Phong Khí Quan Trường

Chương 289: Sân bay




Về nước vẫn phải đi qua đường HK. Lúc xuống máy bay thì trời đã tối, nhưng chuyến bay về Từ Thành lại cất cánh vào sáng sớm hôm sau.

Lần này không có Tôn Á Lâm đi theo, lại đúng lúc Tống Hồng Quân không ở HK, Thẩm Hoài chẳng có người quen nào ở đây cả. Giờ đang quẫn trí vì tiền, hận không bẻ đôi đồng bạc để tiêu, tự nhiên sẽ không ra ngoài sân bay tìm khách sạn qua đêm mà ngủ luôn trong sảng đợi, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Sân bay HK là trạm trung chuyển đường không lớn nhất Đông Nam Á, người không bỏ được tiền nghỉ khách sạn, qua đêm tạm trong sảnh nơi nơi đều có, Thẩm Hoài không kiếm được chỗ nào ngon lành, đành tạm chấp nhận vị trí trong góc, ôm hành lý sấp lên sàn mà ngủ.

Ngủ trên sàn nhưng vẫn ngon lành. Thẩm Hoài đang định đổi tư thế, vừa xoay người thì cảm giác đụng phải thứ gì đó mềm mềm, mở mắt ra mới thấy Tạ Chỉ đang cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh như đao.

Nàng trào phúng cười nói: “Ai ui, công tử Tống gia sao luân lạc đến mức ngủ ngoài sảnh đợi thế này? Giờ không lấy được tiền từ Tôn gia nữa, nhưng không phải anh còn một chị họ phú bà để ăn cơm mềm à?”

Nhìn khuôn mặt lãnh diễm tuyệt luân của Tạ Chỉ, trên đó lại bố đầy vẻ ngạo mạn và không đáng, Thẩm Hoài lười nhác để ý đến cô ta, bò dậy khỏi sàn, vác hành lý lên, định tới nhà vệ sinh rửa mặt.

Giờ hắn mới để ý thấy không chỉ mình Tạ Chỉ xuất hiện trong cơ trường, Tống Hồng Kỳ và mấy thanh niên nam nữ đứng xa xa một bên, chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này, thấy Thẩm Hoài đứng lên mới vẫy tay gọi hắn lại. Con gái Đàm Khải Bình, Đàm Tiểu Ngũ cũng đứng trong đám người, vẫy vẫy cười cười với hắn, tự nhiên lộ ra vẻ hớn hở khi tương ngộ người quen.

Thẩm Hoài thực không muốn đi cùng một chỗ với Tạ Chỉ, Tống Hồng Kỳ; Nhưng nếu đã gặp ở sân bay, không thể làm ngơ tránh mà không thấy, đành ra hiệu tỏ ý muốn tới nhà vệ sinh trước. Vào trong đó chỉnh sửa lại bộ dạng mới chạy ra chào hỏi chúng nhân.

Qua giới thiệu mới biết bốn người đi cùng Tạ Chỉ, Tống Hồng Kỳ đều là quan viên trong các ban ngành, hôm trước đến HK tham gia hoạt động, giờ mới bắt máy bay về lại BK, giờ bay chậm khoảng nửa giờ so với chuyến đi Từ Thành của hắn; Riêng Tạ Chỉ sẽ ngồi cùng chuyến với Thẩm Hoài, bạn trai nàng Tống Hồng Kỳ mà những đồng nghiệp khác đến để tiễn ra phi trường.

Một người trong đó tên Kỷ Thành Hi, con trai lão đại nhà họ Kỷ, là anh họ của tiểu Ngũ. Kỷ Thanh Hi mới hơn 30 tuổi, hiện tại đang công tác trong văn phòng Quốc vụ viện, tuy dáng người tầm thước nhưng mày đậm mắt to, người nhìn khá có sức sống. Tiểu Ngũ nhân dịp cuối tuần mới theo anh họ đến HK chơi, vừa đúng gặp được Thẩm Hoài qua đêm ở đây.

“Tạ Chỉ nói người này sao mà giống cậu thế, tôi còn bảo làm sao cậu lại qua đêm ở sân bay được; không ngờ đúng thật.” Tống Hồng Kỳ nói: “Thế làm gì đến nỗi phải qua đêm ở đây, mấy ngày trước nghe chú tư nói cậu có việc đi Birmingham?”

“Hôm qua mới bay từ Birmingham về, phải qua HK mới có đường bay về Từ Thành, lười tìm khách sạn nữa mới ngồi đây đợi luôn.” Thẩm Hoài cười nói, cả sảnh đợi không thiếu người qua đêm chờ máy bay, hắn không cảm thấy ngủ ở đây thì có gì không thích hợp.”

