Tập đoàn thép Fuji cũng có ý bắt tay nhanh vào bố cục sản nghiệp sắt thép ở nước ngoài, hợp đồng hùn vốn vừa được ký, ban quản lý dự án phía Nhật bao gồm cả Trường Sơn Tín Phu đều vào trú trong khách sạn Bằng Duyệt, lại thuê thêm văn phòng trù bị ở Mai Khê, công tác tương quan rất nhanh liền được triển khai.
Thẩm Hoài không có quá nhiều tinh lực để quan chú chuyện của xưởng liên doanh, xưởng số hai Mai thép đã gần kiến thiết xong, hắn là tổng chỉ huy kiến thiết công trình, tuy có thêm Triệu Đông, Phan Thành một người ở trong nước một người ở nước ngoài làm phó thủ, nhưng rất nhiều sự tình cần hắn tự thân chạy đến mới quyết định được.
Ngày thứ hai sau lễ ký kết dự án liên doanh với tập đoàn chế thép Fuji, Thẩm Hoài không sang đó góp vui nữa; chỉ đến tiễn tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa, chánh văn phòng Tô Duy Quân một cái, rồi trực tiếp ngồi bay bay tới BK.
Đầu năm hãng hàng không TQ đã mở chuyến bay trực tiếp từ BK đến Birmingham, tiện hơn lần trước phải từ Từ Thành sang HK, rồi từ HK đến Birmingham nhiều.
Dây dưa ở BK mất một ngày, tới Tống trạch thăm lão gia, ăn qua cơm chiều, buổi tối vào ở trong khách sạn Đông Hoa, gặp hai người Cố Tử Cường, Hồ Quân một cái.
Giai đoạn đầu Tống Hồng Quân chỉ cấp cho bọn hắn 500 ngàn, cộng với số vốn hai người bọn họ vét hết gia sản gom đi ra, cuối cùng Cố Tử Cường và Hồ Quân đã nhận thầu lại xưởng máy biến thế của thị trấn, tình hình tài chính còn khả quan hơn cả trong dự toán. Chỗ tốt lớn nhất là đám người Cố Tử Cường không náo lật mặt với nguyên xí nghiệp đang làm, sau khi nộp đơn từ chức, dưới sự nói đỡ của Tống Hồng Quân, công ty Bác Chúng thậm chí còn lo lắng chọn dùng sản phẩm máy biến thế của bọn hắn, đã cầm một số sản phẩm về làm kiểm tra thí nghiệm.
Tống Hồng Quân lão mưu thâm tính, muốn xác định bọn hắn đủ khả năng sản xuất máy biến thế theo dây chuyền hợp cách đã rồi mới cân nhắc xuất của mua lại cả công xưởng, sao đó mới rót thêm vốn, tăng thêm dây chuyền, sẽ cấp cho Cố Tử Cường, Hồ Quân một phần cổ phần tương ứng.
Lúc ấy mấy người Cố Tử Cường đã nghĩ ra kế hoạch phát triển cụ thể, chỉ đợi Tống Hồng Quân chính thức rót vốn trên quy mô lớn, công ty mới sẽ thay tên là công ty TNHH cơ điện Hồng Cơ.
Thẩm Hoài gọi điện cho Tống Hồng Quân, đâm chọc về cái tên này: “Sao anh đặt tên công ty mà như nước đái chó thế, đi đâu cũng phải vãi ra, làm như thế người ta mới biết địa bàn không bằng…”
Trong điện thoại Tống Hồng Quân ha ha cười lớn: “Cậu chuyển lời Tôn Á Lâm đâm chọc tôi đấy à? Giờ cô ấy có cầm cả cục tiền đến góp của tôi cũng không đổi tên thành Chúng Tín cho đâu. Ha ha…”
Hiện tại mỗi phân tiền của Tôn Á Lâm đều được tận dụng đổ hết vào dự án xưởng số hai Mai thép, dư đâu ra tiền để làm những chuyện khác nữa…
Trên nguyên tắc thị ủy đã đồng ý cho Trần Binh tổ kiến công ty dịch vụ đầu tư Đông Hoa ở BK.
Có điều hoạt động của công ty này bị hạn chế rất nghiêm ngặt, phương hướng đầu tư chủ yếu là các hệ thống cầu cống đường sá, cơ sở hạ tầng trong nội địa thành phố Đông Hoa; cho dù có thể đầu tư vào các xí nghiệp thì cũng phải là các xí nghiệp của địa phương, đảm bảo rằng dòng tiền sẽ chảy vào kinh tế thành phố.
