Phong Khí Quan Trường

Chương 315: Công ty đầu cầu




Hai ba ngày nay Thẩm Hoài chưa ngủ được giấc nào ra hồn, ngáp ngắn ngáp dài liên tục, thấy Chu Nghi luôn nghi hoặc nhìn mình, như thể tưởng hắn là con nghiện, Thẩm Hoài vỗ vỗ má cho tỉnh, cười nói với Chu Lập: “Từ Birmingham về đã mệt rồi, không ngờ về đến nhà càng thảm hơn, ba ngày nay chưa ngày nào được yên thân mà ngủ cả.”

“Không trách được, bình thời không có gì, đến cuối năm không biết chuyện từ đâu tới cứ ùn ùn đổ lên đầu.” Chu Lập cũng rất có cảm xúc, bên kiến thiết Cồn Giang đã dần dần đi vào ổn định, nếu không dịp cuối năm còn có nhiều chuyện cần xin Thẩm Hoài chỉ thị hơn nữa.

“Giờ tôi phải về nhà đánh một giấc đây, có chuyện gì mấy người cứ thương lượng trước.” Thẩm Hoài biết ánh mắt Trần Đan rất lợi hại, đến đám này chạy đến nhà hàng Chử Cốc ăn cơm, Chu Nghi cũng đi theo, không khóe nàng sẽ nhìn ra thứ gì thì khốn.

“Chuyện của kiến thiết Cồn Giang còn chưa tìm Thẩm bí thư báo cáo mà!” Cuối năm muốn gặp được Thẩm Hoài là điều không dễ, Chu Lập vốn định hôm nay hỏi ý kiến Thẩm Hoài luôn, thấy hắn định chuồn mới gấp gáp nói.

“Công ty anh là xí nghiệp dân doanh, có chuyện gì cứ tìm mấy cổ đông bàn bạc là được, tìm tôi báo cáo làm gì?” Thẩm Hoài không cho Tôn Á Lâm, Chu Nghi có cơ hội mở miệng, vừa đáp lời vừa đi xuống lầu, đến góc quẹo mới quay đầu hỏi Tôn Á Lâm: “Cuối năm tôi định về BK một chuyến, qua năm mới trở lại; cô có định về với tôi không?”

“Ừ thì đi!” Tôn Á Lâm nghĩ một mình ở lại Mai Khê cũng buồn, về BK đón Tết, người quen ở đó cũng nhiều, bèn thuận miệng nhờ Thẩm Hoài đặt vé máy bay và sắp xếp chỗ ăn nghỉ.

Nghe Thẩm Hoài định về BK, Chu Lập hỏi: “Thẩm bí thư, năm sau anh định lúc nào mới về Mai Khê?”

“Chưa biết được, qua hai ngày tôi báo lại cho!” Thẩm Hoài nói, ngăn không cho Chu Lập đuổi theo, cứ thế đi xuống.

Chu Lập nhìn Thẩm Hoài nhanh chân chuồn mất, đành chịu quay trở lại.

Tôn Á Lâm không biết Thẩm Hoài sợ ở cùng một chỗ với mình hay là sợ đụng mặt Chu Nghi, nhưng thấy vẻ ảm đạm trong mắt Chu Nghi, bèn cười nói: “Lần này Thẩm Hoài về là để gặp mặt đối tượng; nghe nói người kia cũng là nhân vật lợi hại, chuyện đau đầu cho anh ta nhiều lắm, đâu có thời gian quản việc nhỏ của chúng ta?”

Chu Lập lén nhìn con gái, thầm nhủ sớm đứt tâm tư cũng là việc tốt.

Tuy kiến thiết Cồn Giang đã dần thành quy mô, cũng dần đi vào ổn định, nhưng trong lòng Chu Lập vẫn cho rằng thế giới của Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm là thế giới khác xa bản thân, là cao nhân nhất đẳng.

