Phong Khí Quan Trường

Chương 301: To chuyện (2)




Tết nhất tới nơi rồi, nhà ai cũng không dễ dàng, nợ nần quấn thân, tiền lương cho công nhân không thể kéo đến sang năm, vốn cứ đến những ngày giáp Tết là lúc mâu thuẫn nợ nần kích kiệt nhất, có khả năng bạo phát thành xô xát bạo lực nhất.

Cuối năm các chủ nợ đều có người nhìn chằm chằm vào trong xưởng, không có tiền thì thôi, nghe bên này có tiền trả nợ một cái, nhà cung ứng, đại lý, thầu công trình dồn dập theo nhau mà tới…

Tô Khải Văn muốn thoát thân đã không khả năng rồi, hôm nay hắn ngồi xe công, trên xe có dán chữ “ban thanh tra thị ủy” mà tới.

Đám đòi nợ cũng nhận ra thân phận của hắn, quấn lại muốn hắn ra mặt điều hòa giải quyết vấn đề nợ nần tiền hàng, tiền công trình tồn đọng của xưởng.

Chủ nợ nghe tin mà đến, sớm nhận ra chỗ hỏng của thế đơn lực bạc, thế là đều mang thủ hạ công nhân đuổi sang, trước tụ lại năm sáu chục người, lấp kín cửa ra vào cái đã, khiến Tô Khải Văn muốn leo lên xe lủi đi cũng khó.

Tô Khải Văn sắc mặt xanh đen, lui trở lại vào trong phòng xưởng trưởng của Triệu Ích Thành, đương nhiên hắn có thể gọi điện báo cảnh sát đến mở đường cho mình rời đi, nhưng nghĩ tới sau khi rời đi rồi mà náo ra người nhảy lầu thì không phải là hắn nhìn trò hay của người khác nữa mà thành người khác nhìn hắn làm trò cười…

Tô Khải Văn không biết sau lưng vụ việc có bàn tay của Thẩm Hoài, nhưng hắn biết nếu náo ra chuyện, Thẩm Hoài tất sẽ kéo tới nhìn hắn mất mặt.

“Các người đừng làm bừa! Tiếp tục thế này, đừng tưởng chính phủ không làm gì được các ngươi!” Tô Khải Văn vỗ bàn, lớn tiếng mắng to.

“Không phải chúng tôi muốn gây chuyện, bọn tôi cũng bị bức hết cách mới phải làm vậy. Xưởng cơ khí thiếu tiền hàng, tiền công trình của bọn tôi; giấy trắng mực đen rành rành, khiến bọn tôi không lấy đâu ra tiền trả lương, công nhân nhao nhao cả ngày nói muốn lên thị ủy tố cáo, bọn tôi biết làm thế nào. Chúng tôi cũng hiểu sự khốn khó của xưởng cơ khí, nhưng xưởng cơ khí cũng phải hiểu cho nỗi khổ của chúng tôi. Khoản đang nợ, chỉ cần xưởng trả trước một nửa, để chúng tôi trả tạm cho công nhân, ứng phó tạm cho qua cái Tết này, chúng tôi lập tức đi ngay, số tiền còn lại sang năm tính tiếp.”

Ba người dẫn đầu đòi nợ tuy không muốn bởi thế mà đắc tội thư ký của bí thư thị ủy, nhưng bọn hắn không đòi được nợ, đi về cũng đừng hòng hưởng ngày lành, bèn cầm lấy giấy nợ, vây quanh Triệu Ích Thành chết sống đòi tiền.

Cuối năm cả nhà Triệu Ích Thành đều không dám về, đấy không phải nói chơi, thực tế là xưởng cơ khí cũng tổ chức đội ngũ chuyên môn đòi nợ bên ngoài, không thể oán ngoài khác ngửi được mùi máu chạy tới tính sổ được.

