Trong hẻm có mấy chiếc lều tạm lợp bằng vải nilon, vén rèm lên, trong lán tràn khắp hơi nóng hôi hổi, mang theo mùi thịt dê nướng thơm phức, khiến ai ngửi thấy cũng phải chảy nước miếng.
Thẩm Hoài xoa xoa tay ngồi lên ghế nhựa, trước một chiếc bàn trống, Thiệu Chinh lại quầy gọi món, thịt dê nướng, tiết dê xào đậu hủ, hành tây nấu gan, một tô canh mỳ, lại mang một đĩa đậu Ngũ Hương và một hũ Hoàng Tửu ra trước.
Một ly Hoàng Tửu xuống bụng, cảm giác ấm hẳn lên, Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng đều hô to sảng khoái.
Dương Hải Bằng gọi Thiệu Chinh nói: “Cứ để xe ngoài kia, anh vào uống cùng luôn, một bồn dê nướng lớn thế này, có anh nữa mới ăn hết được…”
Miệng Thẩm Hoài nhồm nhoàm thịt dê, quay cười lấy ra thêm một chén cho Thiệu Chinh… Dương Hải Bằng đã ăn cơm tối rồi, lần này kéo đi ăn khuya chủ yếu là phục vụ hắn và Thiệu Chinh, cả chiều lẫn tối bận rộn trong xưởng cơ khí, đói đến hoa cả mắt, phải có thứ gì đó lót dạ, ấm bụng mới được.
Triệu Ích Thành vén rèm đi vào, Dương Hải Bằng nuốt vội miếng thịt, vẫy tay gọi: “Lão Triệu, bọn tôi ở đây!”
Triệu Ích Thành thấy hai người Thẩm Hoài, Thiệu Chinh cũng ở trong quán, trước là hơi sững, sau mới tươi cười chạy lại, nói: “Thấy xe Thẩm khu trưởng dừng ở ngoài ngõ, hóa ra anh cũng ngồi ở đây…”
“Không dặn Hải Bằng thuyết minh rõ với Triệu xưởng trưởng, thực tế cũng không có gì, trời rét, muốn mời Triệu xưởng trưởng qua làm mấy chén giải hàn, Triệu xưởng trưởng đừng để bụng.” Thẩm Hoài cười, quay người lấy thêm ly nữa, giúp Triệu Ích Thành rót rượu, nói: “Hôm nay Triệu Đông bận việc ở Giang Ninh, không thì kéo cả cậu ấy đến đây luôn.”
Hai bên mới chia ra chưa được bao lâu Thẩm Hoài đã để Dương Hải Bằng gọi điện bảo hắn ra đây uống rượu, tâm tư Triệu Ích Thành khó mà trấn định, ngờ không thấu trong lòng Thẩm Hoài có chủ ý gì.
Vừa đoán già đoán non tâm tư Thẩm Hoài, vừa cởi khăn quàng xuống, đỡ lấy chén, gấp gáp nói: “Làm sao để Thẩm khu trưởng rót rượu được, để tôi, để tôi…”
“Nếu nói thân phận, Triệu xưởng trưởng cũng là phó xứ. Ở đây chỉ có Hải Bằng không quan không chức, bình dân bách tính, hay là để cậu ấy hầu hạ chúng ta?” Thẩm Hoài cười, đem ly rượu đưa tới trước mặt Triệu Ích Thành, nói: “Tôi và Hải Bằng đã làm mấy chén rồi, đói quá, không chờ anh được, anh cứ uống đi cho ấm bụng.”
Triệu Ích Thành cưỡi xe đạp đến đây, đêm khuya, trời thì lạnh, tay chân cứng cả lại, ngồi xuống trước làm một ly cho ấm người mới cười tự giễu: “Cái ghế phó xứ này của tôi còn không thoải mái bằng Dương tổng, cũng không dám để cậu ấy hầu…”
Tế bào của cái xã hội này là những vòng tròn, vòng tròn chính trị, vòng tròn doanh nghiệp. Chỉ cần cùng ở trong vòng tròn ấy, luôn là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không tránh đi đâu được.
Trước đây Triệu Ích Thành không chỉ quen biết Hùng Văn Bân; mặc dù không quá thân quen, nhưng rất sớm đã biết đến Triệu Đông, Dương Hải Bằng, cùng Chu Minh cũng có chút liên hệ.
Như hiện tại, xưởng cơ khí có nhập một số vật tư của Mai thép, nhưng lượng thu mua không lớn, nguồn hàng chủ yếu do Dương Hải Bằng cung ứng.
Hơn một năm qua, Mai thép phần lớn là sản xuất thép vân ốc cho xây dựng, rất ít cung ứng phôi thép ra thị trường.
Chất lượng phôi của Mai thép rất tốt, song số lượng lại có hạn, thế nên dù là bạn hàng thân quen như Dương Hải Bằng cũng phải yêu cầu giao dịch hiện khoản.