Đám người Kỷ Thành Hi đều như Tống Hồng Kỳ, lúc ấy toàn đảm nhiệm ghế cấp xứ trong Quốc vụ viện và các ban ngành TW, quyền lực mà bản thân nắm giữ đã không ít, hơn nữa bọn hắn còn không gian để leo lên, đường sĩ đồ rộng mở hơn quan viên bình thường nhiều, là những ngôi sao trên chính cục đại lục đương thời.

Cách nghĩ chân thực trong đầu đây đó đều không trọng yếu, tự nhiên Thẩm Hoài cũng sẽ cười đùa đầy thân thiện bắt chuyện với họ.

Kỷ Thành Hi bắt tay khá chặt với Thẩm Hoài, nói: “Nghe Hồng Kỳ bảo công tác cậu làm ở Hoài Hải rất sáng chói, bọn tôi đều ở bộ ủy, đối với tình hình địa phương không quen thuộc lắm, chừng nào rảnh thì giới thiệu kinh nghiệm công tác dưới đó cho chúng tôi nghe nhé?”

Thẩm Hoài không tin tưởng Tống Hồng Kỳ và đám này sẽ nói lời hay gì về mình; thấy Kỷ Thành Hi mới chừng hơn 30 tuổi, lại đặc ý nhắc tới chuyện này, đoán thần có lẽ hắn sẽ sớm có cơ hội bước xuống địa phương phát triển, cũng không biết những lời này chứa mấy phần chân thành, chỉ cười nói: “Ở địa phương tôi cũng đánh bậy đánh bạ thôi. Hồng Kỳ và tôi là người một nhà, không tiện lộ vết xấu của nhau. Anh Kỷ mà nghe được những chuyện tôi làm thì mới biết lời Hồng Kỳ không thể tin…”

Thấy nụ cười trên mặt Tống Hồng Kỳ có mấy phần lúng túng, Thẩm Hoài biết vừa nãy hắn không nói lời hay gì về mình, thầm nhủ: Tưởng muốn chơi tôi, cậu còn thiếu chút hỏa hầu!

Kỷ Thành Hi ha ha cười lớn, cảm giác tính cách Thẩm Hoài rất sảng khoái, kéo theo cảm nhận về con người Tống Hồng Kỳ có hơi âm hiểm.

Đám Tống Hồng Kỳ dậy sớm ăn sáng xong mới tới cơ trường, bụng Thẩm Hoài lại đang đói meo. Nhưng cửa hàng ăn nhanh trong sân bay chưa đến giờ mở cửa, đành nhịn tí lên máy bay ăn cũng được. May tiểu Ngũ tế nhị cầm bánh mỳ và nước từ ba lô ra, đưa cho hắn chống đói, lại ra vẻ thần bí nói: “Em đã nói giúp anh không ít lời hay trước mắt chị Thành Di rồi đấy…”

Thẩm Hoài căn bản không biết Thành Di là ai, mất một lúc vẫn không hiểu tiểu Ngũ khen tán hắn trước một cô gái xa lạ để làm gì, quay đầu nhìn ý cười trong mắt nàng mới ý thức ra, khả năng Thành Di này là đối tượng mà người trong nhà sắp xếp cho hắn, có điều mãi mà chưa tìm được thời gian gặp mặt.

“Đám công tử kinh doanh chảy nước miếng vì Thành Di đủ xếp thành phố lớn, cô út anh phải vung ra cổ xúy giúp, mong giới thiệu một người bạn đời có thể trói được anh. Nếu tiểu tử cậu bị người ta đá, mặt mũi Tống gia mất hết a.” Tạ Chỉ đứng bên mặt lạnh như tiền, hàn khí bức nhân, lúc này chợt thình lình cắm một câu.

Thẩm Hoài cười nói: “Được hay không còn phải nhìn duyên phận. Giống cô và anh Hồng Kỳ thôi, hồi trước giữa hai người là ai chọn ai? Nhưng mà cái này cũng không trọng yếu, then chốt là, anh ta không đá cô, cô cũng không đá anh ta, vậy mới thành được, đây gọi là duyên phận a!”

Giờ Thẩm Hoài không bận tâm có chuyện bị Tạ Chỉ phá hư, nếu so đấu mồm, chẳng lẽ mình còn thua cô ta?

“Bằng anh ta!” Tâm tư hiếu thắng trong lòng Tạ Chỉ bị Thẩm Hoài khêu dậy, liếc sang Hồng Kỳ: “Anh có dám đá em không?”

Trong thọ yến lão gia, Tống Hồng Kỳ đã được lãnh giáo bản sự thao khống cục diện của Thẩm Hoài, lại biết Tạ Chỉ vẫn một mực canh cánh chuyện tiểu Đường, song nàng đổ cơn tức, giở tính tiểu thư lên đầu Thẩm Hoài sẽ không chiếm được tiện nghi gì, vội nhấc tay đầu hàng, kéo Tạ Chỉ sang một bên.