Cũng không thể trách Chu Lập quá thiếu tự tôn, một năm trước đây nhà hắn thiếu chút nữa bị bức nợ đến đi đầu không lối, cũng may nhờ Thẩm Hoài ra tay giải cứu mới có ngày hôm nay.

Đương nhiên hiện tại Chu Lập đã khác xưa, súng chim đổi pháo lớn, hắn tìm Thẩm Hoài thương nghị cũng là định phân dỡ kiến thiết Cồn Giang thành bốn công ty con chuyên biệt…nhằm vào các lĩnh vực, xây dựng dân dụng, cơ sở hạ tầng giao thông, dịch vụ nhà ở và trang hoàng kiến trúc… Trừ xây dựng khung giá cho kiến thiết Cồn Giang phát triển trong tương lai cũng là để sang năm có thể quản lý càng tốt những công trình sắp tới sẽ nhận ở Mai Khê.

Giống như quỹ tích phát triển của Mai thép, kiến thiết Cồn Giang phát triển cũng là giẫm lên thân thể công ty xây dựng thành phố mà lên… Làm tiền giám đốc của công ty xây dựng thành phố, trong ngành xây dựng Đông Hoa Chu Lập có nhân mạch rất rộng lớn, cộng với sự giúp đỡ từ Chu gia, trong một năm qua hắn cơ hồ đã kéo gần một phần ba đội ngũ kỹ thuật công trình và quản lý ở công ty xây dựng thành phố về dưới trướng mình.

Không tính đội thi công cơ sở, số nhân viên chính thức trong công ty đã lên tới hơn 300 người. Cho dù là ở trọn cả thành phố Đông Hoa, kiến thiết Cồn Giang cũng có thể đủ sức lọt vào top 10 công ty lớn trong ngành kiến trúc, xây dựng.

Kiến thiết Cồn Giang đang trong giai đoạn phát triển hoàng kim, lượng vốn dư dả trong tay không nhiều nhưng gần một năm qua, số thiết bị thi công mua thêm có giá trị hơn 30 triệu, tổng tư sản cao đến hơn 70 triệu…

Đối mặt với tốc độ phát triển nhanh như vậy, nói thực, Chu Lập không biết tiếp theo nên làm thế nào mới đúng, làm thế nào để có cơ sở thật sự vững chắc…

Mà ba cổ đông lớn khác của kiến thiết Cồn Giang phân biệt là Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng và Chu gia lại không quá hiểu rõ về ngành xây dựng, đối với bước phát triển tiếp theo cũng không đề ra kiến nghị gì đáng kể.

Chu Lập vốn định tìm Thẩm Hoài hỏi dò xem, lại không ngờ Thẩm Hoài bận đến mông đít bốc khói, đến khi tóm được cơ hội gặp mặt lại để hắn chuồn mất.

Thẩm Hoài về rồi, Tôn Á Lâm không thể cũng phất tay áo mà đi… Hôm nay nàng mới về Mai Khê, chuyện mời đầu tư mới nói qua với Thẩm Hoài chứ chưa thông báo gì với đám Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng, Chu Tri Bạch, còn cả chuyện mới thương lượng với Thẩm Hoài là xây dựng cơ sở để làm bàn đạp kêu gọi đầu tư ở hải ngoại nữa, phải thông báo qua với bọn họ một tiếng.

Qua một lát, Dương Hải Bằng, Tiền Văn Huệ và Quách Toàn cũng dẫn theo Triệu Ích Thành tới.

Dương Hải Bằng hiếu kỳ hỏi: “Hồi trưa Thẩm Hoài không ngủ bù hay sao mà giờ lại ngáp ngắn ngáp dài chạy về!”

Tôn Á Lâm không nhắc gì đến chuyện hồi trưa hắn bị đám người của cục giáo dục làm phiền, tỉnh bơ nói: “Ai biết được?”

Dương Hải Bằng giới thiệu Tôn Á Lâm, Chu Lập cho Triệu ích Thành, nói: “Hay là bọn ta tìm quán ăn nào đó đợi lão Chử, Chu tổng đến đi?”