Vốn các bên đều xem như nhau, nợ cứ kéo kéo thế, không trả ai cũng chẳng làm gì được ai, cùng lắm là cười bồi xin lỗi mấy câu, chịu mắng mấy đợt, hoặc cầm tiền đòi nợ được phân cho các nhà mỗi nơi một ít, rốt cuộc vẫn qua cửa.

Hỏng là hỏng ở chỗ xưởng cơ khí vừa cầm ra 20 vạn trả cho Chu Hữu Toàn, phần những chủ nợ khác, há có lý nào chỉ cầm ra một hai vạn đuổi như đuổi ăn mày.

Đám đòi nợ đều có liên hệ với nhau, thậm chí thường thường là cùng một nơi hành động. Triệu Ích Thành cũng không thể trách Chu Hữu Toàn đòi được tiền rồi để tin tức rỉ ra ngoài.

Chủ nợ đều thính như chó, chuyện Chu Hữu Tài đòi được tiền sớm muộn rồi cũng truyền ra thôi.

Triệu Ích Thành bị bức đến hết cách, thế là bèn thổ lộ thực tình, rằng là nhờ thị ủy ra mặt điều hòa, vay tạm 20 vạn từ liên quỹ tín dụng mới có tiền trả cho Chu Hữu Tài.

Mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, bên xưởng cơ khí vừa có gió thổi cỏ động gì, không khả năng chỉ vài ba người nghe được tin tức. Đến khoảng ba giờ chiều, những người khác cũng biết chuyện, lục tục đuổi đến càng ngày càng đông.

Trừ dẫn theo công nhân, đám chủ nợ còn chen vào vây quanh vòng xưởng trưởng của Triệu Ích Thành, đến sau cả một số ngân hàng có khoản vay của xưởng cơ khí cũng ngồi không vững, phái người sang nhìn tình hình bên này.

Nếu xưởng cơ khí mà không chịu được sức ép, đổ sụp xuống, ngân hàng cũng muốn nhận được quyền ưu tiên chủ động “phân của”.

Tô Khải Văn bị bức lui vào trong góc của phòng xưởng trưởng, tiến thoái không được.

Trong đám chủ nợ có một số đồng chí phụ nữ, nhận chuẩn vấn đề là Tô Khải Văn có thể giúp đỡ giải quyết vụ việc, liền vây quanh không thả hắn đi, tâm tình kích động bắt đầu tố khổ, nước miếng phun loạn xạ, khẩu khẩu thanh thanh nói nếu hôm nay xưởng không trả nợ, ngày mai sẽ lên thị ủy tìm Đàm Khải Bình hỏi công đạo.

Tô Khải Văn không ngờ quả bóng Thẩm Hoài đá sang sẽ là tổ ong vò vẽ thế này, tính sơ qua, trừ khoản nợ của ngân hàng, tộng cộng giấy nợ trong tay đám đông cộng lại phải lên tới 10 triệu. Hắn nắm chặt cổ áo Triệu Ích Thành gầm lên: “Không phải nói chỉ mắc nợ có mấy trăm vạn thôi, giờ sao nhiều thế này? Tiền vốn của xưởng đến cùng đã chạy đi đâu? Nếu tay chân các người mà sạch sẽ, sao nợ lại chồng chất như bây giờ?”

Triệu Ích Thành cũng là có khổ nói không ra, ở bên ngoài xưởng cũng có gần mười triệu tiền nợ không đòi được, hắn tìm ai để tố khổ đây?

Đám chủ nợ tụ tập đến “đòi công đạo” thì cũng thôi, nhưng sau khi trời tối, công nhân trong xưởng cũng tụ lại không chịu về. Gần nửa năm qua chưa có tháng nào được phát đủ tiền lương cả, đều trông mong lấy về đón một cái tết an lành. Lúc này nhìn thế thái của bọn chủ nợ, ai cũng sợ xưởng sập xuống thì nguy, nghĩ thế công nhân càng không dám rời đi, tụ lại trước cửa văn phòng, yêu cầu trả đủ tiền lương còn thiếu.