Đây cũng lý do chủ yếu khi Trần Binh nộp đơn xin thành lập công ty lên thị ủy.
Trước mắt mấy người Cố Tử Cường muốn phát triển lớn mạnh chỉ có thể trông chờ ở phía Tống Hồng Quân.
Thẩm Hoài biết Tống Hồng Quân đầu tư vào ngành chế tạo thiết bị điện máy thì quá nửa sẽ nghĩ cách, thậm chí không chọn đủ đoạn đả thông then khớp trong bộ Điện lực, trước mắt còn vẫn ở trong giai đoạn chính thương cấu kết, nhưng nói đến cùng nếu ngành công nghiệp được thêm một phần đầu tư, cũng tức là nhiều thêm một phần sức mạnh.
Trong điện thoại Tống Hồng Quân nói muốn Thẩm Hoài chuyển sang tuần sau hẵng bay tới Birmingham, ngày mai hắn có hẹn với mấy nhà đầu tư HK cùng tới Mai Khê bàn chuyện làm ăn, hy vọng Thẩm Hoài có thể có mặt.
Lần này trừ hẹn với Triệu Trị Dân của viện khoáng sản cùng sang Birmingham thảo luận chi tiết cải tiến kỹ thuật, giám sát dỡ dời thiết bị thì còn thương vụ khác muốn bàn, hành trình dự định không cách nào sửa đổi; tất nhiên không có thời gian dẫn đoàn đầu tư đến Mai Khê khảo sát.
Thẩm Hoài muốn Tống Hồng Quân toàn quyền phụ trách việc này, hắn để mấy người Uông Khang Thăng, Triệu Đông và các quan viên phụ trách đầu tư khu trấn đến phối hợp là được.
Trong điện thoại Tống Hồng Quân lải nhải nói lần này lên thuyền tặc không cách nào nhảy xuống; rằng hắn bị Thẩm Hoài lừa, rót của thành lập đầu tư Hồng Cơ, giờ sự vụ kêu gọi đầu tư của Mai thép ở HK cũng đè lên vai hắn, muốn quăng cũng không quăng được.
Thẩm Hoài cười nhẹ, dặn Tống Hồng Quân lần này đi thì dẫn cả Cố Tử Cường theo; trong lữ trình cũng có cơ hội tiếp xúc với giới đầu tư HK.
Hồi trước Tống Hồng Quân chủ yếu làm xuất nhập khẩu, góp được gia sản mấy trăm triệu; nhưng lượng tiền mặt rút ra được để đầu tư vào thực thể cũng chỉ tầm 50-60 triệu… Số tiền này nhìn qua không ít, ở đại lục đã là lằn ranh ngăn cách tuyệt đại đa số người; nhưng nếu muốn tạo ra được chút tiếng vang trong ngành mà tư bản, kỹ thuật tập trung cao như ngành chế tạo tiên tiến thì còn xa mới đủ.
Mục đích khi Thẩm Hoài trăm phương ngàn kế dựng nên đầu cầu thu hút đầu tư chính là để tụ tập càng nhiều tư bản để tập trung vào phát triển công nghiệp.
Nói đến cùng, Thẩm Hoài không hy vọng mấy người Cố Tử Cường sẽ gần gần thành là nhân viên làm thuê cao cấp cho xí nghiệp tư nhân của Tống Hồng Quân, hy vọng bọn hắn có thể tiếp xúc nhiều hơn với giới đầu tư, vừa để điện khí Hồng Cơ có thể tranh thủ được càng nhiều vốn, vừa để quan hệ giữa hai bên phát triển thành quan hệ bình thường giữa bộ phận quản lý và người đầu tư, phục vụ cho tham vọng phát triển thành nhà cung cấp sản phẩm điện khí lớn của Hồng Cơ.
Thẩm Hoài cúp điện thoại với Tống Hồng Quân, đem một số ý tưởng của bản thân nói cho Cố Tử Cường, Hồ Quân nghe.
“Tống tổng nói lần này có thể đưa về 10 triệu đầu tư cho Mai Khê, cậu không tự thân sang đó một chuyến?” Cố Tử Cường cười hỏi: “Xem ra mặt mũi của bí thư đảng ủy trấn cậu không nhỏ nhỉ?”
“Mai Khê tuy nghèo, nhưng chút chí khí này thì vẫn phải có.” Thẩm Hoài ha ha cười nhẹ, đem một số tình huống cụ thể của Mai thép và dự án mới, đặc biệt là chuyện kiến thiết đường kênh thu hút đầu tư giới thiệu đại thể cho hai người Cố Tử Cường, Hồ Quân nghe.