Trong lòng Thẩm Hoài lại đang mài giũa, đoán xem Thành Di là khuê nữ nhà nào ở BK.

Tuy hắn là người nhà họ Tống, nhưng không tiếp xúc nhiều với vòng tròn thái tử đảng ở thủ đô, hắn chỉ ở BK có mấy năm, lại bị phụ thân đưa vào ký túc xá học nội trú, rất ít có cơ hội đi lại với đám kia, dù là hiện tại hắn còn không biết tên họ đầy đủ của tiểu Ngũ là gì nữa cơ!

Thẩm Hoài và Tạ Chỉ về Từ Thành phải đăng ký trước nửa giờ, trên đường lên thang cuốn, Tạ Chỉ không kìm được đâm chọc Thẩm Hoài: “Mấy ngày trước tôi có gặp Tôn Á Lâm ở Paris, nhìn bộ dạng ăn nói khép nép, cầu ông nọ bà kia của nàng, thì ra mấy người định dọn đống sắt vụn ở Anh kia về nước thật à? Đúng rồi, tôi quên nói với anh, trong tập đoàn Trường Thanh cũng có đánh giá về dự án lần này của Mai thép, muốn biết họ nói gì không?”

Thẩm Hoài nghe Tạ Chỉ nói là đã bực mình, không muốn để ý đến nàng, ngừng bước chân để nàng đi trước, lại thấy cô ta nghi hoặc nhìn sang, mới lớn tiếng nói: “Cô đừng vướng víu với tôi nữa, giữa chúng ta không có khả năng đâu…”

Lời này khiến đám đông cùng đang chuẩn bị đăng ký dồn dập nhìn lại, Tạ Chỉ bực đến xám xanh mặt mày, nhưng thấy biểu tình vô lại trong mắt Thẩm Hoài, chỉ có thể giậm chân đi trước.

Tạ Chỉ ngồi ghế vip, Thẩm Hoài ngồi ghế phổ thông, trên máy bay không hề tiếp xúc, hai bên tương an vô sự.

Đến Từ Thành, Thẩm Hoài đắc ý ngồi lại trong khoang thêm một chút, tránh phải chạm mắt với cô ta… Xuống máy bay, vừa đến sảnh tiếp đón thì có hai cảnh sát chạy qua, nói: “Tiên sinh, mời anh phối hợp cho chúng tôi kiểm tra hành lý…”

Nhìn sang nụ cười đắc ý của Tạ Chỉ bên ngoài, Thẩm Hoài không biết nàng dùng trò gì chơi lại mình, chỉ có thể phối hợp để cảnh sát kiểm tra, đến sau mới biết có người nặc danh tố cáo hắn mang ma túy trong người, bắt phải dày vò 2 tiếng đồng hồ mới được thả ra.

Hắn biết bà cô Tạ Chỉ này không phải đứa ăn thiệt là chịu để yên, tự nhủ lần sau cố tránh xa xa cho yên chuyện.

Thẩm Hoài vốn hẹn sẵn với Diêu Vinh Hoa, sau khi đến Từ Thành sẽ ăn bữa trưa rồi mới về Đông Hoa.

Bị Tạ Chỉ gài thế này, hại Diêu Vinh Hoa đợi cả buổi ở ban liên lạc, mang bụng đói chờ Thẩm Hoài suốt hai tiếng đồng hồ… May mà ông ta chỉ cho rằng máy bay trễ giờ, không để ý gì nhiều.

Ngạch tín dụng ngân hàng thương nghiệp danh cho một xí nghiệp đơn nhất là có tỷ lệ hạn chế nhất định, do quy mô nghiệp vụ ở Hoài Hải còn nhỏ, nên ngạch cho Mai thép vay có thể lên giá trị cao nhất có thể.

Trong thời gian ở Anh, công ty con vận hành dự án mới đã được đăng ký thành lập, tư bản gồm đất đai và tiền vốn ban đầu đạt chừng 100 triệu.

Diêu Vinh Hoa đã trao đổi với tổng bộ ngân hàng thương nghiệp, đồng ý chuyển dời ngạch tín dụng mà Mai thép còn thừa sang công ty con, đồng thời cấp thêm một bộ phận, nâng ngạch tín dụng cho nó lên con số 100 triệu, hơn nữa còn đồng ý Thẩm Hoài có thể dùng khoản tiền này bất cứ lúc nào, vào bất cứ việc gì.

Đây đã là nỗ lực lớn nhất mà cá nhân Diêu Vinh Hoa có thể làm được… Tổng lượng tiền mà ngân hàng thương nghiệp cho Mai thép vay sắp đạt tới 160 triệu, chiếm 10% nghiệp vụ cho vay ở Hoài Hải, 50% ở Đông Hoa.