Sau khi đảm nhiệm xưởng trưởng, vì khôi phục sản xuất, bổ túc vốn lưu động, Triệu Ích Thành có dùng hình thức góp vốn, huy động hơn 30 vạn tiền mặt từ tay công nhân; giờ công nhân đều muốn đem khoản góp vốn này đòi về.

Công nhân cùng đám đòi nợ đứng chung thế này khó miễn lời qua tiếng lại, chẳng mấy chốc bắt đầu có trường hợp động tay động chân, đồn công an và cảnh sát phân cục Đường Ấp tổ chức lực lượng đến duy trì trật tự nhưng đám đông vẫn không chịu tán đi…

***********************************

Hùng Văn Bân nhận được điện thoại cầu viện từ Tô Khải Văn, tâm lý than thở không thôi; hiện thời là giai đoạn mâu thuẫn nợ nần tài chính kịch liệt nhất, có nhà nào mà không gấp gáp đòi tiền? Nhưng làm sao mới giải quyết được vấn đề, bắt tay vào từ đâu?

Hùng Văn Bân không muốn sự thể dây dưa vào thân mình, chuyện này không phải là chuyện mà hắn có năng lực giải quyết, đành phải lên phòng làm việc của Đàm Khải Bình xin chỉ thị.

“Vấn đề của xưởng cơ khí nghiêm trọng thế này?”

Đàm Khải Bình nghe chuyện cũng rất kinh ngạc.

Hùng Văn Bân cười khổ, gật gật đầu, nói: “Hiện tại xí nghiệp quốc doanh thuộc thành phố và các xí nghiệp hương trấn tuyến dưới đều mắc phải vấn đề trái vụ rất phức tạp…”

Trái vụ của xưởng cơ khí chỉ là một góc núi băng, trừ khoản nợ ngân hàng lên tới 500 triệu ra, nợ tiền của các doanh nghiệp, cá nhân cộng phải cũng phải lên tới hơn 100 triệu.

“Cậu gọi điện cho Cao Thiên Hà, nói đây là chuyện của phủ thị chính, hắn phải ra mặt giải quyết.” Đàm Khải Bình nói.

Hùng Văn Bân gọi điện sang phủ thị chính, rồi lại đem ý tứ của họ Cao chuyển lời cho họ Đàm: “Cao thị trưởng nói sợ hôm nay ông ấy không về thị ủy được, ông ấy đã gọi điện cho Lương thị trưởng, để Lương thị trưởng đại diện phủ thị chính ra mặt giải quyết…”

Đàm Khải Bình nhíu mày, Cao Thiên Hà trơn như chạch không chịu xuất đầu, đá chuyện sang cho Lương Tiểu Lâm thì khác gì đá lại cho mình, mới hỏi Hùng Văn Bân: “Cậu thấy chuyện này nên giải quyết thế nào? Hay là gọi các nhà ngân hàng lại, trước gom ra hai ba trăm vạn cho xưởng cơ khí vay tạm, qua cửa ải này đã rồi tính sau.”

Hùng Văn Bân lắc đầu, nói: “Hiện tại còn chưa rõ ràng tình hình của các xưởng quốc doanh khác, không thể ôm đồm vào thân bây giờ được. Với tình hình hiện nay, tốt nhất là để Lương thị trưởng ra mặt vỗ an đám chủ nợ trước. Xưởng cơ khí cũng có khoản cho vay ở bên ngoài không thu về được, gọi một số doanh nghiệp thiếu nợ kia đến luôn, mọi người ngồi xuống cùng thương lượng, có lẽ mới thành được…”

Hắn biết lúc này bên ngân hàng không khả năng cho xưởng cơ khí vay thêm, cơ cấu tài chính mà thị ủy có thể chỉ huy được chỉ có liên quỹ tín dụng. Nếu các xưởng quốc doanh khác đều đuổi sang, muốn thị ủy giải quyết khốn khó giùm, quỹ tín dụng đào đâu ra tiềm lực để giúp cả làng?

