Chân trước Thiệu Chinh vừa đi, chân sau Chu Minh đã chạy đến.
Nhìn Thiệu Chinh dẫn đám công nhân gây chuyện rời văn phòng, Chu Minh nghi hoặc hỏi Tô Khải Văn: “Cứ thế này mà thả bọn họ à, sao không truy cứu trách nhiệm gây rối trật tự trị an? Về sau nếu vì chút chuyện nhỏ mà ai cũng học theo, công tác không dễ làm a…”
Tô Khải Văn bĩu bĩu môi nhìn vào trong văn phòng, Chu Minh mới thấy nhạc phụ và Phan Thạch Hoa cũng ngồi trong, cả Hoàng Tân Lương, Chu Lập và một nam trung niên gầy còm đứng đó nữa, tất cả đều nhìn về phía hắn.
“Không phải con bồi cùng đại biểu đàm bán của Fuji sao, chạy đến đây làm gì?” Hùng Văn Bân khẽ ho một tiếng, vẫy tay gọi Chu Minh vào, hỏi hắn sao lại đến Mai Khê.
“Buổi chiều bồi Trường Sơn tiên sinh đến hiện trường xem địa hình, tối nay Trường Sơn tiên sinh muốn lưu lại Mai Khê dùng bữa. Mới chọn xong địa điểm, con đến đây xem bên này đã xử lý xong chưa để mời Phan bí thư, Thẩm Hoài, Khải Văn sang đó ăn cơm luôn.” Chu Minh cũng không lúng túng, chào hỏi Hoàng Tân Lương, Chu Lập một tiếng, giải thích nguyên do mình đến đây, lại hỏi: “Ba, sao ba qua đây?”
“Đàm bí thư muốn ba tới xem một chuyến.” Hùng Văn Bân nói, sự tình đến bước này, quở trách Chu Minh chừm mặt đến đây cũng không có ý nghĩa.
“Thế Thẩm Hoài đâu?” Chu Minh ngoảng đầu nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Hoài đâu, kỳ quái hỏi.
“Tối nay Thẩm khu trưởng mời rượu an ủi năm công nhân kia, sợ không có thời gian ăn cơm với chúng ta.” Sắc mặt Phan Thạch Hoa còn chưa dịu lại, chỉ là cố vờ bình tĩnh nói với Chu Minh, là Thẩm Hoài cố ý mời 5 tên công nhân đã dày vò mọi người suốt cả buổi chiều kia đi ăn cơm.
Chu Minh nhún nhún vai, hiểu ra vì sao lúc nãy mình hỏi sao không xử lý đám công nhân, Tô Khải Văn lại có biểu tình khó coi đến thế.
Người đều bị Thẩm Hoài phái Thiệu Chinh tiếp đi rồi, Phan Thạch Hoa không tiện nói gì thêm, nhìn sang Hùng Văn Bân, hỏi: “Phía Trường Sơn tiên sinh, liệu Hùng chánh văn phòng có nên sang tiếp một cái?”
Hùng Văn Bân không tiện cự tuyệt, gật đầu nói: “Được, lần này Trường Sơn tiên sinh đến TQ, tôi còn chưa có dịp bồi ông ta ăn cơm.”
Hoàng Tân Lương, Chu Lập dẫn Chu Hữu Tài cáo từ rời đi, trước khi đi, Chu Hữu Tài còn không yên tâm, kéo Tô Khải Văn hỏi: “Chuyện nợ nần của xưởng cơ khí, liệu ngày mai tôi có thể tìm Tô thư ký nhờ giúp đỡ?”
Việc này là do Thẩm Hoài trắng trợn đá bóng da sang phía hắn, Chu Hữu Tài nhìn qua có vẻ thật thà, nhưng lúc này lại như keo da trâu, nắm chặt không buông, sắc mặt Tô Khải Văn rất khó coi, nhưng nghĩ chuyện này mà không làm ổn thỏa, không khéo Thẩm Hoài còn giật tóc mình không tha, lại nghĩ xưởng cơ khí chỉ nợ Chu Hữu Tài 200 ngàn, không tính quá lớn, liền gật đầu nói: “Được, ngày mai anh đến văn phòng thị ủy tìm tôi, tôi sẽ giúp anh xử lý.”
Sự tình bên này xem như đã xong, Hùng Văn Bân gọi điện báo qua tình hình với Đàm Khải Bình, lại nói tối này phải bồi đại biểu Fuji ăn cơm, rồi ngồi xe đi về hướng phố cổ Mai Khê.
Cầu Chử Khê còn chưa thông xe, nhưng đèn đường hai bên cao tốc đã dựng lên, đến đêm tán phát ra ánh điện sáng ngời, chiếu rọi hàng quán hai bên đường nhựa.
