ủy với Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà nói cho Tôn Á Lâm nghe.
“Sao lần này Cao Thiên Hà lại đổi tính?” Tôn Á Lâm khá ngạc nhiên hỏi.
“Tôi và Đàm Khải Bình đấu đến kịch liệt thì Đông Hoa này mới có không gian sinh tồn cho Cao Thiên Hà a!” Thẩm Hoài biết Tôn Á Lâm vốn không quá quan tâm đến quá khứ chính trị của quan trường Đông Hoa, bèn đem một số duyên do giải thích cho nàng: “Hồi trước Đông Hoa là địa phương nghèo, ô dù lớn nhất trên tỉnh chính là tiền bí thư ủy ban kỷ luật Hoài Hải, Diệp Thành Minh. Sau cải cách văn hóa, Diệp Thành Minh từng làm bí thư thị ủy mười năm ở Đông Hoa, bí thư thị ủy hai khóa tiếp sau và Cao Thiên Hà hiện thời đều do hắn đề bạt mà lên. Từ lúc ngồi lên ghế bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật, trọn cả hệ thống kỷ ủy của Hoài Hải còn được gọi là Đông Hoa bang… Có thể là bởi Đông Hoa quá nghèo, không bắt mắt, không được trên tỉnh coi trọng; bởi thế quan viên địa phương ở Đông Hoa liên hệ với trên tỉnh cơ hồ đều tập trung hết lên đường dây của Diệp Thành Minh. Vấn đề cũng từ đây mà ra, năm 92 Diệp Thành Minh đột nhiên bị tai nạn giao thông qua đời, Đông Hoa bang thành quần long vô thủ, không còn dựa dẫm trên tỉnh nữa, khó miễn bị người ta xé lẻ; hồi trước Cao Thiên Hà tính bắt liên lạc với Đới Hỉ Sinh, nhưng sự kiện Anh Hoàng phát sinh, Cao Thiên Hà không được Đới Hỉ Sinh tin tưởng nữa. Cuối tháng hai Triệu Thu Hoa tới Đông Hoa thị sát, đêm hôm đó vào nghỉ trong Nam viên, Cao Thiên Hà có qua bái phỏng, nhưng sau đó cháu trai Triệu Thu Hoa đến Đông Hoa lại không hề có tiếp xúc với cha con Cao Thiên Hà, Cao Tiểu Hổ… Có thể đoán ra, Cao Thiên Hà có ý nương nhờ, nhưng Triệu Thu Hoa lại không muốn thu nhận. Bất cứ lúc nào họ Cao đều có khả năng bị điều đi, cô nói hắn không bận tâm ư?”
Dương Lệ Lệ cầm đồ trở về phòng, thấy Tôn Á Lâm đứng dựa bên cửa nói chuyện với Thẩm Hoài, phòng tắm chỉ bị khép hờ, tưởng Thẩm Hoài hẵng còn chưa tắm, mới trực tiếp đẩy cửa đi vào để đưa đồ; đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài trần trùng trục ngâm mình trong bồn.
Giờ đã trung tuần tháng tư, khí trời dần ấm rồi, nhiệt độ trong lòng không quá cao, hơi nước chẳng có bao nhiêu; Dương Lệ Lệ nhìn rõ mồn một con cự xà đen sì giữa hai chân Thẩm Hoài… Nàng cũng đã có qua một đời chồng, không phải thiếu nữ ngây thơ gì, phản ứng không quá kịch liệt, chỉ đỏ mặt cúi thấp đầu, đặt quần áo gần bên cửa, trách: “Sao tắm mà không đóng cửa, không sợ người khác nhìn đau mắt?”
“Là cô có ý trả thù, đột nhiên xông vào nhìn lén tôi, đúng không?” Thẩm Hoài quay người vào trong, ra vẻ ấm ức nói.
“Gầy như que củi, không được mấy lượng thịt, có gì dễ nhìn đâu?” Dương Lệ Lệ không hề yếu thế, đứng ngoài cửa châm biếm trả lời
Tôn Á Lâm vô lương tâm cười lớn, chọc Dương Lệ Lệ: “Cô nhìn thấy “mấy lượng thịt” của anh ta?”