Hậu ấy bạc kia, sẽ chỉ trực tiếp ảnh hưởng đến uy tín của Đàm Khải Bình, vạn nhất có xưởng quốc doanh nào đó xảy ra chuyện, Cao Thiên Hà có thể đẩy bay trách nhiệm, đổ hết lên đầu Đàm Khải Bình. Lại thêm sang năm quỹ tín dụng còn phải chen ra 30 triệu cho thị thép vay nhập cổ phần vào dự án hùn vốn, lúc này không thể ép khô nguồn lực của quỹ tín dụng được.

Nói đến cùng còn là bởi Tô Khải Văn không có kinh nghiệm xử lý loại vụ việc này.

Tam giác nợ của xưởng cơ khí sâu thế kia, vốn Tô Khải Văn hẳn nên chỉ giúp xưởng cơ khí chống đỡ vững trước áp lực, lên một kế hoạch trả dần khoản nợ cho Chu Hữu Toàn, từng bước thanh lý đống bùn lầy kia chứ không nên trả sạch nguyên một lần, làm thế, trong thời điểm nhạy cảm này, không khác gì chọc tay vào tổ ong vò vẽ.

Biện pháp duy nhất có thể có hiệu quả bây giờ là để Lương Tiểu Lâm thay mặt phủ thị chính sang đó vỗ an nhân tâm, trước kéo kéo chút thời gian, chứ không phải để sự tình càng ngày càng to chuyện, có nguy cơ nổ bong bóng trái vụ ngay cuối năm thế này.

Đàm Khải Bình biết Tô Khải Văn không ứng phó được cục diện hiện thời, bèn cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Lương Tiểu Lâm, để hắn tự thân tới xưởng cơ khí, giải vây giùm họ Tô, lại quay sang nói với Hùng Văn Bân: “Hiện tại vấn đề trái vụ đã nghiêm trọng thế này, hoàn toàn giao cho phủ thị chính giải quyết cũng không phải là cách hay, việc này cậu đại diện thị ủy tham gia một cái. Để phủ thị chính tìm hiểu thấu tình hình trái vụ của các xưởng quốc doanh khác rồi báo cáo lại cho tôi.”

“Được rồi!” Hùng Văn Bân gật gật đầu, việc này do thường vụ phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm dẫn đầu, hắn không cớ để thoái thác, bèn đáp ứng sang đó xem xem tình hình để tìm biện pháp giải quyết.

Lương Tiểu Lâm không có mặt trong thị ủy, Hùng Văn Bân liên hệ qua một cái, rồi theo nhau đuổi đến hiện trường.

Trên đường đến nơi, Hùng Văn Bân rất tinh mắt, thấy xe Thẩm Hoài dừng ngay ven đường, đối diện cổng xưởng cơ khí, riêng phần Thẩm Hoài và Thiệu Chinh đang dựa vào đầu xe rít thuốc tán gẫu.

Hùng Văn Bân cười khổ một cái, để tài xế đánh xe lại gần, mở cửa hỏi Thẩm Hoài: “Sao cậu cũng ở đây?”

“Tôi gọi tài vụ kiểm tra sổ sách một cái, phát hiện hai năm trước xưởng cơ khí có thiếu nợ tiền hàng của Mai thép, khoảng 6 vạn đồng, mãi đến giờ mà chưa trả.” Thẩm Hoài cười nói: “Tôi nghĩ lúc này mà sang hiển nhiên không “chơi đẹp”, nhưng nếu không sang, 6 vạn đồng cũng là tiền, không thể bỏ mặc tài sản của Mai thép như thế được. Tôi nghĩ, nếu xưởng cơ khí trả được nợ, tôi sẽ vào; nếu không trả được, tôi cũng không sang đó góp vui làm gì…”

Thấy Thẩm Hoài không chút dấu diếm ý định sang nhìn trò vui, Hùng Văn Bân càng dở khóc dở cười.