Tuy công trình cải tạo phố Học Đường còn chưa toàn diện bắt tay vào làm, nhưng đoạn đường khoảng 200m từ cuối phố cổ đến cửa bắc Mai thép đã được tiến hành cải tạo cùng lúc với Chử Viên.
Đình viện trong tiểu khu Chử Viên còn cần trang trí thêm, cộng với dời trồng càng nhiều cây cảnh, nhưng về đại thể quy mô đã thành hình. Từng căn biệt thự phong cách Tây Âu cận đại dựng sừng sững dọc theo mặt bắc đường lớn Chử Khê, thấp thoáng giữa tán cây rừng, không cách nào liên hệ với dãy biệt thự cũ nát, u tối trước kia.
Giữa con kênh và phố Học Đường, cao tốc Chử Khê, Chử Khê ôm gọn thành một bãi quảng trường. Ven đường đã có mấy chỗ để xe lát gạch sáng bóng, đám Hùng Văn Bân dừng xe ở đây, men theo con phố bước qua cầu.
Hùng Văn Bân nhớ mùa thu trước, khi đi qua chỗ này thì còn chưa có cầu bắc qua.
Hồi xưa, khi mới bắt đầu xây dựng phố Học Đường, vì tiết kiệm chi phí, mới trực tiếp cắt ngang con kênh, trải đường đi qua. Đến lượt Thẩm Hoài quyết tâm cải tạo phố cổ, xây mới tiểu khu Chử Viên, thanh ứ dọc kênh thông thẳng với sông Mai Khê, lại xây cây cầu này.
Mặt bắc con kênh là phố cổ, đầu phố có một cái đình, là kiến trúc để lại từ thời Thanh mạt, kinh qua sửa chữa nhìn rực rỡ hẳn lên.
Đứng từ đầu hẻm nhìn vào trong, đại khái con hẻm chỉ rộng bảy tám mét, tất cả đều được trải gạch. Có công nhân đang dựng đèn đường cả đêm trong đó, phía ngoài có biển hạn chế không cho bất cứ xe cộ nào đi vào.
Bản quy hoạch phố cổ được khắc trển bản đá đặt ngay bên cạnh đình. Từ quy hoạch có thể nhìn ra, thị trấn muốn đem phố cổ cải tạo thành phố đi bộ, hạn chế xe cộ đi vào, riêng đường cho xe cứu hỏa được phân bố rõ ràng ở hai bên.
Hùng Văn Bân và Phan Thạch Hoa không gấp đi vào trong hẻm mà đứng lại nghiên cứu bản đồ quy hoạch, mới biết bên kia hẻm là bến sông cũ. Đường ven sông dọc bờ đông sông Mai Khê nối thẳng lên cầu lớn Chử Khê, đem phố cổ và bến sông cũ nối thông với cao tốc Chử Khê luôn.
“Mai Khê làm lớn thật!” Trong lời Phan Thạch Hoa không dấu được vẻ đố kỵ.
Hùng Văn Bân chắp tay sau đít, cải tạo phố cổ và phố Học Đường chỉ mới là một bộ phận nhỏ, nhưng từ bộ phận nhỏ này có thể nhìn ra khởi điểm mà thị trấn đặt ra trong đợt cải tạo này rất cao, thậm chí vượt qua cả chu trình cải tạo khu phố trung tâm trong nội thành.
Trước khi bị điều khỏi khu Đường Ấp, Dương Ngọc Quyền đã thông qua quyết nghị ủng hộ chuyển dời tài chính cho Mai Khê, khiến hơn 50% ngân sách tài chính của khu nghiêng lệnh sang bên này. Tuy Phan Thạch Hoa thân kiêm hai chức bí thư, khu trưởng, song quyền lực tài chính nắm giữ trong tay lại không bằng hai người Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, tâm lý hắn có thể bình hành ư?
Mặc dù Mai Khê nắm hơn nửa tài lực của khu đổ vào kiến thiết thị trấn, nhưng phần tài lực cũng do tự thân Mai Khê cống hiến ra, không thể nói là Mai Khê chiếm tiện nghi.
Dưới sự dẫn đường của Chu Minh, Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa đi vào sâu trong phố cổ.
Phố cổ mới được tiến hành cải tạo từ tháng tám, đến giờ mới vừa vặn thành hình, trong hẻm cũng chỉ có mấy cửa hàng là khai trương. Mấy nhà này, trừ một cái là nhà khách, còn lại toàn là nhà hàng ăn uống.
Đám Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn, Chu Minh đi vào nhà hàng thứ hai tính từ đầu hẻm, tên gọi Mai Viên tửu quán.