Mặt nam Mai Khê là khu thị trấn mới, mặt bắc là khu thị trấn cũ già cỗi rách nát. Ngồi xe từ nam xuống bắc dọc phố Học Đường, nhìn sự khác biệt trên trời dưới đất của hai nơi mới có thể cảm nhận được rõ nét về những điều mà Thẩm Hoài mang đến cho Mai Khê trong vòng một năm rưỡi qua.

Triệu Ích Thành mới tiếp xúc với Thẩm Hoài hôm qua, nhưng bởi có nghiệp vụ ở Mai Khê, số lần hắn đi đi lại lại qua đây không hề ít, biến hóa của thị trấn thế nào hắn cũng tự hiểu, nhìn cảnh của người ta, trong lòng hắn lại ẩn ẩn có mong đợi về ngày mai của xưởng cơ khí.

Ăn xong cơm chiều, đám người Triệu Ích Thành rời đi trước, Tôn Á Lâm còn phải nói qua tình hình kêu gọi đầu tư ở nước ngoài cho Chu Tri Bạch, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng, Chu Lập nghe.

“Tình hình trước mắt không quá lý tưởng, then chốt là Mai thép chưa tạo được tiếng tăm gì nổi bật, trừ Đông Hoa chưa hình thành được sức ảnh hưởng đáng kể với bên ngoài… Hơn nữa, điều kiện đầu tư ở địa khu Đông Hoa cũng không có sức hấp dẫn. Trừ số vốn đã đổ vào ban đầu, lần này thậm chí tôi còn chưa kéo về nổi 1 triệu USD.” Tôn Á Lâm nói tiếp: “Để đảm bảo tốc độ dự án không chậm lại, bảo đảm hiệu suất kêu gọi đầu tư không giảm, Thẩm Hoài tính chỉnh hợp lại cổ quyền trong dự án mới, chia nó thành 4 khối: Mai thép 1 khối, Chúng Tín một khối, Tống Hồng Quân ở HK 1 khối… Phía HK có rất nhiều tiềm lực có thể đào móc… Sau đó là Chu tổng, lão Chử, Dương tổng các anh, mấy người tính một khối. Lần về BK đợt này Thẩm Hoài sẽ bàn thêm với Tống Hồng Quân…”

Đám Chu Tri Bạch, Chử Hợp Lương đều biết ý tưởng của Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm là để bọn hắn làm đầu cầu chỉnh hợp đầu tư vào dự án mới, thông qua đầu cầu này kêu gọi đầu tư, cổ phần sẽ được chia ra cụ thể chứ không để các nhà đầu tư phân tán vào chiếm cổ phần nữa.

Như thế nhiệm vụ kêu gọi đầu tư có thể phân tán vào 4 công ty đầu cầu này, phía Mai thép chỉ cần chuyên tâm phụ trách kiến thiết công xưởng là được.

Đối với dự án mới, không quản phương thức kêu gọi đầu tư là kéo người về nhập cổ phần, vay mượn từ ngân hàng, hay vay lãi của tư nhân, chỉ cần thông qua 4 đầu cầu đổ vào quá trình kiến thiết công xưởng mới, như thế sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ xây dựng cũng như sự ổn định tài chính trong công ty mới.

Hơn nữa công ty mới này có tư sản tăng lên, liền có thể vay được càng nhiều tiền từ ngân hàng… Nói đến cùng là lấy mức chi phí càng nhỏ, móc về được càng nhiều tiền vốn.

Tôn Á Lâm thông báo qua đại thể, nói đến rã nước miếng, cả người mệt phờ, xin phép về nghỉ trước, để lại đám Chu Tri Bạch, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng, Chu Lập tự thương lượng với nhau.