Sau khi tiếp nhiệm xưởng trưởng, Triệu Ích Thành trực tiếp nắm giữ phòng vật tư “tai tiếng” nhất trước đây, thông thường khi khách hàng có yêu cầu khá nghiêm ngặt về chất lượng sản phẩm, xưởng sẽ trực tiếp nhập phôi từ chỗ Dương Hải Bằng. Thế nên thời gian qua, tuy không vướng víu nợ nần nhưng quan hệ giữa hai bên mật thiết hơn trước nhiều.
Thật không dễ dàng mới chờ được đến lúc đám chủ nợ tán đi, lại nhận được điện thoại mời ăn khuya của Dương Hải Bằng, Triệu Ích Thành không có nghĩ nhiều, đạp xe đạp đến nơi luôn. Ai ngờ, cuộc điện thoại này là do Thẩm Hoài cố ý sắp đặt.
Lúc này chủ quán mới mang các món ăn kèm lên, hương thơm xộc vào mũi ngào ngạt, Triệu Ích Thành kẹp một miếng gan dê đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: “Mấy năm rồi nhưng vị gan dê này vẫn thế, ngon thật…”
Sợ Thẩm Hoài không hiểu, Dương Hải Bằng giải thích thêm: “Năm 90, khi lão Triệu còn làm trưởng phòng tổng hợp trong xưởng, đương thời anh tiểu Lê, Hải Văn còn sống. Lão Triệu nhờ Triệu Đông dẫn lối, muốn mượn thiết bị kiểm tra chất lượng phôi thép của thị thép, đêm đó mời rượu Triệu Đông, tôi và Hải Văn vừa trực xong, cũng gom qua đây ăn thịt dê, lần đó cả đám đều bị lão Triệu chuốc say bí tỉ….”
Thẩm Hoài cười cười, đối với ký ức đã không thuộc về mình, lại chỉ có thể nghe được từ miệng người khác, trong lòng không khỏi cảm khái… Ai có thể tưởng tượng, cái tay họ Triệu gầy gầy này có thể uống nguyên hai hũ Hoàng Tửu mà vẫn không say, chuốc sập cả ba người hắn, Triệu Đông và Dương Hải Bằng?
“Một nhoáng thế mà đã bốn năm rồi, khi đó tôi nhớ một hũ Hoàng Tửu chỉ mất 2 đồng, giờ sợ phải lên 5-6 đồng rồi nhỉ? Tiền đúng là không biết bao nhiêu cho đủ…” Triệu Ích Thành cười nói.
“Lúc đó sống nghèo nhưng thoải mái hơn bây giờ, tiền công hồi ấy mới 200 mà không thấy thiếu mấy, giờ mỗi tháng phát xong tiền lương, vung vung mấy cái là chẳng biết chạy đi đâu hết cả…” Dương Hải Bằng nói.
“Dương tổng mà còn kêu túng thiếu thì tôi nên tìm ai tố khổ đây?” Triệu Ích Thành cười nói. Ngoài mặt là hồi ức việc cũ, nhưng trong đầu hắn vẫn đánh chuyển, băn khoăn về ý tứ khi hẹn mình ra đây của Thẩm Hoài.
Trong thị ủy Triệu Ích Thành chẳng có bối cảnh nào cả, song cũng được tính là cán bộ trung tầng, đối với gió thổi cỏ động trên đó vẫn hơi có tai nghe.
Hơn một năm qua ở Mai thép, Thẩm Hoài lên như diều gặp gió, trong đội ngũ cán bộ Đông Hoa đều có đồn đoán, rằng sở dĩ Thẩm Hoài có thể hoành hoành ở Mai Khê, thậm chí cả Đường Ấp là bởi dựa vào ô dù của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình.
Có điều qua sự việc tối nay, chỉ cần tròng mắt không mù, ai cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Thẩm Hoài và đích hệ thân tín của Đàm bí thư như Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn và thường vụ phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm rất là lạnh nhạt.
Triệu Ích Thành không biết quá nhiều tin tức nội màn, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định: Hôm qua sau sự kiện công nhân của Chu Hữu Tài leo lên giàn giáo ở Mai Khê, mới trực tiếp dẫn đến nguy cơ vỡ bong bóng trái vụ của xưởng cơ khí hôm nay. Mà Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn dưới yêu cầu cường ngạnh của Thẩm Hoài mới phải đồng ý để kế ủy phóng tay, để đám chủ nợ giữ vai trò chủ đạo trong công tác cải chế ở xưởng cơ khí.
Triệu Ích Thành có thể cảm giác được, nguy cơ bộc phát hôm nay ít nhiều có sự nhúng tay thúc đẩy từ phía Mai thép.
Đối với Thẩm Hoài, Triệu Ích Thành không có cảm quan gì đặc biệt… Đến cùng, sự thể tới nước này, thị ủy không thể không tiếp nhận điều kiện mà Thẩm Hoài đưa ra; trong quá trình này, xưởng cơ khí, bao gồm cả Triệu Ích Thành chỉ là phía bị động chấp nhận thôi.