Tường trong quán ăn đều được lát gạch xanh, tầng dưới không kinh doanh, từ cầu thang bằng gỗ mun đi lên, trên tầng hai được trang hoàng theo phong cách cổ, nhìn qua quy mô không lớn, chỉ có mấy gian phòng, nhưng phong cách không tục.
Một người đàn bà xinh đẹp chạy tới, sắc mặt không tính trẻ, nhưng khá có phong vận, ý cười niềm nở đứng tại lan can nghênh tiếp bọn hắn đi vào, nhìn qua có vẻ giống giám đốc nhà hàng hoặc nhân viên quản lý.
Hùng Văn Bân không quá để ý người đàn bà này, ngược lại là Phan Thạch Hoa, đôi mắt lướt qua lướt lại mấy lần.
Đi vào trong phòng, Trường Sơn Tín Phu và đám đại biểu Fuji đã ngồi quanh bàn, người đàn bà xinh đẹp kia tự thân chạy lại chỉnh lý khăn ăn, chén đĩa rồi mời Hùng Văn Bân, phan thạch, Tô Khải Văn nhập tịch.
Đợi nàng rời đi, Phan Thạch Hoa không nhịn nổi, mới thấp giọng hỏi Chu Minh: “Nàng là bà chủ quán ăn này?”
“À!” Chu Minh tùy ý đáp lời: “Ừ, là bà chủ quán này, họ Hà.”
Đại biểu Fuji ngồi một bên, đám người Hùng Văn Bân ngồi một bên, giao lưu giữa hai bên phần nhiều là tiến hành qua phiên dịch. Sau mấy câu hàn huyên, phần lớn là đây đó tự nói với nhau, rốt cuộc phải đàm thoại qua phiên dịch không được tiện cho lắm.
Hùng Văn Bân thấy lúc phía Nhật tán gẫu thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên này, mới thấp giọng hỏi phiên dịch tiểu Hà: “Bọn hắn nói gì đó?”
Phiên dịch lần này được phái từ thị thép, cũng là một thành viên trong ban trì bị dự án, tên gọi Hà Hải Dương, là nhân viên từ hồi thị thép còn trong tay Hùng Văn Bân.
Nghe Hùng Văn Bân hỏi nội dung nói chuyện của phía Nhật, Hà Hải Dương lúng túng nhìn sang Chu Minh một cái, thấy Chu Minh không chú ý đến bên này, mới ép thấp giọng giải thích với Hùng Văn Bân: “Bọn họ hiếu kỳ hỏi sao Thẩm bí thư không xuất hiện? Bọn họ cũng biết chuyện Thẩm bí thư tự thân leo lên giàn giáo khuyên công nhân đi xuống, hình như còn khá mong đợi Thẩm bí thư có thể đảm nhiệm ghế tổng giám đốc đại diện phía TQ trong công xưởng hùn vốn…”
Hùng Văn Bân biết hồi trước ở Nam viên Thẩm Hoài mượn chuyện gây sự, khiến ấn tượng của Fuji đối với hắn rất kém, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, đối với năng lực quản lý và lãnh đạo của Thẩm Hoài khiến bọn họ rất hân thưởng.
Hùng Văn Bân chỉ bất động thanh sắc gật gật đầu, biết một phần là Thẩm Hoài vô ý nhúng tay vào hạng mục lần này, một phần là Đàm Khải Bình cũng sẽ không để Thẩm Hoài vươn tay quá dài. Hùng Văn Bân thực sự không rõ ràng, để dự án vào tay Chu Minh có thể làm thành dạng gì….
************************************************** ***
Thẩm Hoài mời 5 công nhân ăn cơm chiều trong nhà hàng Chử Cốc, lại để trấn chính phủ phái xe tiễn bọn họ ra ga chờ xe lửa về quê.
Nhìn xe chở năm người công nhân dần khuất xa, Thẩm Hoài cắm tay vào trong túi quần tìm thuốc.
Trần Đan chạy lại sửa sang cổ áo cho hắn, hỏi: “Hùng Văn Bân cũng mời khách ăn cơm ở gần đây, anh không qua chào một tiếng?”
“Không cần, anh còn phải tới xưởng, không có nhiều thời gian!” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Xưởng thép muốn phái nhân viên tới Birmingham tham gia dỡ dời thiết bị, nhưng mới xin được thị thực cho ba mươi người. Vì việc này mà chiều nay Triệu Đông đi Giang Ninh rồi, tối anh còn phải lên lớp bồi huấn công nhân viên thay cậu ấy…”
Thẩm Hoài và Trần Đan chia ra, trên đường tới xưởng thép, lúc qua phố cổ, ngước mắt nhìn vào trong hẻm một cái, hắn biết tối nay đám Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa và đại biểu Fuji ăn cơm trong này, là quán ăn tên Mai Viên tửu quán, do Hà Nguyệt Liên mở.