Sau dịp Tết, trừ đẩy nhanh thực hiện dự án mới, Thẩm Hoài cũng đã bắt tay điều chỉnh quan hệ tư sản giữa Mai thép và các xí nghiệp tương quan, đồng thời kiến thiết đường kênh thu hút đầu tư.
Hắn phân dỡ công ty quản lý tư sản công thành tập đoàn dịch vụ đầu tư công nghiệp Mai Khê, đại diện cho phần cổ quyền của thị trấn trong Mai thép, nhà máy Tử La và các xí nghiệp trong ngành chế tạo khác; tập đoàn này phụ trách sự vụ phát sinh trong ngành chế tạo ở Mai Khê, kiến thiết và quản lý khu công nghiệp cảng Mai Khê, xử lý công tác tương quan đến tiếp nhận đầu tư và quản lý tầm vĩ mô; Quách Toàn là tổng giám đốc.
Đồng thời lại thành lập tập đoàn đầu tư kiến thiết Mai Khê mới; đem công ty dịch vụ nhà ở thị trấn, công ty khai thác phố cổ và hệ thống cửa hàng bách hóa, bộ phận tư sản (chủ yếu là địa ốc, kiến trúc) thuộc quyền sở hữu của thị trấn được cho thuê ra ngoài gộp vào trong tập đoàn này. Chủ yếu phụ trách công tác quản lý và tiếp nhận đầu tư trong kiến thiết thị trấn mới; ghế tổng giám đốc do thường phụ phó trấn trưởng phụ trách công tác xây dựng Hoàng Tân Lương kiêm nhiệm.
Cấu thành cổ phần của xưởng số hai Mai thép theo như ý tưởng của Thẩm Hoài, phân thành bốn đường kênh thu hút đầu tư. Đường kênh thứ nhất, Chu gia, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng, Chu Lập và một số xí nghiệp địa phương. Thượng tuần tháng hai bọn họ họp lại quyết định thành lập tập đoàn đầu tư Chử Giang, thông qua tập đoàn Bằng Duyệt, kiến thiết Cồn Giang và các xí nghiệp khác chia ra gánh vác cổ phần, đồng thời lại từ một số xí nghiệp ở thành phố Bình Giang bên kia sông thu hút một bộ phận đầu tư… Đến cuối tháng hai, đầu tư Chử Giang đã rót vào xưởng số hai Mai thép 30 triệu đồng.
Đồng thời ở HK Tống Hồng Quân cũng thành lập công ty TNHH đầu tư Hồng Cơ.
Vì chuyện tương thân giữa Thẩm Hoài và Thành Di nhìn qua có vẻ suôn sẻ, theo một trình độ nào đó, Thẩm Hoài cũng dần dần thành cái tên có sức hút nhất định.
Lần này Tống Hồng Quân tích cực tham dự vào quá trình kiến thiết dự án mới của Mai thép thì không còn nhận được “khuyến cáo” bất ngờ nào nữa.
Dưới sự nhiệt tình đi lại của Tống Hồng Quân, đến cuối tháng hai, trừ tự thân Tống Hồng Quân đổ thêm vào dự án 15 triệu USD HK, còn từ HK kéo về thêm 10 triệu USD HK nữa; tất cả đều quy dưới danh nghĩa của đầu tư Hồng Cơ. Hiện tại còn nhiệt tình dẫn các nhà đầu tư HK đến Mai Khê khảo sát thực địa.
Theo như cách nói của Tống Hồng Quân, giờ hắn đã lên thuyền tặc, dù muốn dù không cũng thành nhân viên khoài biên chế của cục đầu tư Đường Ấp.
Điều này cũng chứng minh ý tưởng của Thẩm Hoài là chính xác; sau khi các đường kênh đầu tư được thành lập, số vốn trù bị kiến thiết xưởng mới được chuyển sang cho các bên gánh vác; Có nhà đầu tư muốn qua khảo sát dự án, phía Mai thép chỉ cần phái người bồi cùng, không cần xài phí quá nhiều tinh lực.
Nói như lời Thẩm Hoài, chuyện gì cũng phải đưa cho chuyên gia với nhẹ nhàng được.
Chỉ có phía Tôn Á Lâm là không có tiến triển lớn, từ khi góp được 4 triệu USD thì kẹt cứng lại.