“Đúng là Thẩm Hoài có ý tưởng hay a!” Chử Hợp Lương cười nói: “Công ty đầu cầu này mà được thành lập, sang năm vốn chúng ta bổ sung được từ những nơi khác đều có thể đổ vào nó…”

Đối với dự án mới đám người Chử Hợp Lương không có nghi vấn gì quá lớn, bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy hoặc trực tiếp tham gia vào tiến trình quật khởi của Mai thép, biết rõ tập thể dưới sự lãnh đạo của Thẩm Hoài có năng lực lớn đến mức nào.

Hiện tại số vốn hiện có của dự án mới là 100 triệu, số tiền vay từ ngân hàng đã vượt quá con số 120 triệu, muốn vay thêm là rất khó; nếu sang năm 95 trọn cả hình thế kinh tế không thay đổi, lợi nhuận của Mai thép, Bằng Duyệt, xưởng Tử La, kiến thiết Cồn Giang sinh ra cũng khoảng tầm trên 100 triệu, chỉ đủ chống đỡ chu kỳ kiến thiết công ty mới một đoạn thời gian. Trường hợp xấu nhất, nếu cứ phải gom góp mãi như thế, sợ là phải đến đầu năm 97 xưởng mới có thể xây xong.

Hạng mục có thể sản xuất 50 vạn tấn/năm, mất chu kỳ hai đến ba năm mới kiến thiết xong, ở đại lục đương nhiên không thể tính nhanh, song cũng không thể tính là chậm.

Có Mai thép làm tham chiếu, đám người Chử Hợp Lương rất lạc quan khi nghĩ đến tiền cảnh của dự án mới này.

Cho dù theo thời gian, sản nghiệp sắt thép trong toàn quốc dần được nới lỏng, khiến chênh lệch cung cầu trên thị trường dần giảm xuống, nhưng với các hạng mục như nhà máy điện, bến cảng, chi phí sản xuất của Mai thép và dự án mới đều sẽ liên tục giảm xuống. Ít nhất khi thị trường bão hòa, sức cạnh tranh của xưởng mới sẽ vẫn tương đương lớn, đủ sức đứng vững trên thị trường.

Phân biệt dùng bốn công ty làm đầu cầu đổ vốn vào dự án, cố gắng đem tư bản ở Đông Hoa gom về càng nhiều càng tốt…. Nghĩ đến đây, Chu Tri Bạch không khỏi hoài nghi Thẩm Hoài làm thế là muốn tiện liên hợp các thế lực địa phương như bọn hắn lại, ủng hộ Mai thép xây dựng dự án mới, cũng ủng hộ bản thân Thẩm Hoài đứng vững chân ở Đông Hoa, có đủ sức nặng để đối kháng với Đàm Khải Bình.

Có điều Chu Tri Bạch không có ý kiến gì với điều này; đoạn thời gian qua phía thành phố liên tục giở trò với Bằng Duyệt, tháng 11 rồi tháng 12 liên tục có người của cục thuế đến Bằng Duyệt tra sổ sách, quỷ cũng biết điều này hoàn toàn bất bình thường.

May mà tự thân Bằng Duyệt không có sơ hở gì quá lớn để đám ấy làm chuôi cầm để bắt, nhưng loại động tác nhỏ này làm liên tục cũng sẽ bất lợi cho bên mình… Như Thẩm Hoài dày vò suốt một đêm ở phân cục Đường Ấp hôm qua, giẫm ra hoa lên mặt Phan Thạch Hoa, đối với Bằng Duyệt cũng có chỗ tốt nhất định, chắc chắn rằng sẽ có một đoạn thời gian yên tĩnh, sóng yên biển lặng, không bị làm phiền.

Từ góc độ này mà nghĩ, thế lực địa phương tất phải liên hiệp lại, cần một lá cờ đầu dẫn dắt mới không bị tùy tiện bắt nạt… Vừa bảo đảm cho các nhà phát triển bình thường, vừa kéo được càng nhiều người tham gia vào công ty mới, điều này là rất cần thiết.