Hơn nữa bí thư thị ủy ra chỉ thị, thường vụ phó thị trưởng đại diện phủ thị chính bảo đảm, trong hai năm tiếp theo, hoạt động kinh doanh và cải chế của xưởng sẽ bị Mai thép khống chế… Cục diện này không phải là người như Triệu Ích Thành có thể sửa đổi.
Hắn chỉ nghĩ không rõ ràng, vì sao mới tách ra chưa được bao lâu, Thẩm Hoài đã vội vã thông qua Dương Hải Bằng gọi mình đến uống rượu nói chuyện? Mai thép có yêu cầu cụ thể gì với xưởng cơ khí, ngày mai cử đại diện đến, liên hệ cùng thảo luận với các chủ nợ khác không được ư?
Hai chén rượu xuống bụng, thân thể ấm lên không ít, không khí nói chuyện cũng không cứng ngắc như mới đầu, Thẩm Hoài mới chọc thẳng vào vấn đề, nói: “Đáng lý Mai thép không nên vội vã thế này. Nhưng thị ủy hưởng ứng yêu cầu từ tỉnh chính phủ, cùng với các khu huyện tuyến dưới, tuyển ra mười một xưởng quốc doanh thí điểm cải chế, thị thép, xưởng cơ khí và xưởng đóng tàu Tân Phố là ba trong số đó. Dạng xí nghiệp lớn như thị thép, muốn cải chế rất phức tạp, nhưng đối với xưởng cơ khí chắc rất nhanh sẽ có kết luận thôi. Tôi mà không xuống tay nhanh, đợi có kết luận rồi, có muốn cắm tay cũng không kịp…”
Triệu Ích Thành gật đầu, nói: “Nếu không có chuyện hôm nay, chiếu theo kế hoạch của kế ủy, sang năm, xưởng cơ khí sẽ tiến hành cải chế, phương án đại thể cũng đã xác định. Thẩm khu trưởng không hẹn tôi ra đây, vài ngày nữa tôi cũng sẽ cầm phương án tới báo cáo với anh…”
Thẩm Hoài cười lắc lắc đầu, nói: “Trong lòng Triệu xưởng trưởng còn oán tôi a, nhưng nếu do tôi sửa đổi phương án cải chế, tôi nghĩ oán khí của Triệu xưởng trưởng sẽ càng lớn, nên mới gọi Hải Bằng hẹn Triệu xưởng trưởng ra đây uống rượu, trước nói qua mấy điểm…”
Triệu Ích Thành mới uống có hai chén, đầu óc còn rất tỉnh táo, cười nói: “Công trạng Mai thép chói mắt thế kia, Thẩm khu trưởng đề ra ý kiến chỉ đạo, tôi tin rằng đều là vì cải quan hiện trạng trong xưởng, trên có ích cho thành phố, dưới có lợi cho công nhân, sao tôi lại oán trách anh được?”
“Yêu cầu của tôi đối với công tác cải chế lần này rất đơn giản; bước thứ nhất, tất cả nhân viên quản lý chuyển hết từ ủy nhiệm sang tuyển dụng, ai không đồng ý có thể từ chức; bước thứ hai, yêu cầu ban quản lý xưởng tự mình cầm ra một phương án thiết thực, có thể cải thiện hiện trạng xí nghiệp và đặt rõ mục tiêu trong từng giai đoạn. Phương án cải chế mà không thể khiến phía chủ nợ mãn ý, hoặc không hoàn thành được mục tiêu đã đặt ra, hợp đồng tuyển dụng lập tức vô hiệu.” Thẩm Hoài uống một chén, cười nói: “Tôi làm thế này, Triệu xưởng trưởng không có oán khí?”
Triệu Ích Thành làm mấy chén đã bắt đầu ấm người, nhưng giờ lại chợt có hàn khí chạy dọc sống lưng.
Bắt đầu từ năm 91, các xưởng quốc doanh bổ sung cán bộ có thể trực tiếp tuyển dụng từ xã hội, nhưng chủ lưu vẫn là do ban ngành chủ quản trực tiếp ủy nhiệm.
Lãnh đạo của xưởng cơ khí, bao gồm phụ trách các phòng khoa đều có thân phận cán bộ quốc gia, quan hệ nhân sự đa phần nằm ở ban tổ chức kế ủy, sử dụng nhậm mệnh xưởng trưởng như Triệu Ích Thành thậm chí phải thông quan ban tổ chức thành phố… Đổi ủy nhiệm thành tuyển dụng, nói trắng ra là muốn bọn hắn buông bỏ thân phận cán bộ quốc gia, buông bỏ bát sắt, thành là nhân viên xí nghiệp bình thường, một khi xí nghiệp không đạt đến mục tiêu đề ra, hợp đồng tuyển dụng vô hiệu, bọn hắn sẽ thành người tự do ngoài xã hội chứ không như hiện tại, cho dù xưởng bị giải thể, bọn hắn vẫn có thể được ban ngành chủ quản phân phối lại, vẫn ngồi lên cương vị mới có cấp bậc hành chính tương đương.