Cho dù như thế, đến trung tuần tháng hai, bao gồm cả số vốn của tự thân Mai thép, thì đã đóng góp được 140 triệu NDT trù bị cho xưởng mới.
Cộng với 100 triệu ngân hàng thương nghiệp cho vay, còn có 50 triệu vay thêm từ các hệ thống tài chính ở Đông Hoa nữa.
Trước mắt xưởng mới đã tụ tập được số vốn gần 300 triệu; tuy trọn cả nhiệm vụ mới hoàn thành một nửa nhưng đã có khởi đầu khá thuận lợi; bảo đảm cho tiến trình kiến thiết không gặp quá nhiều trở ngại.
Tư bản tài chính cũng vì mưu lợi mà tới.
Vì dự án hùn vốn của thị thép, dưới sự ra mặt chủ trì rất nhiều lần của thị ủy thị chính phủ, cuối cùng chỉ giành được khoản vay 40 triệu từ rất nhiều ngân hàng trong thành phố. So sánh ra, chí ít thì ở Đông Hoa, các cơ cấu tài chính vẫn đánh giá cao uy tín Mai thép và dự án xưởng mới; điểm này càng khiến mặt mũi một số người ở thị ủy khó coi.
Tuy khó mà so sánh với dự án liên doanh của Fuji, nhưng trước mắt dự án mới của Mai thép đã có số vốn đầu tư từ nước ngoài là 7 triệu USD; mà trọn cả ngạch đầu tư vào xưởng cũng sẽ không thua kém dự án hùn vốn (liên doanh) của Fuji, là dự án đầu tư lớn hiếm có trong những năm gần đây ở Đông Hoa.
Cho dù có một số người không vui, song cũng chỉ có thể đem dự án mới của Mai thép xếp vào công trình trọng điểm mà tỉnh, thành phố cần quan tâm.
“Ở Mai Khê cậu làm xuất sắc như thế rồi; hay là chúng ta dứt khoát chuyển sang đó, cùng cậu làm lớn?” Hồ Quân nói.
Bọn hắn chưa có cơ hội tự thân đi Mai Khê một chuyến, nhưng thời gian vừa rồi, qua tiếp xúc với Trần Binh, đã hiểu biết rất nhiều về hiện trạng phát triển trong một hai năm qua của Mai Khê.
Trọn cả xưởng máy biến thế Thạch Hà bán đi cũng chỉ chừng hơn 3 triệu, là xí nghiệp nhỏ đến đáng thương, chờ đến lúc Tống Hồng Quân có ý đầu tư thực sự, đổ tư bản trên chục triệu vào, không bằng đến Mai Khê nổi bếp lò khác, xây một xưởng thiết bị hoàn toàn mới.
Thẩm Hoài cười lắc đầu, nói: “Hiện tại điện khí Hồng Cơ còn đang trong giai đoạn khởi mầm, cho dù tớ vét hết uy tín bản thân ra thế chấp, cùng lắm chỉ kéo được cho các cậu 1 triệu đầu tư thôi…. Nhưng nếu các cậu có thể lợi dụng tốt nguồn lực hiện có; kiến thiết nhà xưởng, nhân lực hoàn thiện, chứng minh với các nhà đầu tư rằng các cậu có năng lực vận hành xí nghiệp lớn; đến bước đó các cậu mới xây dựng được uy tín cho riêng bản thân mình. Đến lúc đó đừng nói đầu tư trăm triệu, thậm chí lớn hơn nữa các cậu cũng kéo về được. Khi ấy, đối với cá nhân các cậu mới thực là cảnh giới trời cao biển rộng, cá vượt vũ môn. Giờ các cậu nhất định muốn cùng chui đến cái vũng bùn Mai Khê kia để làm cái gì?”
“Thật là, rành rành là bị cự tuyệt mà nghe vẫn thấy phấn chấn nhân tâm a?” Trình Nguyệt ngồi gần đó cười hỏi: “Gần mười năm không gặp, mồm mép cậu lợi hại thật nhỉ?”
“Cậu thấy sao?” Thẩm Hoài cười hỏi lại.
Trình Nguyệt và Cố Tử Cường đã đăng ký kết hôn, không thích hợp vào làm cùng nhà máy với Cố Tử Cường, hiện tại vẫn công tác trong nhà hàng cơm Tây kia với Hồ Mân; Thẩm Hoài khó khăn lắm mới có cơ hội tạt qua BK, nàng lôi kéo cả Hồ Mân cùng sang ăn cơm luôn.